Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng

Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng - Chương 43




Kế sách lần này có vẻ hữu dụng. Cả mười mấy người họ hàng thân thích chịu không nổi ép buộc, đã có bốn năm người bỏ đi rồi. Thế lực nhóm người này giảm mạnh. Đối với chuyện này, Sơ Đông rất vui vẻ, mỗi tối đều khoe trước mặt Mục Thu.



"Mục Thu, tôi muốn tắm." Thời gian tắm rửa, Đại tiểu thư lại chạy tới phòng Mục Thu, rất đắc ý quơ quơ cái tay bị thương của mình, ý bảo Mục Thu phải giúp mình tắm. "Tay của tôi bị thương đó, là bị thương đó."



"Biết rồi biết rồi. Tôi đi xả nước, em cởi đồ trước đi." Mục Thu trả lời rất bất đắc dĩ. Cô đã hầu hạ Đại tiểu thư này tắm rửa suốt một tuần rồi, còn phải hầu hạ tới khi nào nữa đây?



Vì thế Mục Thu vừa xả nước, vừa rối rắm hỏi Tiểu quỷ bên ngoài. "Đại Tiểu thư, tay của em khi nào thì khỏi thế?"



"Không phải bác sĩ đã nói rồi sao! Mảnh vỡ đâm rất sâu, ít nhất phải hai tuần không được dính nước." Đại tiểu thư đã cởi quần áo xong, trần truồng bước vào phòng tắm, nói đến đúng lý hợp tình.



"......" Vì thế Mục Thu rối rắm. Tuy rằng nói như thế, nhưng cô còn nhớ rõ, bác sĩ cũng có nói qua, tay của Sơ Đông bị thương không nghiêm trọng lắm mà.



"Tay của tôi còn chưa có bớt, dính nước sẽ rất đau~~~"



"Rồi rồi, tôi biết rồi, tôi giúp em tắm~~" Cô thề Tiểu quỷ này rõ ràng muốn hành mình, những lời này, tuyệt đối là lấy cớ.



Nước chuẩn bị xong, Mục Thu đứng lên, nhìn Đại tiểu thư trần như nhộng trước mặt, nói: "Vào đi, Đại tiểu thư."



"Ừm." Sơ Đông rất hớn hở, lưu loát đi thẳng tới bồn tắm. "Kì nhẹ một chút nha, phải thật ôn nhu đó." Sau khi ngồi xuống, còn không quên căn dặn như vậy.



"Dạ dạ~~~ biết rồi~~~~" Mục Thu thật muốn trợn trắng mắt.



Cô cầm khăn giúp Đại tiểu thư kì cọ. Làn da Tiểu quỷ thật sự rất tốt, sờ lên giống như là sờ tơ lụa vậy, mềm mại nhẵn bóng.



Sơ Đông ghé lên bồn tắm, để mặc Mục Thu kì cọ tới lui trên người mình.



Tắm xong rồi mặc quần áo, Sơ Đông thấy Mục Thu còn đứng trong phòng tắm, đột nhiên bắt đầu ngượng ngùng, nhìn Mục Thu nói: "Tôi muốn đi ra mặc quần áo, không cho phép nhìn lén~~~ nhắm mắt lại." Nói chuyện vô cùng kỳ cục.



Mục Thu rối rắm: "Lúc em tắm, sao không nói là không cho phép nhìn đi?"



Sơ Đông đỏ mặt giải thích: "Chuyện đó, chuyện đó khác. Dù sao thì chị mau mau quay đi đi."



- _-|||| Mục Thu bất đắc dĩ, xoay người sang chỗ khác.



"Không được nhìn lén đó." Đại tiểu thư nghiêm túc cảnh cáo lần nữa.



"...... Tôi còn không đến mức bụng đói ăn quàng sẽ gì gì một tiểu quỷ trước sau như một đâu." Cô nói như vậy, Sơ Đông ở một bên lại không vui.



"Cái gì mà trước sau như một chứ!" Nàng chộp bồn tắm đứng lên, xoa thắt lưng nói: "Rõ ràng là có khác nhau!" Nàng còn muốn muốn nói gì, nhưng mà độ trơn bóng của bồn tắm là không thể khinh thường.



"Oa a!"



"Đông Đông?!" Vội vàng quay đầu, giơ tay ra đỡ.



"Rầm......"



Bọt nước văng khắp nơi. JQ vô hạn. XX tắm a ~~XX tắm.



Mục Thu: "@#¥%......" Mình hẳn là nên thấy chết mà không cứu chớ.



"Mục Thu? Mục Thu chị không sao chứ?" Kẻ nào đó thân thể trần truồng đè lên người người ta lo lắng mở miệng hỏi.



"Khụ khụ khụ......" Cả người Mục Thu ướt đẫm, mặt mày nhếch nhác. Càng thêm thê thảm là, vừa rồi lúc làm đệm thịt cho Đại tiểu thư, hình như có bị đập đầu...... Té xỉu té xỉu muốn té xỉu. "Đại tiểu thư nếu em không mau mau tuột xuống đi ra, tôi sẽ chết chìm ở trong cái bồn này đó." Cô ngẩng đầu nhìn Tiểu quỷ trên người mình, nói.



"......" Sơ Đông vội vàng tuột xuống. Thân thể nhẵn bóng xoa tới xoa lui trên người Mục Thu, cầm lấy chỗ này của Mục Thu, rồi cầm lấy chỗ kia của Mục Thu.



"......" Rốt cuộc em có thể đứng thẳng lên không hả? —_—||| Cô thật là muốn chết quá.





Cuối cùng Sơ Đông cũng xuống khỏi người Mục Thu. Nàng bước ra ngoài, rồi giơ tay kéo Mục Thu mặt mày nhếch nhác nằm trong bồn ra. "Không phải tôi cố ý."



"@#¥%...... Tôi biết tôi biết...... Là tôi không tốt......" Nói câu kia xong thật hối hận a. "Phía trước và phía sau của Đại tiểu thư rất khác nhau." Đầu đau quá, đầu đau quá.



"Chị biết là tốt rồi. Chị có muốn tôi đỡ không?"



"Em mau mặc quần áo đi." Mục Thu thảm thương bước ra khỏi bồn tắm. "Tôi muốn về phòng tắm rửa." Ướt sũng lạch bạch cất bước đi ra ngoài.



"Chị không tắm ở đây sao?"



"Tôi, muốn, về, phòng, tắm~~~" Có mùi nghiến răng nghiến lợi.



"@#¥%......" Đại tiểu thư lầm bầm lầu bầu. Xoay người cầm khăn mặt, bắt đầu lau thân thể. Cũng không biết là đang lầm bầm cái gì.



- --



Tiểu quỷ thực dồi dào sức sống, hơn nữa còn dồi dào đến đáng sợ. Nhưng dù cho sức sống có dồi dào như thế nào, cũng sẽ có một ngày dùng hết. Vì thế quậy phá ầm ĩ suốt một tuần liền, mấy tiểu quỷ cũng không còn hơi sức nữa, cho dù chúng có còn sức, thì nào là đầu bếp nào là người giúp việc vân vân, cũng không có đủ lực mà hầu hạ nữa. Cả bọn đều bơ phờ ất ơ không chịu nổi.




Vì thế một ngày này, đám tiểu quỷ bỏ cuộc, mấy người thân thích cuối cùng có thể ngủ ngon lành. Bọn họ đang ngủ yên ổn. Người dưới lầu lại bề bộn nhiều việc.



Mục Thu ngồi dưới lầu, nhìn tấm ảnh đen trắng, rất là vừa lòng.



"Phu nhân, như vậy có được không?" Chuy Danh cầm tấm ảnh to in hình Sơ Đỉnh Văn lúc còn sống, đưa cho Mục Thu xem.



Mục Thu nhìn thoáng qua Sơ Đông ngồi bên cạnh mình, rồi gật đầu với Chuy Danh. "Ừ, treo ở giữa phòng khách đi."



"Phu nhân, trong hành lang cũng treo sao?"



"Ừ...... Treo hết lên cho tôi." Mục Thu nói, mặt không đổi sắc, cô nhìn tấm ảnh trong tay người làm, hơi xuất thần, cũng không biết suy nghĩ cái gì.



Sơ Đông ngồi bên cạnh Mục Thu, sắc mặt hơi tái. Là vì nhìn thấy bức ảnh đó, nhớ tới người ba đã mất của mình.



"Tại sao lại treo ảnh của ba ba ở đó?" Nàng hỏi Mục Thu.



"Nếu không làm chuyện đuối lý, tự nhiên sẽ không sợ. Tôi muốn để tiên sinh nhìn, nhìn bọn họ, bọn người tâm hoài bất quỹ đó(*)." Cô nói xong, không dám nhìn mặt Sơ Đông.



(*): trong lòng có ý xấu



Cô muốn bọn họ bị linh hồn khiển trách. Cô muốn bọn họ hằng ngày ăn ngủ không yên. Mà những chuyện này đối với Sơ Đông mà nói, dù sao cũng rất tàn nhẫn. Nhưng cô không biết còn có thể làm gì, cô nghĩ không ra cách nào khác. Cho nên lúc này cô cũng chỉ có thể trốn tránh ánh mắt của Sơ Đông.



"......" Rốt cuộc Sơ Đông ngẩng đầu lên, nhìn thẳng bức ảnh trong phòng khách. Nàng ngơ ngác nhìn, nhìn rất lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: "Vậy hãy để ba ba nhìn đi." Nhìn bọn họ bị cắn rứt, nhìn bọn họ chật vật rời khỏi nơi này như thế nào.



Hôm đó mấy người làm bận rộn đến khuya. Cuối cùng sau khi treo hết mấy bức ảnh ở khắp nơi trong Sơ gia xong, bọn họ mới có thể đi nghỉ ngơi.



Mục Thu cùng Sơ Đông vẫn ngồi đó, mãi đến khi người làm đi nghỉ ngơi mới trở về phòng.



Đêm nay Mục Thu nói rất ít, Sơ Đông cũng ít nói.



Ở Sơ gia, rốt cuộc là có bao nhiều kẻ tâm hoài bất quỹ? Chẳng lẽ thật sự chỉ mấy người họ hàng thôi? Nhóm người giúp việc, có bao nhiêu người trung thành với Sơ gia? Lại có bao nhiêu không phải? Cần quét sạch, cuối cùng vẫn phải quét sạch.



Ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào căn biệt thự Sơ gia. Mấy người họ hàng rốt cuộc cũng lục tục thức dậy.



"A!"



"A a!"




"Đây là chuyện gì?!"



"Chuyện gì xảy ra? A!"



Tầng dưới vang tiếng hét ầm ĩ. Ồn ào làm Mục Thu ngủ không nổi. Cô chậm chạp rời giường, đánh răng rửa mặt, mặc quần áo rồi xuống lầu, kiểm tra thành quả của mình.



Biệt thự Sơ gia vốn sa hoa giờ phút này trắng thuần một mảnh. Cái gì cần quét sạch đêm qua đã quét sạch. Bây giờ trong phòng khách lớn đang bày một bàn thờ, xung quanh treo đầy ảnh của Sơ Đỉnh Văn, cặp mắt ôn nhu nhìn tất cả mọi người có mặt. Cả đám người trong phòng khách đều sợ tái hết cả mặt.



"Buồn cười! Chuyện này là ai làm hả?!" Có người đứng giữa phòng nổi nóng. Ngày hôm qua bởi vì bận rộn cả đêm, cho nên mấy người giúp việc còn chưa tỉnh ngủ, chỉ đứng đó ngáp ngắn ngáp dài.



"Là tôi và Đông Đông quyết định làm như vậy." Mục Thu xốc lại tinh thần, nở nụ cười tươi rói, đi xuống sảnh lớn, nói: "Tôi nghĩ, hẳn là Đông Đông rất nhớ Sơ tiên sinh, như vậy cũng coi như để kỷ niệm, không có gì không tốt." Cô ngồi xuống bàn ăn, sau đó Chuy Danh liền bưng bữa sáng tới.



"Mục tiểu thư, bữa sáng của cô."



"Cám ơn."



"Làm trò! Có ai lập bàn thờ trong phòng khách không chứ?! Kỷ niệm gì có nhất thiết phải treo ảnh khắp nơi như vậy không?!"



"Có gì không thể?" Mục Thu im lặng dùng bữa sáng, đầu cũng không thèm nâng lên, trả lời: "Nếu nơi này là nhà của Sơ tiên sinh và Đại tiểu thư, như vậy muốn làm như thế nào, đều phải dựa theo nguyện vọng của Đại Tiểu thư, không phải sao?"



"Một tiểu quỷ thì có thể có nguyện vọng gì?!"



"Đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là mấy bức hình, ông(*) xem, mọi người trong Sơ gia đều không có ý kiến, như thế nào?" Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, bỏ chén đũa xuống, nhướn mày nhìn một loạt mấy người trong phòng khách, cười nói: "Chẳng lẽ các người cảm thấy sợ hãi?"



Thấy bọn họ hai mặt nhìn nhau, tâm tình Mục Thu đột nhiên tốt lên. Cô ngồi cười, bắt đầu kể chuyện mập mờ. "Tôi nghe mẹ nói, nếu người chết còn quá nhớ thương người thân của mình, sẽ ở lại bên họ không muốn rời đi, coi như là một loại bảo vệ, che chở họ không để kẻ tâm hoài bất quỹ gây hại. Các người nói xem, nếu Sơ tiên sinh thương Đại tiểu thư như vậy, có thể là vẫn ở ở đây, chưa có đi không? Có lẽ......" Cô dừng một chút, cười nói: "Có lẽ anh ấy đang đứng sau lưng mấy người, a...... Có thể là ông(*)! Cũng có thể là anh, hoặc là tôi...... Có lẽ là ở trong tủ đồ, hoặc là dưới giường, chờ......" Giọng nói âm trầm u ám đột nhiên dừng lại.



"Cô đừng có mà ở đây nói tầm bậy tầm bạ!" Đột nhiên có người tức giận, quát to với Mục Thu.



"A......" Mục Thu tỏ vẻ xin lỗi. "Thật có lỗi, là tôi nói quá. Nhưng mà cho dù nửa đêm thật sự gặp quỷ cũng không có gì, không làm chuyện đuối lý, chẳng sợ quỷ gõ cửa~~~" Cô cười, cúi đầu tiếp tục dùng bữa.



Cô thấy Sơ Đông xuống lầu.



"Chào buổi sáng."



"Chào buổi sáng."




Sơ Đông không nói gì thêm, đi đến trước khung ảnh của Sơ Đỉnh Văn, lại chào buổi sáng với Sơ Đỉnh Văn. Sau đó gọi đem bữa sáng lên, ngồi bên cạnh Mục Thu, im lặng bắt đầu ăn.



Sau khi ăn sáng xong, Mục Thu và Sơ Đông đều ra ngoài.



"Tiên sinh, cầu anh phù hộ nơi này, phù hộ cho thần quỷ bất xâm." Cô nói hơi lớn tiếng, một câu vang vọng thanh thúy, đánh thẳng vào lòng mấy người có mặt ở đó.



Mục Thu và Sơ Đông ra ngoài cùng lúc, nhưng Mục Thu không có tới học viện của mình, mà lại cùng Sơ Đông đi tới phân bộ tiểu học của Học viện Anh.



"Sao hôm này chị lại đi cùng tôi?" Lúc đi được nửa đường, Sơ Đông mở miệng hỏi Mục Thu.



"Tôi có chuyện muốn tìm đám bạn của em." Mục Thu nói như vậy, nhìn Sơ Đông lại nói: "Tôi tưởng là em không muốn nói chuyện với tôi chứ."



"Tại sao tôi lại không muốn nói chuyện với chị." Là câu nghi vấn, nhưng không mạng ngữ điệu nghi vấn, Sơ Đông cúi đầu, giống như là tự nói cho mình nghe vậy.



"Tôi tưởng, em sẽ giận tôi." Mục Thu tiếp tục nói.



"Tại sao tôi lại phải giận chị."



"......" Mục Thu không tiếp lời. Cô nhìn ra ngoài cửa xe, ngẩn người.




"...... Tôi không có giận chị." Sau một lúc lâu, ngay lúc sắp đến trường, Sơ Đông mới đột nhiên mở miệng nói: "Tôi chỉ là có chút khó chịu, không muốn nói chuyện thôi."



"......" Mục Thu vẫn nhìn ngoài cửa sổ, không nói gì.



"Chị muốn tìm ai?"



Mục Thu nở nụ cười: "Tôi muốn tìm quân sư của mấy em." Cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ tìm Kế Hoa Thanh hợp tác, hợp tác với một tiểu quỷ lại không hề giống tiểu quỷ.



"Kế Hoa Thanh?"



"Đúng rồi. Kế Hoa Thanh." Cũng không biết Tiểu quỷ này đối với chuyện giả thần giả quỷ có am hiểu gì không nữa. Cô vừa nghĩ đến đó, trên mặt xuất hiện nụ cười không hề tốt đẹp gì.



Kế Hoa Thanh đứng trước mặt Mục Thu, một cao thấp. Vẻ mặt bí hiểm.



Một tiểu quỷ thế nhưng có thể biểu hiện ra vẻ bí hiểm. Mục Thu lại lần nữa rối rắm.



Kế Hoa Thanh: "Vậy chị muốn tôi làm gì?"



Mục Thu: "Dùng hết khả năng của em giả thần giả quỷ."



Kế Hoa Thanh: "Tôi sẽ không làm không công."



Mục Thu nhướn mày: "Hửm? Vậy em còn có yêu cầu gì?"



Kế Hoa Thanh: "Đương nhiên là có."



Mục Thu: "Vậy nói thử xem."



Tiểu quỷ ra vẻ thần bí: "Tôi chưa nghĩ ra, cho nợ trước."



Mục Thu rối rắm: "......" —_—||||| Tiểu quỷ phúc hắc thật sự chẳng đáng yêu tẹo nào.



"Dù sao đi nữa, tôi đáp ứng chị. Cứ chờ xem."



"Vậy...... Cảm ơn nhiều nha." —_—|||||



Cô nói xong, có chút chờ mong những ngày ở Sơ gia lại một lần nữa gà bay chó sủa. Vì thế một lớn một nhỏ này, cười đến vô cùng quỷ dị. Cười đến nỗi làm người ta cảm thấy da gà da óc nổi lên. o(╯□╰)o



- --



Sau khi bàn bạc xong, Sơ Đông đưa Mục Thu ra ngoài.



"Mục Thu."



"Ừ?"



"......" Sơ Đông nhìn cô, kỳ thật cũng không biết muốn nói gì, nàng cũng chỉ muốn gọi tên cô thôi.



Mục Thu nhìn Đại tiểu thư trước mặt, trên mặt hiện lên nụ cười. Bỗng nhiên cô ngồi xổm xuống, đưa tay ôm Sơ Đông vào lòng.



"......"



Bàn tay nhè nhàng vuốt tóc Đại tiểu thư, cười nói: "Tôi đi đây, Đại tiểu thư. Những lời tôi nói ở nhà khi nãy, là thật lòng. Tôi thật lòng hy vọng tiên sinh có thể phù hộ em......"