Chương 101: Tập hợp
Minh nguyệt treo cao giữa trời, rọi những tia sáng huyền ảo xuống rừng đá hoang vu mênh mông bên dưới. Trên đỉnh những trụ đá cao ngất đồ sộ với kích thước không đều từ vài mét tới vài chục mét, Irine lao v·út đi như một chú sóc thoăn thoắt giữa những nhánh cây.
Tới thời điểm này, dù là người có tốc độ không quá nổi bật như cô cũng đã đi được khoảng hai phần ba chặng đường. Đấy là kết quả của việc lựa chọn quyết đoán chỉ thực hiện những thử thách bản thân có thể hoàn thành nhanh chóng suốt dọc đường đi. Hiện tại, trên tay cô đã có bảy bằng chứng vượt qua thử thách, điểm số hẳn sẽ không quá tệ.
Thật ra dọc đường tới đây, từ vừa nãy, Irine đã đụng phải một số thử thách cần tối thiểu hai người trong nhóm để khởi động. Có vẻ bắt đầu từ giai đoạn này, đồng đội sẽ là điều kiện tiên quyết để đạt được thành tích cao hơn. Đúng như tên gọi của vòng đấu, "Tốc Hành Phối Hợp".
Irine dự tính rằng nếu từ giờ đến sáng mà không thể liên lạc được với các thành viên khác trong nhóm hay tìm được đồng đội phù hợp, cô sẽ cứ vậy mà chạy thẳng về đích thôi. Cuộc đua này vốn không phải thế mạnh của bản thân, Irine không có ý định cậy mạnh mù quáng. Theo cô, mình chỉ cần lấy được điểm số tương đối để có thể vào được vòng trong là đủ. Về việc tranh đoạt những thứ hạng cao hơn thì cứ để lại cho những người khác, tỷ như Tia hay Sylvie.
"Irine... Irine, cậu nghe tôi chứ?"
Đường qua rừng đá vẫn còn một đoạn rất dài, may mắn thay, mạng lưới Thần Giao Cách Cảm được thiết lập đã lâu không có tín hiệu bỗng chốc được kết nối. irine có thể nghe thấy giọng của Sylvie từ phía bên kia liên kết.
"Sylvie... Có, tôi đang nghe đây."
Tâm trạng không khỏi trở nên vui vẻ hẳn lên, Irine lập tức đáp lại.
"Phù, cuối cùng cũng liên lạc được, trừ con yêu tinh kia ra thì cậu là người cuối cùng rồi."
Đầu bên kia truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhõm của Sylvie.
"Nói như vậy nghĩa là công chúa đang ở cùng cậu sao?"
"Chưa, vẫn chưa chọn được nơi tập hợp, tôi định liêc lạc được với cậu rồi mới quyết định địa điểm."
"Chỉ tôi? Không đợi Tia?"
Irine nhớ vừa nãy Sylvie có nói là "trừ con yêu tinh kia ra" như vậy nghĩa là vẫn chưa liên hệ được với Tia. Là người mạnh nhất trong nhóm bọn họ, với một cuộc thi yêu cầu đồng đội thì có được cô ấy trong nhóm sẽ là một lợi thế lớn.
"Ai mà biết cô ta đang ở chỗ quái nào, phải đợi bao lâu mới liên lạc được. Không chỉ ma thuật của tôi không kết nối được mà cả Tinh Linh Thuật của cô ta cũng bị chặn từ một phía, rõ ràng là cố tình không muốn liên lạc. Tạm thời cứ mặc kệ cô ta đi, chúng ta tập hợp trước."
Không ngờ vừa nhắc tới Tia lần nữa, Sylvie đã tỏ vẻ tức tối. Tuy không nhìn thấy mặt cô lúc này, Irine cũng có thể tưởng tượng ra vẻ nhăn nhó bực bội của Sylvie.
"Lỡ đâu cô ấy bị đưa đến phía bên kia bản đồ thì sao? Khoảng cách như vậy thì xa lắm, ma thuật hay Tinh Linh Thuật không kết nối được là bình thường..."
Ngay khi vừa đặt chân lên sân đấu, bọn họ đã phân tán xa tới nỗi nằm ngoài phạm vi của ma thuật kết nối. Sylvie chắc đã tốn khá nhiều công sức để có thể liên lạc được với cô và những người khác trong nhóm. Ngay cả vậy, vẫn khá bất cập khi cả nhóm muốn kết nối với nhau thì phải thông qua trung gian là Sylvie. Việc vẫn chưa rõ Tia hiện tại đang ở đâu cũng không lạ, sân đấu này rộng tới vậy kia mà. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, có thể liên lạc được đã là một dấu hiệu tốt, Irine không mong gì hơn.
"Cái đó thì không đâu."
Cơ mà Sylvie lại lập tức bác bỏ lời biện hộ của Irine cho việc Tia vắng mặt.
"Tôi đã kiểm tra trước đó, thực tế khu vực thi đấu chỉ bao gồm một nửa không gian này thôi, nửa bên kia bị chặn mất rồi. Số lượng thí sinh tham gia bét lắm cũng chỉ có mấy nghìn người, sân đấu rộng thế để làm gì."
Để có thể đưa ra kết luận này e là phải phí sức không nhẹ. Rõ ràng quan tâm tới sự vắng mặt của Tia tới nỗi làm tới như vậy kia mà... Irine cảm thấy bất đắc dĩ, cơ mà không đợi cô nói gì thì Sylvie đã nói tiếp.
"Tạm thời đừng quan tâm tới Tia, cậu đang ở đâu?"
"Ở đâu à..."
Irine quan sát địa thế quanh mình để tìm đặc điểm mô tả, rừng đá vẫn trải dài rất xa trước mặt cô.
"Một vành đai toàn trụ đá và đá thôi, cậu xác định địa điểm được chứ?"
Cô hỏi.
"Nơi đó... Vậy là phải quay đầu lại."
Bằng cách nào đó, Irine có thể nghe được cả tiếng tặc lưỡi dù hai người đang giao tiếp bằng thần giao cách cảm.
"Nhìn xung quanh xem, có thấy một cột sáng hơn hẳn những cái khác không?"
Sylvie nói tiếp.
Theo lời cô, Irine quả nhiên tìm thấy một cột sáng nổi bật cách mình vài chục dặm chếch về hướng bên phải trước mặt một chút.
"Thấy được rồi."
"Tốt, cố gắng tới đó trong khoảng ba giờ nữa nhé. Tôi sẽ thông báo cho những người khác, liên lạc lại sau."
Nói đoạn, Sylvie ngắt liên lạc mà không đợi câu trả lời xác nhận từ Irine.
"Ba giờ à?"
Ước lượng khoảng cách hiện tại giữa mình và cột sáng, Irine thầm thì.
Tốc độ không phải lợi thế của cô nhưng nếu dốc sức chạy thì từ đây đến đó mất khoảng một giờ là cùng. Ba giờ của Sylvie đề ra khá là hào phóng, hoặc có lẽ cô ấy vẫn đang đợi liên lạc từ Tia nên mới để thời gian kéo dài như vậy. Nguyên nhân đằng sau thế nào thì Irine không chắc, cô chỉ biết bên đó có đồng đội mình đang đợi. Không chần chừ, Irine chuyển hướng về phía cột sáng.
Bởi địa hình gồ ghề khó đoán, việc di chuyển tốn thời gian và sức lực hơn Irine tính, nhưng vẫn còn trong sai số cho phép. Trên đường đi, Irine có nhìn thấy một số người khác cũng chung hướng với mình, hẳn là cũng nhắm về phía thử thách phía trước. Trong số đó còn có một vài người là tới từ Stellar. Nếu trước đó không nhận được liên lạc từ Sylvie có lẽ Irine đã thử tập hợp thành một nhóm riêng rồi. Cơ mà bây giờ đã khác, hiện tại cô chỉ tập trung chạy nhanh nhất có thể để mau chóng hội hợp cùng những người khác.
Chỉ mãi một đường chạy thẳng tới, Irine bất chợt nhận ra rằng chẳng biết từ lúc nào mình đã rơi vào một màn sương mù dày đặc. Xung quanh cô hoàn toàn chìm vào màn sương trắng xoá, ngoài phạm vi mấy chục mét xung quanh còn có thể nhìn rõ thì tất cả chỉ còn là những bóng mờ nhạt nhoà. Dao động ma lực từ những người khác cũng đang hướng đến đây đã không còn cảm nhận được nữa. Giống như thể bản thân đã rơi vào một thế giới cô lập.
Chỉ có cột sáng phía trước là vẫn chói lọi như vậy, tựa như một ngọn hải đăng toả sáng trong giông tố.
Tình huống bỗng phát triển theo hướng ngoài dự đoán, Irine hơi chần chừ một lúc. Nhưng nghĩ rằng mình đã đến được đây rồi không lẽ lại quay đầu? Quan trọng hơn, lời hẹn với Sylvie vẫn còn đó, không lý gì phải bỏ lỡ. Thế là chân lại dồn lực, Irine băng qua sương mù. Mục tiêu vẫn còn đó, chỉ cần không lạc mất phương hướng là đủ.
Theo từng bước chân của Irine, sương mù càng lúc càng đậm, tới mức này thì cô chỉ còn có thể nhìn thấy trong phạm vi mười mét xung quanh. Tiếng binh khí v·a c·hạm bỗng từ đâu vang tới, không gần không xa, ngay phía dưới cột sáng mà cô và Sylvie đã hẹn.
Tiếng kim loại truyền tới không ngừng, theo khoảng cách càng lúc càng gần đã dần trở nên ồn ào chát chúa. Xen lẫn vào trong đó còn có vài tiếng la hét và chửi mắng. Phía trước dường như đang có một trận chiến diễn ra.
Irine thả chậm bước chân, dùng ma lực cường hoá thị giác và thính giác. Nhờ sự trợ giúp của ma lực, khung cảnh bị sương mù che lấp dần trở nên rõ ràng hơn.
Trước mắt Irine, ngay dưới chân cột sáng có hai nhóm người với số lượng vượt qua hai bàn tay đang giao tranh lẫn nhau. Dựa vào màu sắc đồng phục trên người họ, Irine nhận ra rằng một trong hai phe đến từ học viện Nữ Chiến Binh Valkyrie. Phe còn lại... Là học viện Hoàng Gia Đế Chế.
Trước khi hai bên nhận ra sự tồn tại của mình, Irine nhanh chân nấp vào sau một trụ đá để quan sát tình hình. Cô không nhận ra ai trong số bảy người bên phe học viện Nữ Chiến Binh Valkyrie. Trái lại, với học viện Hoàng Gia Đế Chế, Irine nhận biết gần hết họ. Trong đó có Thái tử Soleil Imperial, Mikhail Skywalker cùng em gái Weiss Skywalker. Ngoài ra còn một người cuối cùng Irine không biết là ai, chỉ cảm thấy hơi quen mắt một chút.
Hai bên hẳn là đang tranh quyền khởi động thử thách, giao chiến kịch liệt tạm thời khó phân hơn thua.
Trong lúc Irine đắn đo không biết nên làm gì trong trường hợp này, phía sau cô bỗng vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ.
"Cô nghĩ ai là người có khả năng chiến thắng nhất?"
Irine lập tức quay người lại, nhảy lùi vài bước, cảnh giác thủ thế.
Tuy màn sương mù kỳ lạ này khiến khả năng cảm nhận giảm đi rõ rệt nhưng có thể dễ dàng tiếp cận mình như vậy, kẻ này không thể tầm thường được.
Chỉ thấy phía trước là một thiếu nữ mặc đồng phục học viện Hoàng Gia Đế Chế, ấn tượng với cặp kính tròn dày cộm che đi gần hết gương mặt. Người này... Irine có chút ấn tượng. Cô từng thấy cô ta nói chuyện với Schwarz không lâu trước.
"Cô nghĩ sao?"
Giống như không để tâm trước thái độ cảnh giác của Irine, thiếu nữ kia vừa đẩy gọng kính lên vừa hỏi.
"Chắc chắn không phải cô."
Irine thành thật trả lời.
Bên tai cô là giọng nói của Sylvie vừa được kết nối:
"Tới điểm hẹn chưa đấy?"