Lần Nữa Gọi Tên Tình Yêu

Chương 75: Chồng Già Vợ Trẻ Là Tiên




Một khi muốn khống chế được kẻ thù, trước hết phải biết rõ thân thế, gia cảnh họ ra sao. Thiên Mẫn nhân lúc mẹ vừa rời đi, liền nhảy vào bàn, sau đó bật máy tính lên.

Đến thanh tìm kiếm, cô nàng có chút do dự, dừng lại trong mấy giây. Miệng lẩm bẩm, tay thì bấm bấm lên trán, cố nhớ ra điều gì đó.“ Cái gì ta?

"

“ Gì mà Giang, Giang.

A! Đúng rồi! Giang Thiếu Phong! ”

Thiên Mẫn cười tươi như những bông hoa đang khoe sắc. Bắt đầu công việc dang dở, cùng trạng thái chờ đợi. Mọi thông tin, hình ảnh về người đàn ông đó, sớm muộn gì cũng hiện ra.

Quả như suy nghĩ của cô.

Giang Thiếu Phong có rất nhiều hình ảnh trên nhiều nền tảng khác nhau. Phải nói anh ta tuy thô bạo, lạnh lùng nhưng gương mặt đẹp trai, vừa nhìn đã đủ say đắm, ngay cả Thiên Mẫn suýt nữa rơi vào lưới tình này.

Theo như trang mạng đưa ra, thì người này thành đạt, có tiền tài, địa vị cao trong lĩnh vực làm ăn, kinh doanh.

Không riêng gì giới thiệu về Giang Thiếu Phong, trên đó còn có thông tin về người thân ba đời của anh ta.

“ Vợ là Hứa Uyển Nhi - tình trạng đã mất, mãi sau này tiến tới với một người tên Hạ Tuyết Ninh - tình trạng chưa rõ sống chế.t. ” Đến đoạn này, Thiên Mẫn cứng người, cái tên già dê đó thật sự là kẻ có máu sát vợ sao?

Vậy chẳng khác nào tự mình nộp mạng?

Nhưng khoang!

“ Cô gái này.” Thiên Mẫn đưa mắt nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, cô khựng lại đôi chút vì ngạc nhiên, mãi mới nói hết câu: “ Giống mình quá vậy?"Ha, có phải mọi chuyện ngày càng kịch tính rồi không?

Vợ tên biến thái và cô nàng ương ngạnh này có cùng một gương mặt sao?

Thiên Mẫn ôm đầu, quát lớn: “ Nhứt đầu quá! Đau không tả nổi..”

Những hình ảnh mờ mờ ảo ảo bắt đầu hiện lên trong đầu cô. Trong đó là cảnh hai người, một nam cùng một nữ quấn quýt bên nhau, trông như cặp tình nhân. Cũng có đôi lúc, xuất hiện thêm một đứa nhóc chạy tung tăng khắp nơi xung quanh họ, gia đình đầy tiếng cười của hạnh phúc.

Lạ thay, không thấy rõ gương mặt người ấy ra sao. Nó cứ dập dềnh, bốn bề chỉ có màu hơi xám nhẹ.

Thiên Mẫn ngã người ra ghế, bầu không khí hiện tại đối với cô thật ngột ngạt, giống như được tác động đến, ngăn chặn cô lại.



“ Người đó...người đó là ai, tại sao...tại sao lại hiện trong suy nghĩ của mình...mối quan hệ giữa mình và hai người họ là gì? ” Thiên Mẫn bất lực, tự hỏi chính mình.

Rõ ràng là người không quen biết, vậy lý giải bằng cách nào để họ vào được suy nghĩ trong cô? Ắt hẳn có liên quan phần nào đến quá khứ, câu chuyện trước khi rơi vào tình trạng mất trí nhớ, chẳng biết mình là ai như ngày hôm

nay.

Lát sau, Thiên Mẫn lấy lại bình tĩnh. Cô đương nhiên chưa kết thúc chuyện này dễ dàng, cô tiếp tục lướt, đến lúc nắm hết mọi thông tin.

‘Anh ta có người vợ trông giống mình, vậy chẳng lẽ..” Thiên Mẫn ngắt đoạn, một hồi trầm ngâm cũng chia sẻ hết: “ Chẳng lẽ mình và anh ta có liên hệ gì với nhau? Phải rồi! Trông anh ta sang trọng như vậy, lẽ nào lại có ý đồ xấu với mình. Nhất định, đến khi gặp được anh ta mình sẽ hỏi cho ra lẽ chuyện này!”Thiên Mẫn nắm chặt tay, giờ mà tên đó xuất hiện, dám cá cô sẽ tra khảo như tội phạm luôn đó!

Nhưng cũng tốt, ít ra cô nàng đã có nửa câu trả lời, anh ta không phải kẻ biến thái chuyên đeo bám nữa. Có thể là kẻ si tình, mang theo ước mộng tìm vợ

con.

Vân Gia.

“ CÁI GÌ? ” Nhược Lan thét, không ngờ ngày thường im lặng, nhỏ nhẹ, nhưng những lúc bất ngờ quả thật biết cách làm ồn ào đấy.

Thiên Mẫn mặt mũi tái xanh như tàu lá chuối, cô nàng vội dùng tay bịt lấy miệng nhỏ bạn mồm mép.

Cô nhăn mặt, nói nhỏ bên tai: “ Cậu làm gì la lớn thế!”

'' Xin lỗi được chưa?

“ Rồi, rồi. Không nói nữa là được hén? Vậy theo như cậu nói, anh chàng đó đang si mê cậu như điếu đổ hả? ” Nhược Lan châm chọc, không ngờ cô bạn có tính cọc cằn, hay nhăn nhó như Thiên Mẫn ấy mà cũng có người đeo đuổi sao? Chuyện hài hước trăm năm có một!

“ Cậu! ” Thiên Mẫn chặn Nhược Lan lại, còn để cô ta nói thêm nữa, chắc có khi là lên cơn tăng xông luôn.

Thiên Mẫn bặm môi, đôi mắt đỏ rực mong chờ đạt kết quả như ý nguyện.

Anh ta có ý đồ gì không quan trọng, nhưng nếu giở trò manh động thì đừng trách mình ra tay tàn nhẫn. Mà chả hiểu sao mẹ lại mai mối mình cho người lớn tuổi đến vậy, lớn hơn anh Thiên Hoàng những ba tuổi. ”

“ Chồng già vợ trẻ là tiên mà! ”

“ Vân Nhược Lan, cậu ngứa đòn sao?”



Thiên Mẫn dứt lời, liền nhào đến chỗ Nhược Lan, tay chân hoạt đông liên tục. Cô nàng dùng ngay chiêu thức quen thuộc “ cù lét ” thần chưởng, khiến đối phương giơ tay đầu hàng.

“ A...Ha ha, đừng mà...nhột!”

“ Tha cho mình, không...chọc cậu nữa...ha ha ha.”

Căn phòng rộn ràng tiếng cười đùa, thật không thể tin trong đó là hai vị tiểu thư đài các, xinh đẹp, nắm giữ số cổ đông quan trọng trong tập đoàn Ngô - Vân. Trông họ không giống khúc gỗ như truyền thuyết, mà giống với tiểu yêu tinh thích nghịch ngợm hơn.

Hai ngày sau...

Nghe theo sự sắp xếp của phụ huynh, Thiên Mẫn cắn răng chịu đựng, đến điểm hẹn gặp riêng Thiếu Phong. Trong đầu cô nhiều hỗn tạp, lo lắng, đứng ngồi không yên.

Bước xuống xe, Thiên Mẫn đang đứng trước một nhà hàng sang chảnh, xen lẫn quen thuộc. Không suy nghĩ nhiều, cô nàng bước vào, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, càng nhìn lâu càng thấy quen.

“ Nơi này...Mình từng đến sao? ” Lạ thật đó, từ lúc về Ngô gia sống đến nay

cũng hơn một năm, nhưng Thiên Mẫn chưa từng đến những nơi như thế, cùng lắm là ghé mấy quán ăn bình dân lề đường. Ấy mà, cô lại có cảm giác quen thuộc, cứ như từng đến thường xuyên vậy.

Có gì đó lạ lạ?

Ở nơi đắt đỏ thế này, không gian được trang trí bằng vật dụng đắt tiền nhất. Hoa văn, hình ảnh đều tỉ mỉ vô cùng, nhưng sao không có nỗi một bóng người?

Thiên Mẫn ngơ ngác, cho đến khi có sự xuất hiện của nhân viên: “ Xin chào Ngô tiểu thư, mời cô đi theo tôi. ” Người phục vụ tận tình đưa cô vào sâu bên trong.

“ Bàn của cô ở đây, xin phép. ”

Thiên Mẫn nở nụ cười, sau đó ngồi vào ghế với nét mặt chán ghét, chuyện gì đang xảy ra?

Bảo là hẹn gặp người ta, nhưng đến tận giờ vẫn chưa thấy mặt mũi. Đừng nói là, trong buổi gặp đầu tiên nhưng muốn cho cô đây leo cây nha!

“ GIANG - THIẾU - PHONG. ” Cô tức giận đến đen mặt, nhấn mạnh từng từ trong tên anh ta.

Hoa và nến được đặt sẵn trên bàn, rượu cũng được rót, món ăn đã bày biện, chỉ thiếu người hẹn. Như vậy, chắc không phải leo cây đâu ha?

Bup.

Đèn điện tắt hết, nơi này có một mình Thiên Mẫn, giờ lại thêm cúp điện, cô nàng giựt mình, hoảng hốt: “ Aaa!”