Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng

Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng - Chương 12




Bữa tiệc lần thứ hai so với lần đầu tiên chí có hơn chứ không kém. Mục Thu lại lần nữa vinh hạnh được cúp, cũng may lần này không có bánh kem, ít nhất cô không phải vất vả tắm nữa. Đây có được xem như là có tiến bộ không? Được rồi, đây là đang tự an ủi mình.



Tục ngữ nói, có một sẽ có hai, có hai, sau đó lại đến tiếp. Cho nên, sau khi bữa tiệc lần hai thuận lợi kết thúc, rất nhanh liền có lần thứ ba.



Sắc mặt Tô Thiến không tốt lắm, cô nàng cầm di động nói nhảm với người nào đó ở đầu kia điện thoại: “Mình nói này tiểu Thu, cậu đã đến trễ nửa tiếng, mình nói chứ coi như là sinh con, cũng không thể không lên tiếng cứ thế mà đến trễ nửa tiếng chứ? Tốt xấu gì lên tiếng chứ! Hả? Lại không được? Này này, có người thất hứa như vậy à?!”



“Xin lỗi.” giọng Mục Thu nghe qua vô cùng mệt mỏi: “Mình cũng không muốn, hôm nay là mồng một tháng 5, tiểu tổ tông nhà mình muốn mở party hôm nay, mình phải ở nhà chuẩn ị.”



“Nhưng mà chúng ta cũng phải cùng nhau tham gia triển lãm Anime nha.”



“Xin lỗi xin lỗi, ngày mai mình mời cậu ăn cơm.” tiếng cầu xin tha thứ.



“…”



Tiếp đó, lại là mấy ngày sau….



“Sao? Cậu lại không thể đến hả?”



“Người ta cũng không muốn như vậy mà người ta cũng muốn đến chứ bộ ~~~” kêu rên.



Còn có lần thứ N như vậy.



“A a!” giọng còn tức giận hơn cả Tô Thiến: “Cậu biết không? Hôm nay là lập hạ(vào hè), tiểu tổ tông nhà mình nói phải chúc mừng một trận, party là phải!”



tức giận nói giống như muốn ăn sống nuốt tươi ai đó, ăn thịt uống máu.



“Mình nói chứ tiểu tổ tông nhà cậu thật sự là tiền nhiều không chỗ tiêu phải không?” bên kia trong phòng học, Tô Thiến ngồi trên bàn, oán giận với Mục Thu đang nằm trên bàn không thể nhúc nhích.



“…..Đây là con bé muốn chỉnh mình…..” Mục Thu không còn sức trả lời, chính là đầu đặt trên bàn không chịu rời đi.



“Tiểu tổ tông nhà cậu thật đúng là ép người. Không có lấy một ngày an phận. Con bé moi ở đâu ra nhiều ngày lễ như vậy để chúc mừng?”



“Không được!” Mục Thu chợt đứng dậy: “Cứ tiếp tục như vậy, mình nhất định sẽ về trời trước thời hạn!” cô lòng đầy căm phẫn nói: “Mình nhất định phải nhanh chóng giải quyết tiểu quỷ này.”



“Mình cảm thấy cậu nên mau rời khỏi đó đi.” Tô Thiến ở một bên lành lạnh nói.



“Mình cũng muốn mà….” Nhưng mà cho đến giờ cũng chưa có tin tức của Mục Yên, cô có thể làm sao bây giờ? Cuộc sống của cô, đã hoàn toàn đảo lộn.



Tối 10 tháng 5.



“Dì, hôm nay bạn học của con lại muốn đến nhà chúng ta chơi, được không dì?” Sơ Đông ngồi trên sofa, nhìn Mục Thu ngồi bên cạnh mình, hỏi.



Vì thế trong khoảnh khắc đó, trên mặt Mục Thu liền nở một nụ cườ vô cùng…..đẹp mắt? Đẹp đến trong lòng Sơ Đông có chút hoảng.



“Lần này lại là vì cái gì?” người nào đó ‘dịu dàng hiền lành’ ngồi trên sofa, nhìn tiểu mỹ nữ ngồi bên cạnh mình, dịu dàng hỏi. Âm thanh mềm mại này nhất thời khiến xương cốt cả người Sơ Đông nhũn hết ấp úng đáp: “Bởi vì là ngày của mẹ.”



“Đã như vậy, vậy thì bảo họ đến đi.” Mục Thu tiếp tục dịu dàng trả lời. Giữa chừng dừng một chút, đảo mắt, cũng không biết nghĩ đến cái gì, lại mở miệng nói: “Lần này đích thân dì xuống bếp, làm cho các con ăn.”



“Dì muốn đích thân xuống bếp?” bởi vì bài học mấy lần trước nên Sơ Đông đương nhiên cũng để phòng Mục Thu, đối với việc Mục Thu muốn tự mình nấu ăn này trong lòng cũng có chút nhột. Nhất thời mở to mắt, nhìn Mục Thu, trong lòng tính toán.



“Đúng vậy, Đông Đông không muốn ăn đồ dì làm?” Mục Thu cười, trong lòng thầm nghĩ, tiểu quỷ này bây giờ đã có đề phòng, nếu sau này còn tiếp tục như vậy, mình muốn đầu cùng tiểu quỷ này, sợ là có chút khó khăn rồi. Cô nghĩ vậy, trên mặt vẫn cười tươi không chút thay đổi.



Sơ Đông cười nói: “Đông Đông sợ dì cực khổ thôi.”



“Sao thế được, nếu Đông Đông vui, dù dì thật sự cực khổ, cũng cảm thấy vui.”



“Nhưng nếu ba biết Đông Đông để dì cực khổ như vậy, sợ là sẽ tức giận với Đông Đông.”



“Dì và Đông Đông có thể hòa thuận ở chung, là chuyện tiên sinh vui mừng nhất, làm sao có thể tức giận được.” Mục Thu diu dàng cười, Sơ Đông cũng không còn gì để nói, liền đồng ý.



Vì thế, nhóm nữ giúp việc của họ Sơ lại lần nữa thấy được cảnh tưởng một lớn một nhỏ mỉm cười quỷ dị với nhau. Cảm thấy, nhà học Sơ lúc này đây, lại đón tiếp một cơn giông bão.



Học viện Anh.



“Tiểu Thu, lần này cậu sẽ không thất hứa với bọn mình nữa chứ?” trong hội học sinh, Tô Thiến trừng mắt Mục Thu, trên mặt mơ hồ có chút tức giận.



Mục Thu cười làm lành, “Thật xin lỗi thật xin lỗi, nhưng mà hãy tin mình, chỉ trong khoảng thời gian ngắn thôi, đây là lần cuối.”



“Hừ, mình nói này, cậu và tiểu tổ tông nhà cậu ngầm đấu đá cũng nghiện đến nước này?”



“Mình đây là tự vệ, là tiểu tổ tông kia không ưa mình.” Mục Thu cúi đầu, tiếp tục việc trong tay.



Tô Thiến ngồi trên bàn, cúi xuống nhìn Mục Thu: “Vậy cậu muốn đấu với con bé đến khi nào? Cứ đấu đấu như vậy, đời này của cậu liền ở trong tiểu tổ tông kia rồi.” Lời này khiến người ta giật mình không thôi.



Mục Thu hộc máu: “Nói gì thế hả, đợi đến khi Sơ tiên sinh sắp xếp ổn thỏa chuyện ra nước ngoài, mình rời khỏi nhà họ Sơ, hiển nhiên sẽ không còn dính dáng gì đến tiểu tổ tông kia nữa.” sao nghe lời này khó chịu vậy?



“Mình cảm thấy, Sơ Đỉnh Văn kia cũng rất kì lạ, làm thủ tục để một người ra nước ngoài cũng đâu phải chuyện khó, anh ta xử lý đã hơn hai tháng, sao còn chưa xử lý xong? Là không chịu xử lý?” cô nàng thuận miệng nói, nói không chút để ý. Mục Thu lại vì vậy ngừng công việc trong tay, cúi mi mắt. Sau đó thật lâu, cô mới dần giận dữ nói: “Mặc kề là gì, cứ đợi thêm vài ngày đi, kết quả thế nào, cũng sẽ có đáp án.”



“Mình thì không sao, chỉ là lần này hiềm khi công chúa kia mời chúng ta đến nhà họ Bản chơi, cậu không đi, không phải đáng tiếc sao?”



“Mình à.” sắc mặt Mục Thu có chút khó coi: “Bây giờ đối với tiệc tùng gì đó thật sự là nhức đầu muốn chết, vẫn là đừng đi tốt hơn.” ngẫm lại bản thân sắp bị hành hạ thê thảm, còn không phải vì mấy cái tiệc tùng này? Chỉ sợ, sau này nỗi ám ảnh không nhỏ đi? Vỗ trán, rối rắm.



Vì bữa tiệc lần này, Mục Thu tình là bỏ nhều công sức, cô còn cố tình đến thư viện tra thực đơn. Đặc biệt chọn thật nhiều thực đơn có tính hàn(lạnh), còn tận lực tìm nhiều trái cây hàn tính, làm nhiều salad trái cây. Rồi để nhóm nữ dâu bếp tận lực nấu ra các món ăn ăn vào dễ dàng bị tiêu chảy.




Hệ tiêu hóa của tiểu quỷ không so được với người trưởng thành, rất nhiều thứ, trưởng thành ăn không sao, đám tiểu quỷ ăn không được. Không chỉ thế, cô còn so sánh tình hình thân thể của đám tiểu quỷ này mà chuẩn bị thức ăn, đặc biệt chọn làm những gì không hợp cho đám tiểu quỷ ăn.



Như là đau bao tử, đến dị ứng vân vân, trong nhà đám tiểu quỷ kia lợi hại như vậy, sợ là muốn chết cũng không phải dễ. Thỉnh thoảng dạy dỗ một chút, để bọn chúng biết, cứ làm phiền người khác là rước lấy họa, cũng không sai.



Những thứ này, nếu nói nữ đầu bếp trong nhà họ Sơ không có ai biết thì là tuyệt đối không phải. Có thể làm việc ở nhà họ Sơ dù sao cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, đương nhiền nhìn ra bên trong đồ ăn này có chút không ổn. Cũng có nhắc với Mục Thu, nhưng đều bị Mục Thu ngăn cản.



“Bà chủ, thức ăn này, sợ là không ổn.”



“Yên tâm, lâu lâu ăn một chút không sao, con nít, ăn cũng không nhiều lắm.”



“Này….” mặt lo lắng.



“Những thứ này đều là tôi làm. Xảy ra chuyện chỉ cần nói không biết gì hết là được.” nói xong lại nhìn nữ đầu bếp, cười hiền lành: “Được không?”



“……A……A………được….” đám đầu bếp nhỏ nhoi như bọn họ làm sao có thể tranh cãi với bà chủ? Đây là bà chủ đích thân xuống bếp, xảy ra chuyện, bản thân cũng sẽ không bị liên lụy quá nhiều.



Vì thế cứ như vậy, sau hôm ấy, lúc bọn họ thấy đại tiểu thư của mình không ngừng chạy về toilet, kêu ca ‘đau bụng quá’ ‘đau bụng chết mất’, mỗi người đều âm thầm lau trán của mình, âm thầm cầu phúc cho đám tiểu quỷ khác.



Bác sĩ riêng của nhà họ Sơ đã đến đây, chờ ở trong phòng khách, người bệnh của nhà họ Sơ vẫn còn trong toilet chưa ra.



“Bà chủ, hôm nay cô chủ đã đi toilet mấy lần rồi?” thấy Sơ Đông còn ở trong toilet chưa ra, bác sĩ có hơi đổ mồ hôi hỏi Mục Thu ngồi ở một bên rất là an nhàn.



“Công với tối qua, đây là lần thứ mười rồi.”



“Mười lần? Vậy thật không tốt, đừng mất nước mới tốt. Cô chủ có ăn thứ gì không?”



Mục Thu nhỉu mày, ngẫm kỹ lưỡng, lại nói: “Hôm nay an nhiều trái cây chút.” đang nói, lại nhìn thấy Sơ Đông đã từ trong toilet đi ra, gương mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch, bước chân có chút không vững.




“Bác sĩ, cô chủ đã ra rồi, lại xem con bé đi. Có lẽ hỏi chính bản thân là tốt nhất.”



“Tất nhiên, là thế.”



Sơ Đông nằm trên sofa, cả người vô lực, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Mục Thu. Bác sĩ vội vàng tiến lên xem xét.



Mục Thu dời mắt, dáng vẻ như hoàn toàn chưa hề nhìn thấy.



Qua lúc sau, bác sĩ đưa thuốc. Trái lại cũng không có gì, dù sao chỉ ăn bậy quá nhiều đồ ăn hàn tính, ăn đến hư bao tử mà thôi. Nhìn thấy Sơ Đông không có hiện tượng mất nước, sắc mặt bác sĩ coi như là thoải mái, ở một bên dặn dò sau này nhất định phải chú ý ăn uống. Mục Thu ngồi ở một bên, thật cẩn thận nhìn mặt Sơ Đông, mang hết tất cả oán giận trên mặt Sơ Đông xem ở trong mắt. Cô chợt nở nụ cười(!!! đáng sợ), nói với bác sĩ: “Tôi thấy sắc mặt Đông Đông không tốt lắm, bây giờ là tháng năm, thời tiết cũng oi bức, tôi vẫn không yên tâm lắm, bác sĩ, tôi cảm thấy Đông Đông vẫn hơi mất nước, nếu không thì treo nước đi, cũng yên tâm hơn.”



“Này….cũng được.” mở hòm thuốc của mình ra lần nữa.



Nghe thấy lời này, Sơ Đông lập tức từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, ầm ĩ không ngừng: “Cô cố ý! Tôi không cần treo nước!” cô bé chỉ vào Mục Thu, cả người còn mềm nhũn, chỉ chốc lát liền không còn sức lực.



Mục Thu cười, kều vào nữ giúp việc đến đây: “Tôi đến không lâu, nhưng nghe nói cô chủ sợ đau vô cùng, nếu lúc ghim kim giãy dụa, đâm không được thì không tốt, các người đẻ cô chủ một chút, đừng để con bé nhúc nhích.



“……Vâng, bà chủ.” nhòm cô bé giúp việc.tay chân rụt rè tiến lên, đè Sơ Đông lại.



“Tôi không muốn treo nước! Tôi không muốn! Không muốn treo nước!! các người khốn kiếp thả tôi ra! A a!” cuối cùng vẫn đâm vào.



Mục Thu ngồi một bên, quan tâm nói: “Đông Đông, tuy rằng sẽ đau, nhưng hãy kiên nhẫn một chút là tốt rồi. Nếu nhúc nhích quá kịch liệt, kim tiêm rớt, sẽ càng đau hơn.” sau đó lại nhìn bác sĩ nói: “Thân thể cô chủ hư(bệnh), bằng không thì đưa chút thuốc Bắc điều trị đi, tuy rằng hơi đắng, nhưng thuốc Bắc không có tác dụng phụ, dùng cũng yên tâm (@@ ác!!!!)!”



“Được, tôi đưa vài vị thuốc. So với thuốc tây, dùng thuốc Bắc điều trị càng tốt hơn. Không đủ cũng không thể uống quá nhiều, cô chủ thế này, uống hai thang(thuốc) là được.”



“Cảm ơn bác sĩ.”



Giờ phút này cả sức lực để nói chuyện Sơ Đông cũng không có, chỉ cảm thấy trên mu bàn tay ẩn ẩn đau đớn, cả người vô lực, bụng lại đang thở mạnh nhấp nhô. Cô bé cố nén, xem Mục Thu nói cũng nói gì, nhưng mà hận không thể cắn chết người này.



Buổi tối, Sơ Đỉnh Văn vội vàng về nhà.



“Ngài đã về, tiên sinh.” Mục Thu vẫn ngồi ở cửa sổ như trước, yên lặng lịch sự chào hỏi.



“Đúng rồi, Đông Đông bây giờ thế nào?” nghiêm trọng không?” cởi áo khoác trên người, nóng lòng hỏi.



“Đã ngủ, bác sĩ nói không nghiêm trọng, hẳn là gần đây ăn bậy, ăn đến hư bao tử. Tuy Đông Đông không chịu, nhưng mà tôi lo con bé mất nước, nên vẫn để bác sĩ treo nước rồi, hơn nữa mấy vị thuốc Bắc này, dùng để điều trị tốt hệ tiêu hóa của Đông Đông mấy ngày này.”



cô bình tĩnh nói, hiện tại, cô đã không kích động như lần đó vào tháng trước. Thậm chí đối đáp có chút tự nhiên.



Cô quả nhiên, không phải người tốt gì.



“Hôm nay thật sự vất vả cho cô rồi.” Sơ Đỉnh Văn gật đầu với Mục Thu, trong ánh mắt mang theo lòng biết ơn.



“Là tôi không tốt, cứ để Đông Đông tùy tiện ăn bậy, mới có thể xảy ra chuyện thế này.”



“Cái này không thể trách cô, Đông Đông luôn tùy hứng, không phải cô có thể ngăn cản.”



Mục Thu cười nói: “Tiên sinh may đi nhìn con bé một chút đi, hiện tại con bé đang bệnh, cảm thấy rất ủy khuất. Tôi nghĩ, con bé hẳn là hi vọng nhìn thấy tiên sinh nhất.”



Sơ Đỉnh Văn cũng không nhiều lời, gật đầu liền đi lên lầu.



Mục Thu ngồi xuống. Nâng sách dưỡng sinh trong tay, yên lặng bao trùm.



Hóa ra an uống cũng phải chú ý kỹ, xem một chút về mặt này, cũng không tệ