Làn Váy - A Tư Thất Lâm

Chương 13




Cuối cùng thì hai người cũng không đi xe buýt.

Bình thường đi hai mươi phút là có thể đến, Lương Nguyệt Loan không muốn trở về cho lắm nên càng đi càng chậm, ngay cả khi đến cửa tiểu khu rồi mà vẫn còn đang lề mề. Tiết Duật cũng không thúc giục cô, dì bán xiên nướng ở ven đường nhìn bọn họ rồi mỉm cười, vừa nói chuyện với người khác vừa thỉnh thoảng nhìn về phía bên này.

“Dì ấy nói hai chúng ta yêu sớm đấy, không biết ngày mai có bị truyền đến tai dì Ngô hay không.”

“Đừng để ý đến mấy lời nhiều chuyện của dì ấy, dù sao mẹ tôi cũng không có khả năng sẽ đi tin mấy chuyện này.” Lương Nguyệt Loan chẳng quan tâm lắm: “Xiên nướng dì ấy bán đặc biệt ngon, nhất là cánh gà nướng.” 

Tiết Duật nhìn bóng lưng của cô rồi lặng lẽ thở dài, cậu thu dù lại sau đó đi lên lầu.

Đều nói gần quan được ban lộc nhưng sự thật chứng minh quá quen thuộc cũng không tốt. Khi còn bé đã từng ngủ chung một cái chăn, cha mẹ hai bên đều coi đó là lẽ thường tình, giữa hai người chỉ là tình bạn thuần tuý, ngay cả bản thân cô cũng không hề đề phòng đối với cậu. 

Đầu bếp chính của bữa cơm tối nay là Lương Thiệu Phủ, khi mà ông ta là người trong giới thượng lưu tài chính ra vào các tòa nhà văn phòng trong bộ Âu phục và giày da cả ngày mở cửa ra, trên người mặc một cái tạp dề kẻ sọc, trong tay còn cầm xẻng, cho dù ông ta lộ ra nụ cười ấm áp khi nhìn thấy con gái mình thì cũng vẫn có vẻ không phù hợp với ngôi nhà khắp nơi đều rất bình thường này như cũ. 

Tiết Quang Hùng vốn muốn cùng trở về nhưng lại tạm thời có việc, cuối cùng ông ấy chỉ là lại chuyển một khoản tiền vào trong thẻ ngân hàng của Tiết Duật. 

“Nguyệt Loan, con có nhớ ba ba không? Trong khoảng thời gian này ba ba quá bận rộn với công việc nên không quan tâm con được nhiều nhưng trong lòng ba ba rất lo lắng cho con. Nhiệm vụ học tập lớp mười hai quá căng thẳng, con gái cưng gầy cả rồi, ba ba mua cho con vài bộ tài liệu mới, còn có quần áo nữa, con hãy thử xem có phù hợp hay không nhé.” 

Trên mặt Lương Nguyệt Loan cố nặn ra ý cười, cô cố gắng làm cho bản thân thoạt nhìn vui vẻ một chút: “Cảm ơn ba ba.”

“Tiểu Tiết, cháu ở đây đã quen chưa?” Lương Thiệu Phủ đang chuẩn bị món ăn cuối cùng, giọng nói ôn hoà của ông ta truyền ra từ phòng bếp.

“Khá tốt ạ.”

“Tiết tổng tạm thời phải gặp khách hàng quan trọng nên không trở về được, ông ấy nhờ chú mang cho cháu một số thứ. Đúng rồi, bác nghe dì Ngô nói cháu thường xuyên dạy thêm toán cho Nguyệt Loan, năm ngoái mời gia sư một tiết nhận mấy trăm tệ cũng không dạy tốt được như cháu, lần thi này Nguyệt Loan đã tiến bộ rất nhiều, tất cả đều là công lao của cháu.”

“Là do cậu ấy tự mình cố gắng ạ.” Tiết Duật uống nước ở phòng khách, khoé mắt cậu vẫn luôn liếc về phía phòng của Lương Nguyệt Loan: “Chú Lương, cũng đã cuối năm rồi, chú có muốn ở lại đón Tết không ạ?”

“Ôi, chú cũng muốn ở nhà với Nguyệt Loan nhưng công việc quá bận rộn.” 

Ông ta luôn có rất nhiều việc phải làm.

Ngô Lam đang xem phim truyền hình, tiếng cười nói nho nhã và ôn hòa của Lương Thiệu Phủ cùng với khói lửa trong phòng bếp làm tăng thêm vài phần ấm áp. Lương Nguyệt Loan nhìn tấm ảnh gia đình cũ kỹ trên bàn nhưng lại không cảm nhận được cảm giác hạnh phúc vốn có.

Lúc ăn cơm, điện thoại của Lương Thiệu Phủ vẫn luôn rung lên, ông ta không nghe máy mà chỉ quay lưng nhìn thoáng qua sau đó nói là cuộc gọi làm phiền thôi nên tắt máy không để ý đến nữa.

Ngô Lam thậm chí cũng chẳng hỏi một câu nào. 

Lương Nguyệt Loan theo thói quen đi ra ban công rồi nhẹ nhàng gõ vào cửa sổ hai cái.

Tiết Duật nghe thấy âm thanh thì kéo mở bức màn sau đó đẩy cửa sổ ra.

“Ba mẹ ngủ rồi, chúng ta lẻn ra quầy hàng bán đồ ăn vặt mua xiên nướng đi, thật sự ăn cực kỳ ngon đấy.” Cô nằm sấp trên bệ cửa sổ trông mong nhìn cậu: “Hai người cùng đi ăn thì càng ngon hơn.”

Tiết Duật muốn cô vui vẻ nên nói: “Cậu thay quần áo trước đi đã, tôi lập tức chuẩn bị xong đây.”

“Ừ ừ.” Lương Nguyệt Loan rón rén chạy về phòng sau đó khoác lên một bộ áo lông thật dày.

Cô xuống lầu trước, Tiết Duật đuổi vài bước xuống theo.

Giọng nói của Lương Thiệu Phủ rất dễ nhận biết, ông ta đứng ở nơi không dễ nhìn thấy nhưng buổi tối lại quá yên tĩnh, tiếng ông ta gọi điện thoại kỳ thật có thể nghe được rõ ràng, ông ta dùng lời ngon tiếng ngọt để giải thích với người ở đầu dây bên kia lý do điện thoại bị tắt máy.

Lương Nguyệt Loan đã biết lòng của ba mình không còn ở nơi này từ lâu, hiện giờ chính tai nghe thấy cũng vẫn không thể tiếp nhận được như cũ, sau này tận mắt chứng kiến sẽ phải khổ sở biết bao nhiêu. 

“Có một vài duyên số giữa cha mẹ và con cái chính là không được sâu sắc như vậy.”

Lời nói của Tiết Duật kéo Lương Nguyệt Loan trở về thực tại, cậu nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô rồi đút vào túi áo của mình sau đó vừa đi về phía trước vừa tiếp tục nói: “Nếu bọn họ nợ cậu thì sẽ có thứ nào đó đền bù lại cho cậu bằng một cách khác, ví dụ như xiên nướng. Chúng ta hãy ăn hết toàn bộ các loại một lần, có lẽ món ăn ngon nhất không phải là cánh gà, sương sụn hẳn là không tệ, tôi bỏ một phiếu trước cho nó.”

Lương Nguyệt Loan nghĩ, Tiết Duật và Tiết Quang Hùng vẫn luôn khác nhau như thế.

Cô bỗng nhiên cũng chẳng muốn phân cao thấp với bản thân mình nữa.