Làn Váy - A Tư Thất Lâm

Chương 10




Cửa phòng không đóng mà chỉ khép hờ, có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của Ngô Lam đang gọi điện thoại hỏi đối phương bao lâu nữa mới đến.

Khi Lương Nguyệt Loan ngã xuống sàn thì đè lên người Tiết Duật, cô đang muốn mở miệng nói chuyện thì bị cậu che miệng lại, còn khi cô muốn bò dậy thì cậu lập tức dùng một tay khóa chặt cô lại.

Vốn dĩ không có chuyện gì xảy ra nhưng khi có tật giật mình trốn ở dưới giường ngược lại không thể nói rõ.

Ngô Lam đi tới đi lui ở bên ngoài, tiếng bước chân lúc gần lúc xa làm cho Lương Nguyệt Loan căng thẳng không thể giải thích được, ngay cả hô hấp của cô cũng vô thức thở nhẹ và chậm lại.

Nhưng Tiết Duật bị cô đè ở phía dưới lại không có chút tự giác nào.

Hơi thở nóng bỏng phả ra giống như cố tình thổi vào tai cô, cô sợ ngứa, thân thể của hai người kề sát vào nhau, muốn tránh cũng không tránh được.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sự ẩm ướt và ái muội trong không khí lặng lẽ lên men, bị một tấm lưới thu lại, chỉ cần nhiều thêm một phút thì sẽ hết sạch dưỡng khí.

‘Cạch’ một tiếng, cánh cửa bị đóng lại.

Ngô Lam tạm thời đi ra ngoài.

“Tiết Duật!” Lương Nguyệt Loan gần như muốn nhảy dựng lên để thoát khỏi bầu không khí kỳ quái này, nhưng cô vừa mới chống người lên được một chút thì đã bị cánh tay của cậu siết chặt eo rồi ngã xuống một lần nữa, cái mũi vừa khéo đập vào xương quai xanh của cậu, cơn đau nhức trào lên, nơi khóe mắt thấm ra một giọt nước mắt sinh lý.

“Cậu sờ soạng tôi hết một lượt tôi cũng chưa từng tức giận.” Giọng nói của cậu rõ ràng mang theo ý cười, cũng chẳng che giấu tiếng thở dốc.

Sắc mặt của Lương Nguyệt Loan lập tức đỏ bừng, tại sao da mặt của cậu lại dày như vậy?

“…… Tôi cũng đâu phải cố ý, đừng náo loạn, Tiết Duật, mẹ tôi sẽ trở lại lập tức đấy.”

Cô giãy giụa bò dậy, Tiết Duật vẫn còn nằm, cậu mặc một chiếc quần thể thao màu xám, nơi đũng quần bị đội lên vô cùng rõ ràng.

Vừa rồi cô nhích tới nhích lui không ngừng cọ vào nơi đó của cậu, cậu thở dốc vô cùng kịch liệt, cô còn lầm tưởng cậu đang nghẹn cười.

Trong ánh sáng tối tăm, Lương Nguyệt Loan nhớ lại tối hôm qua ở trên ban công, khoảnh khắc cô quay đầu lại trong nháy mắt kia, ánh mắt nồng đậm nhiệt liệt của cậu cũng giống như bây giờ vậy.

“Biết rồi.” Tiết Duật ngồi dậy, cậu trở về phòng tìm thấy điện thoại của mình ngay trước mặt Lương Nguyệt Loan, sau khi khởi động máy thì gọi lại cho Ngô Lam.

“Dì Ngô, dì về sớm ạ? Thật ngại quá, vừa rồi có lẽ cháu đã vô tình chạm vào nút tắt nguồn nên không nhận được cuộc gọi của dì.” 

“Nguyệt Loan ạ? Cậu ấy đang ở cạnh cháu, cùng đi về nhà cháu lấy vài bộ quần áo và giày.”

Cậu giải thích một cách tự nhiên, quả nhiên Ngô Lam ở đầu dây bên kia tin tưởng không chút nghi ngờ, Lương Nguyệt Loan vẫn còn đang ngây người thì cậu đã cầm dù rồi. 

“Mặc áo khoác vào đi, tôi đợi cậu ở cửa.”

“... Ồ.” Lương Nguyệt Loan đi theo cậu ra ngoài, xuống lầu rồi mới phản ứng lại được.” 

Tại sao cô phải nghe cậu chứ?

Ngô Lam xách theo đồ ăn đã được đóng gói kỹ đi vào từ cổng chính, Tiết Duật kéo Lương Nguyệt Loan vào phòng bảo vệ bên cạnh, trong phòng không có ai, Lương Nguyệt Loan nhìn thấy Ngô Lam thì lập tức nhịn xuống lời nói sắp phát ra khỏi miệng.

Hai người đứng đối mặt nhau, khoé mắt Lương Nguyệt Loan mất tự nhiên nhìn xuống bên dưới Tiết Duật. 

Vừa rồi còn…… Khêu gợi như vậy, bây giờ lại không nhìn ra cái gì cả. 

Tiết Duật bị cảm, ho khan một tiếng, Ngô Lam vừa lúc đi đến phòng bảo vệ, Lương Nguyệt Loan hoảng sợ nên trực tiếp che lại miệng của cậu, cậu bị nghẹn đến mức cổ đỏ bừng, sau đó cúi đầu xuống chôn mặt ở hõm vai của cô buồn bực ho một tiếng.

Âm thanh không lớn, Ngô Lam cũng không chú ý đến.

“Sao uống thuốc xong lại trở nên nghiêm trọng hơn thế này?” Lương Nguyệt Loan nhỏ giọng thì thầm.

Tiết Duật mở dù ra: “Bởi vì khi ngủ cậu cướp chăn.” 

Nếu cậu không đề cập tới thì Lương Nguyệt Loan cũng sẽ không hỏi: “Vậy thì tại sao cậu lại ngủ trên giường của tôi?”

Trên mặt đất có một tầng lá rụng thật dày, Tiết Duật thản nhiên nhìn về phía trước rồi thuận miệng ứng phó: “Tôi cũng buồn ngủ nên lười di chuyển, lúc sau muốn trở về phòng ngủ nhưng cậu lại ôm tôi thật chặt, tôi chỉ khẽ di chuyển một chút thì cậu đã tức giận.” 

“……”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mơ: còn có thể mất liêm sĩ hơn nữa không?