Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 83




Dựa theo kế hoạch dự định, Giảm Trọng Sơn cùng với nhóm nhà khoa học Viện Nghiên cứu Kỹ thuật sẽ ở lại căn cứ. Đợi tới khi Lăng Thần và những người khác xuất phát, lưới bảo vệ được cập nhật lên phiên bản 13.2 sẽ thực sự được nâng lên, đến lúc đó lớp phòng thủ đã trở thành bất khả xâm phạm, ngay cả một con muỗi cũng không thể bay vào.

Đêm trước ngày khởi hành cũng không khác gì những ngày khác. Liệp Báo lại sắp xếp một trận đấu khác với đội dự bị, nhưng đến trận đấu cuối cùng lại không đánh tiếp nữa mà buộc phải hòa. Ngô Tử Ngạn bắt tay Tần Lĩnh bằng cánh tay robot do Viện Nghiên cứu Kỹ thuật sản xuất và mỉm cười với nhau.

Giang Xán Xán kéo Giang Mộc đến phòng ăn, ghi vào bảng ghi sự kiện bằng con chữ rồng bay phượng múa của mình, "Ngày 16 tháng 10 xuất phát, tất thắng!" Dấu chấm than cuối cùng đặc biệt lớn.

Giảm Lan nói chuyện với Giảm Trọng Sơn một lúc lâu, sau đó đi ra sân tập luyện vài hiệp quyền anh đổ đầy mồ hôi nóng nằm liệt xuống sàn, ngơ ngác nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà.

Phù Du chỉ còn lại ba người, họ lấy từ trong ngăn kéo ra bức ảnh nhóm lớn duy nhất và cẩn thận lau đi lau lại, khiến mọi khuôn mặt mà họ sẽ không bao giờ gặp lại đột nhiên trông đẹp đẽ hơn trước.

Lăng Thần cùng với Diệp Tiêu cùng nhau đi tuần tra căn cứ lần cuối cùng.

Áo khoác chiến đấu màu đen tùy ý khoác lên người, góc áo vẽ ra những đường cong dịu dàng khi hắn bước đi. Lăng Thần vòng tay qua vai Diệp Tiêu, khi gió đêm thổi qua, hắn theo bản năng kéo người vào lòng.

"Sau này chắc sẽ không về đây nữa."

Diệp Tiêu cầm chiếc lồng đèn làm bằng cỏ nhỏ, nghe Lăng Thần nói vậy thì không hiểu, "Vì sao ạ?"

"Nếu thua, chúng ta không có cơ hội quay về. Nếu thắng, chúng ta sẽ quay về quân khu lần nữa." Lăng Thần nhìn bóng dáng ngọn núi trong bóng tối, giọng điệu luôn kiên định lại lờ mờ có chút bất an, "Bé con có sợ không?"

Diệp Tiêu lắc đầu, "Em không sợ."

Đối với Diệp Tiêu mà nói, điều duy nhất cậu sợ hãi trên thế giới này chính là cái chết của Lăng Thần. Trừ chuyện đó ra, cậu không sợ điều gì cả.

"Tôi thì sợ lắm." Lăng Thần khẽ mỉm cười, trong tiếng nói tản mạn còn thêm nhiều những thứ khác, "Tôi sợ thua, tôi sợ tất cả mọi người không thể trở về, tôi sợ cho dù mình đã gắng hết sức mình, mọi chuyện vẫn hoàn như cũ."

Trước mặt người khác, hắn là Lăng Thần, lúc nào cũng phải bất động như Thái Sơn, hắn là tổng chỉ huy, nhất định phải thoải mái bình tĩnh, trò chuyện cười nói. Hắn buộc phải truyền tải niềm tin đến mọi người: chúng ta sẽ thắng, nhất định sẽ thắng.

Mãi cho đến khi một mình đối mặt với Diệp Tiêu, hắn mới dám bộc lộ sự bất an và lo lắng của mình. Hắn tin tưởng Diệp Tiêu có thể hiểu được, cũng không bị ảnh hưởng. Đôi khi hắn thậm chí còn cảm thấy Diệp Tiêu kiên cường hơn hắn rất nhiều, như thể cậu đã đặt ra mục tiêu và sẽ không bỏ cuộc bất chấp mọi khó khăn.

Diệp Tiêu suy nghĩ, "Chúng ta nhất định sẽ thắng, tỷ lệ thắng là 91,34%."

Lăng Thần cười rộ lên, xoa gáy cậu,"Bé con của chúng ta lấy số liệu từ đâu mà chính xác đến tận số lẻ thế hửm?" Nói đến đây, nụ cười của hắn khựng lại, bỗng dưng có một suy đoán, "Người giao nhiệm vụ cho em đã tính toán ra xác suất này có đúng không?"

Diệp Tiêu thành thật trả lời, "Đúng ạ." Đây là câu trả lời mà Noah đưa ra khi cậu hỏi trước đây.

Lăng Thần chợt nảy ra một ý nghĩ—— có thể tính toán được tỷ lệ thành công của chuyện chưa xảy ra......

Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, "Tôi thì sao, tỷ lệ sống sót của tôi là bao nhiêu?"

Câu hỏi này Diệp Tiêu cũng đã từng hỏi Noah, cậu trả lời rất nhanh, "98,99%!"

"Cao như vậy à?" Trong đầu Lăng Thần mơ hồ hiện ra một câu trả lời, nhưng hắn cũng không hỏi nữa, tiếp tục dẫn bé con Diệp Tiêu đi dạo quanh căn cứ, thậm chí đi ngang qua phòng thí nghiệm của Viện Nghiên cứu Kỹ thuật nhìn Bạch Hoành Vận và Lăng Định Nam, nhưng đứng đó chưa đầy hai phút đã bị đuổi ra ngoài.

Mãi đến nửa đêm, toàn bộ căn cứ mới trở nên yên tĩnh, Lăng Thần cùng Diệp Tiêu mới trở về phòng. Diệp Tiêu lấy trong tủ ra một chiếc hộp, đặt chiếc đèn lồng cỏ nhỏ vào bên trong —-- tất cả những thứ bằng cỏ nhỏ mà Lăng Thần làm cho cậu đều được giữ nguyên vẹn bên trong.

Lăng Thần từ phía sau ôm eo cậu, hôn lên cái cổ trắng nõn của cậu.

Diệp Tiêu đặt hộp lại chỗ cũ, vừa đóng cửa tủ lại, Lăng Thần liền ấn cậu vào cửa tủ.

Lăng Thần đi giày quân đội, cao hơn 1m9, hoàn toàn ôm lấy Diệp Tiêu thấp hơn vào trong lòng. Hắn làm động tác đẩy vài cái, giọng nói đầy ái muội: "Có hôn không?"

Hỏi vấn đề này chỉ là vấn đề thủ tục, trước khi hắn có thể nhận được câu trả lời của Diệp Tiêu, hắn đã hôn cậu trước, chiếm lấy môi Diệp Tiêu, liếm mút thâm nhập thật sâu không có chút dịu dàng nào, tất cả đều là ham muốn bản năng và nguyên thủy nhất.

Chóp tai nóng đỏ bị giữ trong miệng Lăng Thần, hơi thở nóng hổi hắn thở ra xuyên qua ốc tai, khiến cả đầu Diệp Tiêu choáng váng. Cậu thở hổn hển, lông mi ẩm ướt: "Em muốn đi tắm..."

Lăng Thần nhả răng ra, ôm Diệp Tiêu lên: "Đi thôi, anh trai ôm bé cưng đi tắm."

Sáu giờ sáng hôm sau, trời vừa rạng sáng.

Sương mù trong núi rừng còn chưa tan, đứng ngoài lâu sẽ bị sương sớm bao phủ. Bọn họ toàn những kẻ có khí chất kiên cường cương nghị, trước khi chuẩn bị lên đường cũng không có bất kỳ phân đoạn cảm kích nhân tâm nào như động viên hay phát biểu chia tay, Lăng Thần chỉ mở kênh liên lạc và nghiêm túc nói: "Các người anh em, sống sót quay về nhé."

Chỉ có từng cơn gió lạnh thổi đến từ bốn phương.

Hắn mỉm cười, "Mọi người có thể đáp lại tôi không?"

Chẳng mấy chốc, những âm thanh "bíp, bíp, bíp" hòa làm một, màn hình hiển thị tràn ngập những chấm nhấp nháy dày đặc.

Khi tiếng bíp dừng lại, Lăng Thần quay người bước vài bước, nhìn Giảm Trọng Sơn đứng ở lối vào căn cứ, đứng thẳng người, gót chân khép lại một tiếng "Bộp", thực hiện động tác chào quân đội tiêu chuẩn.

Trong màn sương tờ mờ, bóng dáng hắn như một lá cờ.

Giảm Trọng Sơn không cầm nạng. Ông mặc một bộ quân phục nghiêm ngặt, cổ tay áo chỉnh tề gọn gàng. Năm ngón tay nhăn nheo khép vào nhau, đầu ngón tay đặt lên thái dương, cao chót vót như ngọn núi.

Mãi cho đến khi chiếc xe bọc thép cuối cùng biến mất trong màn sương sớm, ông mới buông tay xuống, quay người, từng bước một đi về căn cứ rồi đóng cửa lại.

Một tiếng ầm vang lên, lưới bảo vệ dựng lên.

Trên xe bọc giáp, Giang Mộc đang kiểm tra lộ trình, Giang Xán Xán lợi dụng lúc hai đội ngũ chưa đi xa, dành thời gian nói chuyện với Giảm Lan, nhưng cuộc trò chuyện của họ thực sự không có gì bổ dưỡng.

"Cánh tay robot mới lắp của Ngô Tử Ngạn má nó quá lợi hại, còn có thể duỗi dài duỗi ngắn! Xán gia anh hâm mộ khủng khiếp!"

"Sau này không dám tìm Du Long đánh nhau nữa."

"Anh cũng nghĩ vậy đó, nhưng mà không sao, còn Liệp Báo nữa!"

"Liệp Báo có công nghệ đen của Viện Nghiên cứu Kỹ thuật."



Giang Xán Xán vò đầu, "Vậy hình như...... Cũng chỉ có thể tìm đội dự bị đánh thôi nhỉ?"

Dương Tiêu cùng Trương Nghĩa của đội dự bị ngồi bên cạnh cũng trợn trắng mắt.

Cuối cùng là Giảm Lan kết thúc cuộc trò chuyện trước, "Không nói nữa, hẹn gặp lại."

Giang Xán Xán cúp mắt, bỗng nhận ra, "Sao mà Xán gia anh cứ cảm thấy Giảm Lan không còn giống trước kia nhỉ? Trước kia đều là em ấy lảm nhảm kể chuyện cho anh, bây giờ thì ngược lại, ẻm càng ngày càng ít nói!"

Giang Mộc không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào. Phải nói rằng, ngoại trừ Giang Xán Xán cùng Diệp Tiêu, mỗi người trong số họ đều đang thay đổi hoặc ít hoặc nhiều. Tình hình hiện tại là không còn chỗ để tự bảo tồn mạng nữa.

Giang Xán Xán cũng chỉ lẩm bẩm mấy câu, sau đó liền quên mất, ngồi qua nói chuyện phiếm với đội dự bị.

Sau khi hai đội lái xe ra khỏi căn cứ, họ tách ra. Đội của Giảm Lan đến đích trước Lăng Thần và những người khác.

Lúc này đã là đêm khuya, Tần Lĩnh cầm theo kính viễn vọng nhìn đêm leo xuống từ trên thân cây, ngồi xổm trong bụi cây, thở dài nói: "Cách đây không lâu, Thánh Tài đến tấn công căn cứ tạm thời, tôi còn dẫn các anh em đi đánh trả."

Mà giờ đây, người tấn công căn cứ tạm thời đổi thành bọn họ.

Giảm Lan cũng ngồi xổm trong bụi cây, "Ai mà không thế? Tôi còn chiến đầu với tay súng bắn tỉa của Thánh Tài trong phòng điều khiển chính trên lầu đó." Cô bứt một cọng cỏ ngậm, bình tĩnh cảm xúc, "Chúng ta bàn bạc đã, đánh thế nào đây?"

Ngô Tử Ngạn rất trực tiếp, "Chiến luôn! Mở đường bằng pháo!"

Tần Lĩnh lắc đầu, "Nhà cậu làm khai thác mỏ hả? Pháo không cần tiền hay sao?"

Mấy người tranh cãi một lúc, cuối cùng Giảm Lan đưa ra quyết định cuối cùng một cách dứt khoát: "Chúng ta quen thuộc với căn cứ tạm thời, nên tránh xa nơi dễ bị camera quét, tiến vào từ góc đông nam, trực tiếp chiếm phòng điều khiển chính của họ!"

A Cửu của Phù Du bên cạnh vẫn luôn an tĩnh không nói, đến bây giờ mới mở miệng, "Chúng tôi có thể đi trước." Đi trước hơn phân nửa là chịu chết.

Giảm Lan nhìn gã một cái, trực tiếp bác bỏ, "Giữ mạng đi, có còn muốn đi cùng tôi đến hỏi Giảm Vân vì sao không." Cô buộc dây áo khoác chiến đấu, sờ nòng súng lạnh băng, trầm giọng nói, "Dựa theo sắp xếp trước đó, đội một đi theo tôi, còn lại ở đây đợi lệnh!"

"Rõ!"

Màn đêm yên tĩnh, quả thực đúng như tình báo nói, căn cứ tạm thời đã bị Thánh Tài đánh nát, một số vị trí cần canh gác đều trống không. Càng đi vào sâu, Ngô Tử Ngạn không khỏi hỏi: "Chúng ta không phải thật sự rơi vào bẫy chứ? Hay là mấy người Giảm Vân đã không còn ở đây nữa?"

Giảm Lan núp vào trong góc bóng tối, "Đến phòng điều khiển chính xem là biết." Lúc này, cô đã hoàn toàn mất đi sự bất cần và bốc đồng trước đó, ánh mắt sâu thẳm như vực sâu.

Mọi người bước nhanh xuyên đêm mà không nhìn bản đồ, quen thuộc đi đến phòng điều khiển chính.

Trong phòng điều khiển chính, người ngồi trước màn hình điều khiển ngáp dài thở dài: "Thời tiết bắt đầu lạnh hơn rồi."

Triệu Lỗi ngồi bên cạnh đang ngủ gà ngủ gật cố gắng tỉnh táo, đứng lên duỗi người, "Tôi đi rót ly cà phê, Thạch ca cậu có muốn một ly không?"

"Muốn, không thêm đường nhé, cảm ơn."

"Được."

Ấm đun nước được đặt trên bàn cạnh cửa sổ, Triệu Lỗi lấy cốc, lấy bột cà phê hòa tan trong hộp ra, xé gói, đổ một nửa gói vào cốc. Hắn vô tình ngước mắt lên và phát hiện một bóng dây thừng đang lủng lẳng trước mắt.

Cho rằng mình buồn ngủ mà hoa mắt, hắn giơ mu bàn tay lên dụi mắt, đột nhiên tim hắn đập mạnh, máu dồn lên não, lui về sau máy bước, run rẩy nói, "Địch tập kích!"

Cùng lúc đó, Giảm Lan treo trên dây thừng, nhờ quán tính vào quán tính, mở cửa sổ ra, trực tiếp nhảy vào!

Lăn một vòng, Giảm Lan mỗi tay một cây súng, chĩa thẳng vào hai người trong phòng điều khiển chính, nghiêm nghị cảnh cáo, "Cầm cử đụng."

"Thiếu tá...... Giảm?"

Cô đã ở căn cứ tạm thời lâu như vậy, bị nhận ra là điều rất bình thường, sau khi Tần Lĩnh và những người khác nhảy vào từ cửa sổ, Giảm Lan đứng lên, "Là tôi đây, tôi không muốn khiến ai bị thương, chỉ muốn hỏi hai người vài chuyện."

Vừa nói, cô vừa cẩn thận quét từng màn hình thiết bị, đảm bảo không có ai bị quấy rầy rồi mới tiếp tục hỏi, "Giảm Vân còn ở đây không?"

Triệu Lỗi nhìn họng súng tối om, giơ hai tay, "Còn ạ."

Thạch Tùng nhìn Giảm Lan cùng Ngô Tử Ngạn đứng cạnh nhau, đột nhiên hỏi, "Bây giờ mọi người ở bên phe chỉ huy Lăng, giáo sư Bạch sao?"

Tần Lĩnh cũng cầm súng, gật đầu thừa nhận, "Đúng thế."

Thạch Tùng suy nghĩ vài giây, nói đầy chắc chắn, "Mọi người muốn hỏi gì tôi đều có thể trả lời, nhưng có thể không bắn được không? Ý tôi là đừng bắn vào căn cứ có được không?"

Ngô Tử Ngạn phát hiện, tình huống này có chút không giống bọn họ dự đoán, "Có ý gì?"

Thạch Tùng cười khổ, "Khoảng thời gian trước, căn cứ bị Thánh Tài bao vây, thương vong...... Nói như thế nào đây," cậu ta bật cười một tiếng thật nhẹ, nụ cười có cay đắng hơn khóc, "Ban đầu tôi sống trong một căn phòng có chín người, bây giờ chỉ còn một mình tôi."

Triệu Lỗi cũng đỏ hoe mắt.

"Thật ra chúng tôi không biết tại sao sau khi tướng quân Giảm phản bội quân khu lại đóng quân ở chỗ này, lão tướng quân cùng chỉ huy lăng lại rời đi, hai bên trở thành kẻ thù của nhau. Nhưng tôi tin, mọi người nhất định có lí do để rời đi."

Giảm Lan im lặng, cất súng.

Trong phòng điều khiển chính, dụng cụ phát ra âm thanh "xèo xèo", bầu không khí căng thẳng tiêu tan, ánh mắt của Ngô Tử Ngạn rơi vào một túi bột cà phê hòa tan được chia làm hai phần để pha, anh ta hỏi: "Không có nguồn cung cấp nào được đưa vào căn cứ gần đây à?"

Triệu Lỗi lắc đầu, nói, "Không, trước đây tôi phụ trách hậu cần, hai ngày nay tạm thời được phân công trực đêm, căn cứ đã lâu không có vật tư, còn kho vũ khí thì gần như cạn kiệt, ngay cả vũ khí trên lầu trong phòng điều khiển chính hay cả đội súng máy cũng thiếu đạn "

Tần Lĩnh nhìn Giảm Lan, hỏi trước, "Vậy tướng quân Giảm đâu?"

Thạch Tùng trả lời, "Kể từ khi Thánh Tài bao vây, văn phòng của tướng quân Giảm vẫn luôn đóng chặt, chưa từng xuất hiện." Hắn hơi dừng lại, sắp xếp từ ngữ, một hồi lâu mới nói, "Thiếu tá Giảm, Ngô đội, Tần đội, từ lúc căn cứ đóng cửa, sau khi lão tướng quân cùng chỉ huy Lăng và những người khác rời đi, chúng tôi không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, không biết con đường tiếp theo nên đi thế nào, không biết còn có thể bước tiếp không."

Hắn đang kiếm tìm một câu trả lời.

Giảm Lan trịnh trọng nói, "Sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích."

Thạch Tùng nở một nụ cười, im lặng làm động tác chào.



Giảm Lan giơ tay đáp lễ.

Rời khỏi phòng điều khiển chính, Ngô Tử Ngạn đầy cảm xúc nói, "Lúc trước tôi cũng giống như người anh em kia, mê mang nghi ngờ, không biết rốt cuộc mình nên tin tưởng điều gì, nên nghe theo ai. Cái gì là giả cái gì là thật, ai đúng ai sai, ai là người trung thành, ai là kẻ phản bội.

Bây giờ tôi tin rằng dòng chảy của thời đại là có tồn tại, những người bình thường chúng ta chỉ đang bị dòng nước này đẩy về phía trước mà thôi. Về việc đúng hay sai, không ai có thể nói được. "

Tần Lĩnh phối hợp nói chuyện với anh ta, "Sau đó thì sao?"

"Sau này tôi phát hiện ra rằng con người nên cao thượng hơn, có tầm nhìn rộng hơn và có tâm thái vô tư hơn. Ví dụ như bây giờ tôi coi việc cứu thế giới là nghĩa vụ của mình. Mấy người đừng cười, tôi thực sự nghĩ như vậy đấy! "

Giảm Lan quay đầu lại, vững vàng gật đầu, bình tĩnh gật đầu: "Đây là một cách tốt!" Bởi vì mục tiêu rất rõ ràng, sẽ không có chút do dự.

Cô cũng vậy.

Đi bộ đến tận tầng nơi đặt văn phòng của Giảm Vân, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Trên đường đi, họ gặp một vài người lính tuần tra. Họ nhìn nhau, nhưng không ai nói một lời. Cuối cùng, họ chào nhau theo kiểu quân đội rồi làm bộ như chưa từng thấy, rời đi.

Ngô Tử Ngạn líu lưỡi, chẳng hiểu sao, "Người lính cầm súng nãy rõ ràng là nhìn thấy tôi, còn nhận ra tôi nữa nhưng cậu ta lập tức quay đi, giả vờ như không nhìn thấy? Tình huống này làm sao đấy?"

Bước chân của Giảm Lan vừa nhanh vừa nhẹ, "Bởi vì lòng người trong căn cứ tạm thời đã nát tan. Để thu thập lòng người, hoặc là phải cực kỳ tin tưởng vào một người, sẵn sàng coi người đó làm phương hướng của trái tim mình, đồng thời, chúng ta phải đặt lý tưởng của mình vào đó, và chúng ta sẽ không bao giờ hối hận, nếu không thì tất cả chúng ta đều có chung một mục tiêu theo đuổi, cùng một niềm tin và sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình vì nó.

Nhưng căn cứ tạm thời bây giờ chẳng có cái gì. Giống như những gì chúng ta vừa nghe được trong phòng điều khiển chính, những người lính cấp dưới đã trở nên bối rối và nghi ngờ, điều đó có nghĩa là Giảm Vân không khiến họ tin tưởng mình nữa. "

Cửa văn phòng không có một bóng người. Giảm Lan ngừng nói, đứng trước cửa mấy giây, sau khi ngực phập phồng liên tục, cô dùng ngón tay gõ cửa.

Mọi người đều nín thở.

Chỉ một lát sau, "Đinh" một tiếng, khóa cửa mở ra. Giảm Lan xoay tay nắm cửa, mở cửa bước vào.

Ngô Tử Ngạn kinh ngạc —— anh ta đã nạp đạn vào súng và chuẩn bị tốt xông vào làn đạn. Không ngờ lại bình yên đến vậy.

Văn phòng của Giảm Vân rất rộng rãi, ít đồ đạc, một bộ bàn ghế bằng gỗ, một chiếc tủ đứng, một chiếc bàn cát ba chiều có đèn. Lúc này, rèm dày đã được kéo ra, trong phòng tối mờ mờ, Giảm Lan đưa tay ấn công tắc.

Sau một tiếng "tách" ngắn, văn phòng sáng lên. Giảm Vân đoan chính ngồi trên ghế và nhướng mày: "Quả nhiên là mọi người sẽ tới."

So với trước đây, đôi mắt ông ta u ám và đờ đẫn. Mặc dù những thói quen hình thành trong nhiều năm khiến dáng người ông vẫn thẳng tắp và trông điềm tĩnh nhưng cả người đã mất đi khí chất sắc sảo.

"Ừ, đến rồi đây." Giảm Lan đứng tựa vào nòng súng, không đến gần hơn nữa.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Giảm Vân nhắm mắt lại trước, giọng nói khàn khàn khó tả, "Cũng chỉ là thắng làm vua thua làm giặc. Không phải chết trong tay Thánh Tài cũng chính là chết trong tay mấy người, không có gì khác."

Ông ta nhìn Giảm Lan đứng ở cửa, thở dài nói, "Muốn giết hay sao cũng được, mấy người muốn làm gì thì làm."

Giảm Lan nhìn chằm chằm Giảm Vân, sau khi nghe những lời này, ngón tay cầm nòng súng càng siết chặt hơn, cuối cùng cứng đến mức co giật.

Đột nhiên, cô buông tay ra, nắm lấy nòng súng và sải nhanh về phía Giảm Vân. Đôi bốt quân đội dài đến bắp chân có đế dày, tạo nên những bước chân nặng nề trên sàn nhà.

Bước nhanh đến bàn làm việc, Giảm Lan đặt chân phải lên bàn, "cạch" một tiếng, cô giơ súng trong tay lên chĩa thẳng vào Giảm Vân: "Người thắng làm vua thua làm giặt?" cô cười đầy mỉa mai, lông mày sắc như dao cạo: "Trong mắt ông, chuyện thắng hay thua chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

Giảm Vân rũ mắt, khóe miệng cũng rũ xuống. Một lát sau, ông mở mắt ra, con ngươi sâu thẳm như giếng cổ không gợn sóng, nhìn thẳng vào Giảm Lan, bình tĩnh hỏi lại, "Nếu không thì sao?"

Cánh mũi Giảm Lan phập phồng, yết hầu động đậy không rõ, cười nhạo, "Tôi nhận ra, tôi căn bản không hiểu ông chút nào."

Giảm Vân không nói gì, lão tăng nhập định[1].

[1]: nghĩa là hòa thượng ngồi yên, khiến tâm an trụ một chỗ, không bỏ vọng niệm, gọi là nhập định. Miêu tả một người ngồi lặng lẽ. 老僧入定

Trong giây phút ấy, Giảm Lan bỗng không rõ tâm trạng của mình là gì. Những hình ảnh cứ hiện lên trong đầu cô, nhưng người ba trong trí nhớ kia, gương mặt đã mơ hồ không rõ.

Cô rõ ràng nhận ra từ thái độ của Giảm Vân, Giảm Vân thật sự cho rằng mình vẫn đúng ư, bản thân cô đang vọng tưởng Giảm Vân sẽ hối hận sẽ ăn năn sao?

Sẽ không. Cô nhớ lại những gì Giảm Trọng Sơn nói, người đàn ông mà cô gọi là ba này, từ khi là thiếu niên đã là một người vô cùng kiên quyết và hiếm khi dao động.

"Con thì sao, Giảm Lan, con nói ba sai, vậy con tin rằng quyết định vững chắc của mình nhất định là chính xác?" Giảm Vân ngồi trên ghế, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi họng súng chĩa vào mình, phân tích thật rõ, "Lịch sử luôn được viết bởi người chiến thắng, ba thất bại và tụi con thắng, vì vậy con khẳng định rằng ba không có cách nào để phản bác lại và chỉ có thể thừa nhận điều đó. Thắng làm vua thua làm giặc, có gì mà không đúng?

Điều duy nhất ba nghĩ mình đã làm sai đó là sau khi kéo Thánh Tài vào cuộc, ba đã không thể giết chúng trước khi Thánh Tài phản công nhảy nhót trước mắt như thằng hề. Thất bại, rơi vào tình trạng này là sai lầm duy nhất của ba. "

Giảm Lan đã hoàn toàn bình tĩnh lại, bàn tay cầm súng của cô rất ổn định, bình tĩnh nói, "Ông nội nhờ tôi nói với ông, chuyện của ông hãy tự giải quyết cho tốt. Tôi muốn nói cho ông, từ nay về sau, nhà họ Giảm sẽ là một mình tôi lo."

Con ngươi của Giảm Vân hơi co lại, mỉm cười không rõ.

"Vậy mấy người muốn xử lí tôi? Xử bắn tôi ngay đây?"

Giảm Lan không trả lời, nhìn về phía A Cửu, "Thần ca đã từng đồng ý với anh, chúng tôi sẽ tìm được người đứng sau lưng Ngân Nhận năm đó rồi giết chết hắn."

A Cửu gầy đến mức không thể giữ được thiết bị an toàn nặng nề, gã mặc đồ đơn giản, suy yếu lắc đầu, "Tôi đưa ra yêu cầu đó chỉ bởi vì muốn cho các anh em, cho tôi một lời giải thích."

Nhưng cho dù có tìm được, người mất rồi cũng không thể quay trở về.

Gã nhìn Giảm Vân như đang nhìn lại quá khứ, sau một hồi, A Cửu thoải mái nói, "Mọi chuyện đều có hồi kết."

Giảm Lan mím chặt môi, gật đầu. Cô lại lần nữa nhìn Giảm Vân, "Xử bắn ông ở đây thì quá là nhẹ nhàng, không xứng với những sai lầm của ông, ông sẽ phải kể mọi tội lỗi của mình trước tòa án quân sự, cho tất cả mọi người một lời giải thích. Như lời ông nói, thắng làm vua, thua làm giặc."

Quận 2.

Xe bọc giáp đang lái xe giữa núi, trời đã tối. Giang Mộc đang tìm chỗ cắm trại. Giang Xán Xán ngân nga một bài hát thiếu nhi mà gã học được từ nhóm giáo sư tại Viện Nghiên cứu Kỹ thuật, xác định phương hướng.

Ở khoang sau, Diệp Tiêu ngậm viên kẹo sữa trong miệng, quen thuộc cột băng vải ở cổ tay phải. Nghe thấy máy liên lạc vang lên tiếng tin nhắn, cậu bấm mở, vừa nhìn thấy đã thừ người ra.

"Trong đời tôi, tôi may mắn có cơ hội được nhìn thấy mặt trời mọc, mặt trăng lặn và các vì sao sáng, được nhìn thấy thế giới rộng lớn và có các người anh em có thể nâng đỡ nhau, cùng nhau vui vẻ nói chuyện, nếm được vị chua ngọt, cảm nhận ấp áp lạnh lẽo, đã đủ may rồi. Cứ trải qua như thế đi."

Nhẹ buông tay, miếng băng vải vừa cột chặt lại lỏng ra rơi xuống chân.

Giọng nói của Giang Mộc truyền tới, "Thần ca, Giảm Lan gửi tin đến, mới lúc nãy, ba người của Phù Du........Đi rồi."