Làn Khói Mong Manh

Chương 18




Vừa chạy xe vào công ty Thanh Hà đã bắt gặp Hải Yến ngay dưới tầng hầm. Cô nàng đon đả chạy về phía Thanh Hà vội vàng hỏi.

- Chị hôm qua sao rồi chị. Em nóng ruột quá.

Thanh Hà tròn mắt kinh ngạc.

- Sao lại nóng ruột, em hỏi chuyện gì chị không hiểu?

- Chị đừng giấu em, hôm qua đi làm về em thấy chị gặp thư ký của lão Văn ở quán cà phê rồi. Anh ta nói sao hả chị, lão ấy xin nghỉ phép để đi đâu, làm gì, chị có biết không?

Thanh Hà thở dài, cô gật đầu khẽ nói.

- Đi nɠɵạı ŧìиɧ chứ đi đâu.

- Em biết ngay mà. Khốn nạn thật, tưởng đâu ít ra anh ta đàng hoàng hơn tên Huy, ai dè. Đúng là chơi chung kiểu gì cũng lây tính trăng hoa của nhau. Tụi đàn ông bây giờ tệ quá tệ. – Cô nàng Hải Yến tức giận tuôn một tràng.

Kéo tay Hải Yến cùng vào thang máy, Thanh Hà ra hiệu cho cô nàng nói nhỏ, tránh sự chú ý của mọi người xung quanh.
- Chị, giờ tính sao, đi bắt ghen không, đi đi, em đi với chị. Lão với con ả đó đang ở đâu, ở dưới quê hả? Ở đâu em cũng đi, đến đó em sẽ giúp chị cho ả ta một trận, đập lão Văn luôn. Thứ đàn ông hư hỏng, khốn nạn. Có vợ con rồi mà còn thế, tức quá đi mất. – Vừa nói cô nàng vừa khua tay múa chân loạn xạ.

Thanh Hà giật thót, vội bịt miệng Hải Yến mà không kịp. Thanh Hà cười gượng trước ánh mắt tò mò của những người đi chung thang máy. Cô vừa véo nhẹ vào tay Hải Yến vừa dáo dác nhìn xung quanh xem có ai làm cùng công ty hay không. Cũng may chỉ có nhóm nhân viên bận đồng phục giống nhau của một công ty xuất khẩu.

- Đánh ghen gì con bé này, đừng nói lung tung, chị xin em đó. – Thanh Hà khẽ gằn giọng vào tai Hải Yến.

- Trời ơi, em tức quá đi mất. – Hải Yến hiểu ý, liếc nhìn xung quanh rồi khẽ nói với Thanh Hà.
- Thôi, để có gì chiều chị em mình nói chuyện. – Thanh Hà nheo mắt với Hải Yến ra hiệu.

Hai chị em giữ yên lặng theo phép lịch sự thông thường cho đến khi thang máy dừng ở tầng ba, nơi làm việc của Thanh Hà.

- Chị đi trước đây, chiều mình gặp. – Khẽ chạm tay Hải Yến, Thanh Hà chào tạm biệt cô em thân thiết.

Bước ra khỏi thang máy, cô không hề hay biết có người đứng sâu trong góc đang cau mày nhìn hai chị em.

- Yến.

Một giọng khàn đặc vang lên, Hải Yến giật mình quay lại. Cô tròn mắt kinh ngạc khi thấy dáng người nhỏ bé đang vội tiến lại gần phía cô. Theo phản xạ tự nhiên, cô nàng bặm môi che miệng hoảng hốt.

- Chị Trang, chết rồi. – Buột miệng lẩm nhẩm vài câu, cô nàng nhăn mặt nhìn qua hướng khác lảng tránh.

- Chị ấy đi chung thang máy tự lúc nào vậy trời, kiểu này chắc chị nghe thấy hết rồi quá.
- Chị, chị gọi em ạ? – Quay lại tươi cười hồn nhiên, Hải Yến cố che giấu sự lúng túng.

- Lát qua phòng chị có chuyện muốn hỏi em. – Bà Trang cau mày nói dứt khoát.

Hải Yến khúm núm gật đầu trả lời. Thang máy đến tầng bốn, cô nàng lo lắng đi theo sau chị Trang vào thẳng phòng làm việc.

* * *

Chiều tan làm, Thanh Hà đứng chờ cô em thân thiết dưới sảnh tòa nhà. Vừa thấy bóng dáng cô nàng Thanh Hà liền vẫy tay gọi, nhưng đáp lại cô là cái lắc đầu nhăn mặt đầy sự tự trách.

- Chị ơi, em xin lỗi. – Vừa nói cô nàng vừa hất cằm về phía sau.

- Con trai, con về trước đi, mẹ có chút việc, tí nữa mẹ tự bắt xe về, hôm nay ăn ngoài, để lát mẹ mua cơm cho con. – Nói hết câu qua điện thoại, bà Trang liền cúp máy rồi tiến nhanh về phía Thanh Hà và Hải Yến.

- Gì vậy, đừng nói với chị là em kể cho chị Trang nghe rồi nha. – Thanh Hà vừa kéo tay Hải Yến vừa thì thầm vào tai.

- Em không cố ý. Em bị ép. – Hải Yến nhăn mặt giãi bày.

- Đi, mình đi qua quán bên đường nói chuyện. – Chị Trang ra hiệu cho hai chị em.

Thanh Hà nhìn Hải Yến, cả hai cau mày bứt rứt đùn đẩy nhau sau lưng chị Trang như hai đứa trẻ bị bắt lỗi.

Vừa ngồi xuống yên vị, Thanh Hà vẫn tức tối dùng cùi chỏ húc vào tay cô nàng Hải Yến.

- Thôi đừng trách nó nữa, lúc sáng trong thang máy, chị nghe hai đứa nói chuyện hết rồi. – Bà Trang lên tiếng giải vây cho Hải Yến.

Thanh Hà nhăn mặt, cô quay sang nhìn Hải Yến có ý hỏi, liền được cô nàng gật đầu xác nhận.

- Giờ chị không nói chuyện với con bé này nữa, chị hỏi thẳng em luôn. Nói chị nghe đi, chuyện là thế nào, thằng Kiến Văn nɠɵạı ŧìиɧ hả, em biết nó nɠɵạı ŧìиɧ từ khi nào? – Bà Trang nghiêm mặt hỏi.

Thanh Hà không biết phải trả lời ra sao với chị Trang, cô ngập ngừng.

- Mới hôm qua thôi chị. Em nghe chị ấy nói vậy. – Cô nàng Hải Yến xen ngang.

- Để yên cho con bé nói. – Bà Trang nạt nộ.

- Em mới biết hôm qua. Anh ta có bồ, họ còn có con với nhau. Hôm qua em tình cờ nghe được anh ta đưa bồ đi khám thai. – Thanh Hà khẽ nói.

- Trời ơi, đúng là khốn nạn thật mà. Xong, thế là xong, mang thai luôn rồi. Kiểu này là cặp kè lâu lắm rồi đây. Để có thai luôn là đủ hiểu. – Cô nàng Hải Yến như phát điên, đập bàn xả một tràng trong sự tức giận.

- Yên lặng coi cái con bé này. Chuyện là thế nào, kể chị nghe từ đầu coi, chị tưởng hai đứa vẫn đang hạnh phúc với nhau mà. – Xua tay ngăn Hải Yến, bà Trang xốt ruột hỏi Thanh Hà.

- Hạnh phúc cái gì chị ơi, lão ta đóng giả đấy, chỉ tỏ vẻ quan tâm bên ngoài thôi chứ có yêu thương gì chị Hà đâu. Chuyện anh ta nɠɵạı ŧìиɧ không sớm thì muộn cũng xảy ra à. – Cô nàng Hải Yến vẫn không ngừng nói.

Bà Trang cau mày nhìn Thanh Hà. Cô vẫn giữ yên lặng không dám nói câu nào, để mặc cho Hải Yến tuôn xối xả.

- Ngay từ đầu đáng lý ra chị không nên kết hôn với lão ấy, em nói thật. Căn bản hai người có yêu thương gì nhau đâu, chẳng phải chị nói với em là cưới vì con thôi sao. Em thấy chị sai lầm ngay từ đầu rồi ấy. Kết hôn không có tình yêu làm sao mà hạnh phúc được. Dù chị có cố gắng vun vén cỡ nào, anh ta không yêu chị thì có làm gì anh ta cũng không yêu. Đấy, em đoán có sai đâu, em nói chị coi chừng anh ta rồi mà, kiểu gì cũng nɠɵạı ŧìиɧ. – Hải Yến muốn trút hết cơn bực tức trong lòng.

Bà Trang tròn mắt kinh ngạc, không ngờ cô em gái bà coi như ruột thịt lại phải trải qua hoàn cảnh trớ trêu như thế. Bà vẫn tưởng sau bao biến cố, Thanh Hà đã tìm được một bến đỗ hạnh phúc, chồng yêu thương, con gái ngoan hiền. Suốt sáu năm trời, cô chưa hề hé răng nói với bà một lời nào. Cô vẫn luôn tỏ ra là người vui vẻ lạc quan, được sống trong sự yêu thương của chồng con. Cô không bao giờ ca thán hay trách móc bất kỳ ai, nhất là những người làm cô đau khổ.

- Hai đứa lấy nhau mà không có tình yêu sao? Vợ chồng suốt bao năm, chẳng lẽ không có tình cảm mà em vẫn sống như vậy được sao? - Bà Trang nhẹ nhàng nắm tay Thanh Hà, bà buồn bã hỏi.

Vẫn giữ im lặng, Thanh Hà không muốn nói bất cứ điều gì. Vì cô biết, nói ra chỉ khiến chị Trang lo lắng cho cô hơn. Cúi gằm mặt, nhìn bàn tay đang siết chặt của chị Trang, Thanh Hà cảm thấy mông lung. Sự lựa chọn của cô trước nay vẫn luôn là những sai lầm, hết cái này đến cái khác. Thậm chí cô còn hoài nghi, liệu có nên ly hôn hay không, ly hôn liệu có trở thành một chuỗi sai lầm tiếp diễn hay không.

- Thanh Hà, em nghe chị hỏi nè. Em có tình cảm với Kiến Văn không?

Trầm ngâm suy nghĩ, cô không muốn để người khác biết được cảm xúc bên trong cô, nhưng với chị Trang, người luôn yêu thương quan tâm cô thật lòng, việc nói dối càng khiến cô thấy khó chịu hơn.

- Em không rõ nữa. – Thanh Hà thở dài.

- Chuyện xảy ra thế nào, kể cho chị nghe, toàn bộ. Tại sao em lại quyết định lấy Kiến Văn. – Bà Trang nghiêm nghị hỏi.

Thanh Hà từ tốn nói hết mọi chuyện cho chị Trang nghe, cô không ngừng trách bản thân đã quá ngu ngốc khi hy vọng vào tương lai hạnh phúc. Nhiều lần vịn vào biểu hiện giả tạo của Kiến Văn mà thầm mong đó là sự yêu thương anh ta dành cho cô và con gái. Cô vẫn tưởng, chỉ cần làm tốt vai trò một người vợ, người mẹ, người con dâu, cô sẽ có được tình cảm từ chồng. Nhưng ngay từ đầu, anh ta đã không coi cô là người nhà thì dù cô có cố gắng thế nào cũng đều vô nghĩa.

- Nhiều lúc nghĩ, có phải em quá kém cỏi, không đủ tốt để có thể làm anh ta rung động. Em cố gắng thay đổi để trở thành người vợ anh ta mong muốn, nhưng tại sao anh ta vẫn. – Thanh Hà nghẹn giọng.

Bà Trang cau mày suy nghĩ, nhớ tới chuyện của bản thân cách đây hai mươi năm bà rơi vào trầm tư. Thanh Hà quả thật đã sai ngay từ đầu, nhưng bà Trang có thể hiểu lý do vì sao cô lại làm như vậy. Nhẹ nhàng vỗ vào tay Thanh Hà, bà hỏi.

- Tại sao em lại lấy cậu ta khi cả hai không yêu thương gì nhau. Em sợ điều gì, em sợ sẽ rơi vào hoàn cảnh giống chị sao?

Bất ngờ trước câu hỏi của bà Trang, Thanh Hà ngập ngừng.

- Em. Chị ơi, khi ấy không biết tại sao em lại làm vậy nữa.

Nhớ lại quá khứ, Thanh Hà nhiều lần chứng kiến cảnh người chị thân yêu bị bà con làng xóm chửi rủa, ném đá, ném đồ ăn thối xua đuổi khi bà Trang bị mang tiếng không chồng mà chửa. Cô vẫn luôn ám ảnh điều đó trong suốt những năm tuổi thơ khiến nó in sâu vào tâm trí. Có lẽ vì lý do đó mà cô không thoát ra khỏi nỗi sợ làm mẹ đơn thân.

- Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá mơ hồ. Em thật sự rất sợ. Sợ cha mẹ không tha thứ, sợ con gái cũng bị đối xử như cu Bin ngày xưa, sợ bà con làng xóm khinh miệt, chửi rủa, xã hội lên án. Cu Bin đã bị đám nhỏ trêu ghẹo ăn hϊếp, còn bị ông bà nội ghẻ lạnh không chịu nhận mặt cháu. Em không muốn con gái em cũng bị như vậy, em muốn con bé được sống trong hạnh phúc, có được sự yêu thương của cả ông bà nội ngoại, nên em. – Thanh Hà giãi bày.

- Chị hiểu, nhưng thời của chị khác thời của em mà. Lúc ấy dưới quê còn cổ hủ, mọi người xem chuyện chửa hoang nghiêm trọng. Họ làm ra những hành động không đúng đắn cũng vì xã hội khi ấy có nhiều tập tục ràng buộc. Còn em thì khác. Em ở thành phố, nơi nhà nào nhà ấy sống, chẳng ai để ý đến ai. Họ cũng văn minh hơn, không làm ra những hành động khiếm nhã đó, sao em phải sợ. Cùng lắm em có thể qua nước ngoài sinh sống mà, dì của em ở bên Anh, có thể giúp cho em mà. Tại sao không nghĩ tới việc qua Anh, sao lại chọn con đường lầm lỡ cả cuộc đời thế này. Cũng may nó không phải kẻ vũ phu hay gia trưởng, chứ không em còn khổ hơn thế này nhiều. – Bà Trang đau xót cho cô em gái.

- Đúng là lúc ấy em không nghĩ được gì chị ạ. Em chỉ biết buông xuôi theo sự sắp đặt của cha mẹ hai bên. Em, khi ấy em chỉ nghĩ cho con gái thôi.

Bà Trang thở dài, mặc dù lựa chọn của Thanh Hà là sai lầm nhưng nghĩ theo một cách khác thì nó cũng không có gì quá nghiêm trọng. Chung quy Thanh Hà chỉ là bỏ lỡ sáu năm sống trong cảnh có chồng cũng như không mà thôi.

- Ngày trước lúc đầu tuy có chút khó khăn, nhưng rồi mọi chuyện của chị và cu Bin vẫn ổn, em thấy không. Chị và thằng Bin vẫn sống vui vẻ hạnh phúc, chị còn thoải mái sống theo ý mình, chẳng vướng bận ai. Sau này ông bà nội của Bin cũng chịu nhận cháu, bố của thằng bé cũng đón nó qua Đức một thời gian. Chị nghĩ, đó là thử thách ông trời dành cho chị. Em cũng vậy, có lẽ đây là thử thách ông trời dành cho em.

Thanh Hà khẽ gật đầu.

- Thôi, chuyện đã lỡ rồi, em tính sau này thế nào?

- Anh ta có con với người khác rồi, chắc tụi em sẽ ly hôn thôi chị à. Em chỉ lo cho bé Bông, không biết con bé có bị sốc giống Ngọc Lan hồi nhỏ không, em phân vân quá. Cứ cố gắng sống thế này càng khiến em chán nản. Ly hôn thì sợ con thiếu tình thương của cha.

- Không việc gì phải sợ, em chuẩn bị tư tưởng trước cho con gái, cứ nói chuyện nhẹ nhàng, giải thích cho con hiểu. Em vẫn quan tâm, yêu thương con bé như bình thường thì không có vấn đề gì hết. Nghe chị, dứt khoát vì tương lai của hai mẹ con. Đừng cố gượng ép bản thân, em sẽ không tìm được hạnh phúc.

Thanh Hà gật đầu vâng lời chị Trang, cô cúi mặt nghĩ ngợi về viễn cảnh tương lai. Không biết đón chờ cô là chuỗi ngày đau khổ hay hạnh phúc.

- Em tính khi nào nói chuyện này với bố mẹ?

- Em không dám nói chị ơi. Em sợ lắm, nhất là mẹ em, bà mà biết bà sẽ đau lòng mất. Dạo gần đây bà đã dần buông bỏ được sự căm phẫn dành cho cha và sống vui vẻ trở lại. Nếu bây giờ bà biết chồng em nɠɵạı ŧìиɧ, chắc bà lại rơi vào trầm cảm mất.

Bà Trang lại thở dài, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ nghĩ ngợi.

- Kiểu gì mẹ em cũng sẽ biết khi hai đứa ly hôn. Em có tính đến chuyện qua nước ngoài sống không? Mẹ em mà rơi vào trầm cảm thì đưa bà qua nước ngoài luôn, tránh xa hết mọi đau khổ ở đây, có lẽ bà sẽ nguôi ngoai mà hết bệnh. Dù gì bên ấy cũng có gia đình của bà, còn có em gái của em nữa, mọi người sẽ giúp em chăm sóc cho mẹ.

Thanh Hà trầm ngâm suy nghĩ, cô chưa tính tới chuyện qua Anh Quốc, cô biết mẹ cô không thích qua nước ngoài, bà vẫn muốn sống ở Việt Nam hơn bất cứ nơi nào. Với tính cách ương bướng, không mấy hòa đồng của bà thì việc thay đổi một môi trường sống hoàn toàn mới là điều khá khó khăn.

- Em không dám chắc mẹ có chịu qua Anh với em hay không, nhưng nếu đó là điều bất đắc dĩ thì em sẽ đưa cả mẹ và con gái qua đó.

- Ừ, trước kia chị nhớ em muốn qua Anh học ngành tâm lý đúng không. Em có thể qua đó theo đuổi mơ ước còn dang dở đó.

- Dạ. Học ngành tâm lý sao? Em giờ lớn tuổi rồi, còn học đại học được sao chị? – Thanh Hà phì cười.

- Được chứ sao không, em còn trẻ mà, mới ba mươi chứ có phải bốn mươi đâu, bây giờ vẫn thi được mà, em chỉ cần ôn tập thật kỹ. Với trình độ của em, chị nghĩ không quá khó khăn. Quan trọng là em có muốn tiếp tục theo đuổi ước mơ hay không thôi. – Bà Trang khẳng định.

Nghe tới đây, Hải Yến bắt đầu đứng ngồi không yên.

- Chị, nếu chị muốn qua Anh học lại ngành tâm lý, để em nhờ vài người giúp chị ôn tập. Em có mấy đứa em cũng đang ôn luyện để đi du học bên ấy. Mà em thấy chị vẫn nghiên cứu về tâm lý đúng không, nhà chị có quá trời sách mà. Em cũng nghĩ chị sẽ ôn tập dễ dàng thôi, cố lên chị, bây giờ là lúc chị tìm lại chính bản thân mình rồi, đừng sống vì ai khác nữa, sống vì chị thôi.

Thanh Hà bất ngờ trước sự động viên của hai người chị em thân thiết, cô khẽ mỉm cười. Phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, cô lơ mơ nghĩ về hoài bão khi xưa. Đúng là cô vẫn luôn muốn trở thành một bác sĩ tâm lý, đem những kiến thức cô nghiên cứu suốt bao năm để giúp ích cho đời cho người. Mặc dù không được học đúng chuyên ngành nhưng từ năm mười sáu tuổi đến tận bây giờ, cô vẫn luôn đọc và nghiền ngẫm biết bao đầu sách về thể loại tâm lý học. Cái kệ sách cao ba mét, dài hơn bốn mét nằm chễm chệ trong góc phòng ngủ đã được cô lấp đầy bằng vô số sách tâm lý từ tiếng Việt, tiếng Anh lẫn tiếng Trung. Có lẽ đây là thời điểm thích hợp để cô tìm lại ước mơ.

Cầm ly nước lên uống một hơi, Bà Trang khều tay Thanh Hà.

– Thôi quyết định vậy đi, chừng nào ly hôn xong tính tiếp. Chị em mình về, thằng Bin mới gọi điện cho chị inh ỏi lên đây.

Thanh Hà bất giác ngớ người, cô đang mãi suy tư không nghe rõ câu nói của chị Trang, định bụng hỏi lại.

– Ủa chị, cu Bin về rồi hả chị?

– Chị, khoan đã. Còn vụ đánh ghen, mình phải đi đánh ghen chứ chị. Sao để yên vậy được, dù sao chị với anh ta vẫn là vợ chồng, anh ta nɠɵạı ŧìиɧ vậy không được, phải cho hai người đấy một bài học chứ. – Hải Yến tức giận chen ngang.

– Đánh ghen gì cái con bé này, thôi đi về. Chị đói rồi, về đi cho cái Hà đón bé Bông nữa. – Bà Trang hối thúc.

– Hôm nay Bông được bà ngoại đón rồi ạ, ngày mai bà có chuyến từ thiện ở Tuyên Quang, nên cho Bông theo. Giờ em rảnh, hay chị cho em đi ăn chung với.

Bà Trang nghe vậy liền đồng ý, bà đưa tiền cho Hải Yến thanh toán rồi vui vẻ khoác tay Thanh Hà bước ra khỏi quán cà phê.

– Sẵn em chở chị về luôn nhé, chị đỡ phải đi xe bus. Xe máy chị để thằng nhỏ chạy rồi.

– Ơ, còn em thì sao, em cũng tính rủ chị Hà đi ăn chung mà. – Hải Yến vừa trả xong tiền nước, liền vội vàng đuổi theo hai bà chị.

– Thì đi chung luôn chứ sao. Lâu rồi chưa có dịp tụ họp thế này, mình mua cái lẩu về nhà chị làm một chầu nhậu đi, lát mua thêm vài lon bia uống cho nó mát. – Bà Trang ra quyết định.

Hải Yến và Thanh Hà liền đồng ý, cả ba vui vẻ ra về.