Làn Váy - A Tư Thất Lâm

Chương 18




Động tác của Văn Miểu rất nhanh, Lương Nguyệt Loan thậm chí còn không kịp ngăn cô ấy lại.

“Cũng thật là biết tìm quán ăn đó, quán này nằm ở nơi vắng vẻ như thế mà cậu cũng biết,” Văn Miểu trước khi rời đi còn đặc biệt gọi thêm 2 ly sữa đậu nành nóng, “Lương Nguyệt Loan thường xuyên đến đây ăn, cậu để cô ấy giới thiệu cho cậu vài món, chắc chắn ăn sẽ rất ngon.”

Nghe lời Miểu Miểu, Phó Tây Dã lúc gọi đồ ăn thực sự quay sang hỏi Lương Nguyệt Loan, “Cậu thấy ở đây món nào ăn ngon?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ông chủ đã bưng 2 ly sữa đậu nành nóng tới để lên bàn. Lúc này Lương Nguyệt Loan muốn đi cũng đi không kịp, “ Thịt bò và lạp xưởng ăn rất được, nhưng mà lạp xưởng có chút cay.”

“Vậy thì kêu thịt bò đi.”

Lương Nguyệt Loan với tay lấy khăn giấy lau sạch sẻ những vết dầu mỡ khi nãy vây ra bàn, ly sữa đậu nành trên bàn bốc ra hơi nóng, cô chỉ hớp một ngụm nhỏ, đầu lưỡi đã cảm thấy tê rân rân, đành há miệng hít hà cho bớt nóng, đúng lúc lại bị Phó Tây Dã trả tiền xong quay sang nhìn thấy. 

Ông chủ hô to “Thịt hầm lạt xưởng đem đi làm xong rồi” giải vây cho Lương Nguyệt Loan đang cảm thấy xấu hổ muốn chết, cô rót sữa đậu nành bỏ vào bình giữ nhiệt chuẩn bị đem đi.

“Tôi ăn rất nhanh, đợi một lát cùng nhau về lớp đi,” Phó Tây Dã ngồi xuống đối diện cô, “Vương Hằng nhờ cậu mua cơm dùm à?

Tây Dã đã mở lời như vậy, cô cũng không tiện từ chối, Lương Nguyệt Loan chỉ đành ngồi xuống chỗ cũ, “Không phải, tôi mua dùm người khác.”

Tiết Duật không đem theo tiền, mặc dù không biết là anh ấy nói thật hay không, cô vẫn mua thêm một phần.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phó Tây Dã cũng không phải là dạng người thích lo chuyện bao đồng nên cũng không hỏi thêm. Lương Nguyệt Loan chờ cậu ta uống xong sữa đậu nành. Sau đó hai người một trước một sau cùng đi ra bên ngoài quán, cặp tình nhân ngồi trong góc quán lúc này vẫn đang hôn hít, Phó Tây Dã vờ như không nhìn thấy, chỉ là lúc Lương Nguyệt Loan quay đầu lại thì nghiêng người che chắn tầm mắt của cô.

Buổi chiều lại là thời gian ăn cơm nên trong phòng học cũng không có quá nhiều người, cửa sau đang mở, Lương Nguyệt Loan nhờ bạn học ngồi gần cửa sổ gọi dùm Tiết Duât một tiếng.

“Vào đi, chủ nhiệm của mình không quản mấy chuyện này.”

Lương Nguyệt Loan đem phần cơm mang về lúc nãy được bọc trong áo khoác ra, cô sợ đồ ăn bị nguội, lúc mang về dùng áo khoác bọc lại để giữ ấm, “Còn có sữa đậu nành nóng.”

“Là màu hồng sao,” Tiết Duật nhận ra đây là bình giữ nhiệt của cô. 

“Cậu uống sữa đậu nành trước đi, uống xong thì đem bình trả lại cho mình,” Lương Nguyệt Loan nhét hết toàn bộ cho anh, “Có người tìm cậu kìa, mình đi trước đây.”

Có hai bạn học nữ đến tìm Tiết Duật mượn bài thi để đối chiếu đáp án, Tiết Duật lập tức nhảy ra xa mấy mét, quay đầu đuổi theo, “Chỉ là bạn học chung bình thường thôi, từ hồi khai giảng đến giờ cũng chưa nói chuyện qua mấy câu, mình trước giờ chưa từng có quan hệ nam nữ bừa bãi, cậu đừng tức giận.”

Lương Nguyệt Loan: Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy, không hiểu gì hết.

Tiết Duật còn đang giải thích, đầu lưỡi Lương Nguyệt Loan bị phỏng khi nãy vẫn còn đang đau nên không muốn đôi co. Anh lại nghĩ cô trong tâm đang từ từ xa lánh anh. 

“Thực sự không vui rồi hả?” Tiết Duật dở khóc dở cười, bình giấm này thật lớn nhưng mà anh thích nha, “Bớt bớt giận, cuối tuần này mình đi leo núi với cậu.”

Sao đột nhiên lại muốn đi leo núi à? Bởi vì sau đó anh ngẫm nghĩ kỹ lại, tối đó cô do dự mấy lần mới góp đủ dũng khí để mở miệng, sau khi bị anh từ chối sắc mặt cũng trở nên u ám. 

Lúc đó, khẳng định người mà cô muốn hẹn chính là anh, Phi Tề chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ, anh đã hiểu lầm ý của cô.

“Nếu cậu không đi thì cho dù gãy chân trên núi mình cũng tuyệt đối không xuống.”

“Cậu mau đi ăn cơm đi,” Lương Nguyệt Loan hối anh.

“Vẫn còn sớm mà, cậu vào ngồi 20 phút rồi hãy về,” Tiết Duật kéo cô vào phòng học.

Lương Nguyệt Loan ngồi xuống chỗ Tiết Duật, nét chữ của anh rất dễ nhận ra, quyển vở trên bàn tổng hợp rất nhiều dạng đề toán, ý tưởng và quá trình giải đề đều được viết rõ ràng.

Anh trước giờ chưa từng chép bài vở, thậm chí lúc thi cử thì giải bài cũng rất vắng tắt, trừ anh ra thì rất ít người hiểu được làm sao để ra được kết quả. 

“Vẫn chưa làm xong, vài ngày nữa đưa cho cậu,” Tiết Duật chùi miệng, sau cùng mới uống sữa đậu nành.

Tâm tình của Lương Nguyệt Loan có chút phức tạp, anh gần đây không ăn tối, cũng ngủ rất trễ, thì ra đều là do muốn giúp cô tổng kết tài liệu.

“Đủ no không?”

“Vừa đủ, sữa đậu nành rất ngọt, cậu có muốn thử một chút không?” Tiết Duật vẫn không thoả mãn với việc uống chung một bình, “Phòng học không có người, chúng ta ôn tập một ít kiến thức mới đi.”

Bỗng dưng anh tiến sát lại, lông mi và mắt gần trong gang tấc, sự rung động kịch liệt trong tim khó lòng khống chế được làm cho Lương Nguyệt Loan có cảm giác hít thở khó khăn, vơ vội quyển tập trên bàn chắn lại, che giấu đi gương mặt đang đỏ bừng, “Tiết Duật, cậu đừng có hại mình.”

Tiết Duật chỉ muốn xé luôn quyển tập đang ngán đường, cô thì khẩn khẩn trương trương giữ lại, lôi lôi kéo kéo, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh của cô.

“Hồi sáng cậu ôm mình, bây giờ mình chỉ muốn hôn đáp lại thôi.”

“… Mình… mình không phải cố ý!” Cô lí nhí đáp lại.