Không hiểu sao lúc này trong lòng Quản Nhạc hết sức loạn, lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy mình thật vô dụng.
Nếu như lúc nảy không để cô ở lại trước Lâm gia một mình thì chắc chắn sẽ không có việc như này diễn ra.
Quản Nhạc khuôn mặt đã bốc hỏa từ lâu, tay vuốt lấy lưng cô để cô giữ được bình tĩnh, nhẹ nhàng an ủi lấy Uyển Nhi.
"Nói tôi nghe, kẻ nào chán sống muốn bắt cóc em?"
Nghe đến câu nói này, một người nào đó đang trốn ở góc khuất đã lo sợ lại càng lo sợ hơn. Sợ rằng nếu chỉ cần để Quản Nhạc thấy được mình đã bắt cóc Uyển Nhi, thằng bé sẽ không do dự mà bóp cổ giết chết bà ngay tại chỗ vậy.
Uyển Nhi đôi mắt sắc bén lướt đến chỗ Phương Nhã.
"Tôi.... không biết. Không thấy gì cả, ở đây rất tối."
Câu nói của Uyển Nhi khiến bà ta như buông bỏ được gánh nặng hàng nghìn tấn trên đôi vai mình vậy.
"Được rồi. Nín đi. Tôi đưa em về."
Quản Nhạc đỡ lấy eo Uyển Nhi mà dìu cô ra xe. Trước khi đi Uyển Nhi vẫn không quên việc ngoái lại đằng sau, tặng cho Phương Nhã một nụ cười.
Sống từng ấy năm trên đời, Phương Nhã chưa bao giờ nhục nhã như ngày hôm nay. Sự tức giận, căm hờn trong lòng bà ta đã được đẩy lên đến đỉnh điểm.
Nếu bây giờ có một điều ước, bà chỉ ước rằng mình có thể giết chết cô ta để hả giận mà thôi.
Chỉ là, tình thế bây giờ đã không còn như bà ta nghĩ. Một đợt sống ngầm đang len lõi từng chút từng chút một dưới đáy đại dương, nó đang chờ đợi một cơn gió lớn làm xáo động mặt biển mà phun trào.
Có trách thì trách bà ta làm quá nhiều điều ác, nếu trời đã không thể khiến bà ta gặp báo ứng thì để Uyển Nhi cô đây giúp một tay.
.....
Trên đường cao tốc, Quản Nhạc cứ lâu lâu lại nhìn sang Uyển Nhi.
Giây phút này, anh chỉ biết bản thân mình luôn muốn nhìn thấy cô gái này. Khi nảy không tìm thấy cô, anh thật sự rất sợ, sợ cô bỏ lại anh mà đi.
Khuôn mặt Uyển Nhi cứ thế mà đăm chiêu nhìn ra khung cửa sổ, lại là dáng vẻ an tĩnh đến đáng sợ của cô.
Quản Nhạc vương tay sờ nhẹ lên mái tóc của cô.
"Uyển Nhi, tôi xin lỗi"
Xin lỗi cô sao? Người như anh cũng biết xin lỗi à? Nhưng tại sao lại đột nhiên xin lỗi cô?
Trước giờ chưa từng thấy anh xin lỗi ai, Uyển Nhi có chút ngạc nhiên nhìn anh.
"Tại sao lại xin lỗi tôi? Hôm nay anh không có làm gì sai cả?"
Đến "xin lỗi" mà còn bị bắt bẻ nữa sao?
"Không có gì, em ngủ một lát đi"
Uyển Nhi gật đầu nhẹ, lại dáng vẻ an tĩnh mà nhắm mắt.
.....
"Hoàng Long tại sao đến bây giờ anh còn chưa hành động?"
Kì Hân đùng đùng tức giận mà tìm đến chỗ Hoàng Long chất vấn.
Người như cô mà ở đây dám chất vấn anh sao? Trước giờ anh làm việc chưa ai dám lớn giọng dạy bảo anh như thế.
Hoàng Long, ánh mắt có chút bất mãn nhìn Kì Hân.
"Tiểu thư Cao, đây không phải là nơi cô có thể tùy ý muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm."
Khí thế này đúng là có chút bức người, khiến Kì Hân có chút sợ, mà dịu dàng hơn lúc nảy rất nhiều.
"Anh cũng nên cho tôi một lời giải thích đi chứ?"
"Tiểu thư Cao, muốn tôi giải thích việc gì?"
Kì Hân là ghét cái thái độ bỡn cợt cười cười nói nói của anh ta.
"Uyển Nhi, cô ta tại sao vẫn sống yên ổn?"
"Vậy là tiểu thư Cao đây, không chịu cập nhập tình hình rồi."
Anh ta đã làm gì rồi sao?
"Anh nói vậy là sao?"
"Tiểu thư Cao yên tâm, rất nhanh thôi sẽ có người giúp cô đến với Quản Nhạc, đến lúc đó việc của Uyển Nhi, cô muốn thế nào không phải rất dễ dàng sao?"
Lời anh ta nói là thật sao? Nhưng mà cô không thể nào không xác minh mà liền tin lời anh ta được.
"Người đó là ai?"
"Người mà tiểu thư Cao đây cũng biết"
Nếu đã vậy thì thôi tạm tin anh ta lần này vậy. Dù sao cô cũng không thể nào ngồi ở địa bàn anh ta mà lên mặt được.