Làn Váy - A Tư Thất Lâm

Chương 42




Tiết Quang Hùng bất ngờ trở lại, vốn dĩ ông muốn dành cho Tiết Duật một sự bất ngờ, nhưng không ngờ lại biến thành kinh hãi.

Hai cha con đưa mặt nhìn nhau ngoài cửa phòng, không ai biết nên mở miệng như thế nào, Tiết Quang Hùng là người từng trải, nhìn thoáng qua liền biết chuyện gì đang diễn ra, Tiết Duật đứng chặn ở cửa, hiển nhiên không có ý định muốn để ông đi vào.

"Con trai à, chuyện này hình như không đúng lắm," Tiết Quang Hùng vỗ vai Tiết Duật, "Mặc quần áo vào đàng hoàng đi rồi xuống nhà tìm ba nói chuyện.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Nguyệt Loan trong phòng đang trốn dưới lớp mền bông, đợi cửa đóng kín rồi mới lộ ra đôi mắt nhìn anh.

Tiết Duật đứng cạnh giường mặc quần áo vào, coi như không có chuyện gì xảy ra.

“Làm sao bây giờ?”

“Không có gì, em ngủ trước đi.”

“Hay là … … em giả vờ như đang bệnh.”

"Em giả ốm cũng không có tác dụng gì”, Tiết Duật nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô lại nổi hứng muốn trêu chọc, cố ý làm ra vẻ xấu hổ, "Dù sao người bị đánh chết cũng là anh."

Lương Nguyệt Loan có dịp thấy qua tính khí nóng nảy của Tiết Quang Hùng, liền hối hận tại sao lúc nãy ngủ nhiều hơn một tiếng, “Đáng lẽ hôm qua em nên về nhà.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Ừ đúng rồi, đều trách em. Ai bảo em nhất quyết muốn ngủ trên giường của anh? Nếu như anh kịp làm gì đó rồi bị đánh một trận cũng không tính là oan uổng", Tiết Duật chậm rãi thở dài, "Lỗ chết rồi."

Ban đầu anh chỉ sốt nhẹ, nhưng vì ngày thứ hai sau khi thi xong leo lên giường ‘đi ngủ’ cùng cô nên ngày hôm sau cơn sốt càng nặng hơn, cho nên mặc dù tối hôm qua Lương Nguyệt đã ngủ trên giường của anh nhưng sống chết không cho anh đụng vào, sờ một tí cũng không được.

Cô trùm mền qua đầu, “Anh thiệt là phiền quá đi à.”

“Lương Nguyệt Loan, em vừa mới nói yêu anh xong,” Tiết Duật cũng không vội vàng đi xuống lầu, sau khi thay quần áo xong, tay mò vào trong mền, nắm lấy mắt cá chân cô, lôi chân cô từ trong mền ra ngoài.

Trên người cô bây giờ chỉ mặc mỗi áo phông của anh, làn váy đã bị kéo lên trên eo.

Anh cúi đầu hôn lên mắt cá chân của cô, "Nếu ba anh muốn cho em thật nhiều tiền để tránh xa anh, em sẽ làm gì?"

Hơi thở nóng bỏng phả vào lồng ngực, mái tóc ngắn nhẹ nhàng cọ xát vào da thịt, Lương Nguyệt Loan cố nén cười, nhất thời không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.

Sau đó Tiết Duật nghe cô trả lời, "Còn phải xem ‘thật nhiều’ tiền là bao nhiêu đã."

“… …”

Hai cha con có một số điểm giống nhau, sau khi Tiết Quang Hùng hút nửa điếu thuốc, trên lầu mới truyền xuống tí động tĩnh.

Người xuống trước là Lương Nguyệt Loan 

Tiết Quang Hùng sững sờ, tro tàn từ điếu thuốc bong ra dính vào mu bàn tay phỏng rát, đỏ bừng, "Nguyệt Loan?!"

“Chú Tiết,” Lương Nguyệt Loan đã từ bỏ những lời giải thích không đáng tin cô đã chuẩn bị trước khi bước ra khỏi phòng ngủ, cô không nghĩ là mình làm sai, chưa kể mình đã tốt nghiệp rồi, “trứơc hết chú có thể đừng nói với bố mẹ cháu được không? "

“Cái này… được, không nói, không nói, chú đảm bảo sẽ không nói, Nguyệt Loan, chú có mua quà cho con, để trên xe, con đi xem xem có thích hay không."

Lương Nguyệt Loan quay đầu nhìn hướng Tiết Duật, anh gật đầu.

Cô chỉ vừa mới bước ra khỏi cửa, một cái gối đã bay thẳng đến, đập vào người Tiết Duật.

Tiết Quang Hùng tức giận đến nổi đầu cũng cảm thấy đau, nhưng nể mặt Lương Nguyệt Loan còn đang ở bên ngoài mà không tiện phát hỏa, “Ba nhờ con ở nhà chiếu cố tốt cho người nhà, con lại giúp ba ‘chiếu cố’ đến cái dạng này sao?”

“Trong tâm ba đang mừng muốn chết đúng không?” Tiết Duật nói chuyện một cách rất tự nhiên.

"Đánh rắm, nếu ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh đại học của con bé, ba đánh gãy hai chân con!"

“Con chỉ giúp em ấy ngày càng tốt hơn thôi.”

“Ai yô, nhìn coi ai mà lợi hại như vậy kìa, chuyện này bắt đầu từ khi nào rồi? Mà thôi đi … … cũng đến tuổi yêu đương rồi, cứ yêu đương đi, thiếu tiền thì nói với ba một tiếng, nghỉ hè còn dài, hay là con dắt Nguyệt Loan đi du lịch một chuyến đi, tuỳ hai đứa, ba cố gắng đi sớm một tí, không ở đây làm bóng đèn.”

Lương Nguyệt Loan luôn nghĩ rằng bố mẹ cô không nhận ra rằng mối quan hệ giữa cô và Tiết Duật đã không còn như trước, cho đến ngày công bố kết quả thi tuyển sinh đại học, sau khi họ thú nhận với cô rằng họ đã ly hôn vào đầu năm ngoái, Lương Thiệu Phủ đơn độc ở một mình trong phòng ngủ của cô, nói rõ rằng ông không đồng ý cho cô vào học đại học ở thành phố B.

Tiết Duật là thủ khoa khối ngành tự nhiên năm nay, có khả năng nhập học các chuyên ngành tốt nhất của các trường tốt nhất ở trong nước.

Mặc dù điểm của cô tốt hơn nhiều so với những lần thi thử trước đó, nhưng cô vẫn còn kém xa anh, cô và anh khó có thể vào học chung cùng một trường đại học, ít nhất chỉ có thể là ở cùng một thành phố.

"Chuyện ba mẹ ly hôn cũng không có thương lượng trước với con. Tại sao con lại không thể tự quyết định chuyện của mình?"

"Tiểu Duật có thể giúp con cải thiện điểm số, cho nên ba cũng ngoảnh mặt làm ngơ", Lương Thiệu Phủ cười, "Con cho rằng hai đứa đã che giấu tốt sao? Ba cũng từng là người trẻ tuổi, cũng đã từng ở lứa tuổi này của con mà lớn lên, Nguyệt Loan, ba hi vọng con vĩnh viễn đừng bao giờ vì một người đàn ông mà từ bỏ tương lai và tiền đồ của mình, thay vì để con tự do rồi sau này phải hối hận, ba thà rằng để con hận ba, nhất định phải vẽ cho con một con đường tốt nhất. "

“Lại là vì tốt cho con?”

"Bởi vì trên thế gian này không có một người ba nào muốn nhìn thấy dáng vẻ con gái của mình bị sau khi bị cô phụ khó coi đến nhường nào.”

“Ba là người như vậy, không đại biểu anh ấy rồi cũng sẽ giống như ba,” Lương Nguyệt Loan cuối cùng cũng kiên định, “Con muốn đến thành phố B.”

Giằng co hồi lâu, cuối cùng Lương Thiệu Phủ cũng chấp nhận lùi một bước.

Ông đã đồng ý với Lương Nguyệt Loan để cô tự do nộp đơn vào các trường đại học ở thành phố B. Tương tự, Lương Nguyệt Loan về sau phải đến sống với ông.

Vào buổi tối, Tiết Duật gửi danh sách ngành học và trường học đã chọn cho Lương Nguyệt Loan, đây là kết quả cả ngày hôm nay của anh, không phải là muốn thay cô quyết định mà là để cho cô tham khảo.

Group chat của lớp đang thảo luận rất sôi nổi, tin nhắn gửi qua lại cũng chưa hề dừng lại, Phó Tây Dã là tâm điểm bàn tán của mọi người, tên của Tiết Duật cũng lóe lên trên màn hình vài lần, hai người có thể sẽ được nhận vào học cùng một trường. Lương Nguyệt Loan vốn muốn gọi điện video cho Tiết Duật, nhưng anh nói rằng điện thoại chỉ còn 10% pin cuối cùng, gọi cũng không trụ nổi được vài phút.

“Trong nhà bị cúp điện à?”

“Uk, cúp hồi chiều tối, nghiệp vụ thông báo phải đến mai mới có người đến sửa.”

Nhà của anh rất lớn, buổi tối không có đèn, có chút trống trải, Lương Nguyệt Loan dừng lại động tác tay đang tô tô vẽ vẽ trên giấy, "Tiết Duật, anh có sợ không?"

Tiết Duật lúc còn nhỏ không có ai chăm sóc, Tiết Quang Hùng cả ngày bôn ba bên ngoài nên chỉ có thể nhốt anh ở nhà, anh cũng không được đến nhà trẻ, vì vậy Lương Nguyệt Loan thường để lại một cái bánh quy đem đến cho anh. Nhưng cửa nhà lại bị khoá, cô không vào được, chỉ có thể ngồi ngoài cửa nói chuyện với anh.

Ngày đó Tiết Quang Hùng nghèo đến mức không thể trả nổi tiền điện. Có một ngày nọ Lương Nguyệt Loan cách một lớp cửa hỏi Tiết Duật anh có sợ không, anh cũng không nói rằng mình sợ mà chỉ nói: "Giá như một ngày nào đó tôi có được ánh trăng của riêng mình thì tốt quá.”

“Không sợ nữa,” Thiếu niên ở đầu bên kia điện thoại khẽ mỉm cười, anh đã tìm được ánh trăng của riêng mình rồi, sẽ không bao giờ sợ bóng tối nữa.

Một lúc lâu sau, cô nằm trên gối, giọng nói như bị bóp nghẹt, "Sao anh không nói là anh sợ hãi?"

"Bởi vì anh đã tới dưới lầu nhà em rồi," Tiết Duật ngồi xuống bên cạnh bồn hoa ngẩng đầu lên, “Điền xong nguyện vọng rồi xuống đây đi, anh dắt em đi cắm trại.”

Lương Nguyệt Loan bị đơ vài giây, hoàn hồn lại liền nhảy xuống giường, mở cửa chạy ra ban công.

Ở tầng 23, ngoại trừ ánh sáng mơ hồ xa lạ phát ra từ ánh đèn của vạn nhà ra cô cũng không nhìn rõ được thứ gì.

Cô quên mất rằng anh đã chuyển về nhà cũ, không thể chỉ cần bước ra ban công là chỉ cách anh một khung cửa sổ, cũng không còn có thể nghe thấy tiếng cười yếu ớt của anh và cảm nhận được ánh mắt anh hướng về cô. Cô không cần quay đầu, cũng biết rằng anh đang ở đó.