Cô đang cầm một ly trà sữa nóng, bên môi vẫn còn có chút ướt, hơi hiện lên màu hồng phấn mềm mại, cô cứ thế nhìn cậu một lúc rồi mới dùng ngón tay gõ gõ vào tai, có ý muốn cậu tháo tai nghe ra.
Tiết Duật nâng một tay lên rồi kéo tai nghe sang một bên, tiếng rên rỉ của nữ diễn viên trong video nhỏ đi một chút.
“Cậu đang xem cái gì vậy?” Lương Nguyệt Loan do dự mấy đêm rồi mới hạ quyết tâm mở miệng hỏi.
Bị cái bàn che đi nên cô không nhìn thấy.
Tiết Duật thả lỏng cơ thể, bàn tay thò vào trong quần thuần thục nắm lấy vật cứng kia, hổ khẩu* vòng qua đỉnh đầu rồi chậm rãi ma sát.
*Kẽ hở giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về
Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu nhắm mắt lại và tưởng tượng ra đó là bàn tay của cô, không thô ráp như tay của cậu, hẳn là sẽ vừa mềm vừa trơn.
“Đang học.” Giọng điệu không tập trung và tuỳ ý.
Ánh sáng trên màn hình máy tính tối đi nhưng nụ cười nơi khóe mắt cậu lại không thể che đậy chút nào, Lương Nguyệt Loan nhìn sang chỗ khác: “Chân còn đau không?”
“Không nghe rõ, cậu lại gần một chút.”
Cô đi về phía trước vài bước, đôi tay chống lên bệ cửa sổ: “Tôi hỏi chân của cậu đã đỡ chưa.”
Hương thơm dễ chịu nồng đậm, vương vấn và lượn lờ trong không khí, khoé mắt Tiết Duật liếc nhìn làn da trên bộ ngực của cô, chiếc váy ngủ bao bọc lấy độ cong vừa vặn có thể lấp đầy bàn tay của cậu, những giọt nước nhỏ giọt xuống từ trên mái tóc làm ướt một vài chỗ, từng vệt nước tạo ra những dấu vết ẩm ướt trên lớp vải bông, thấp thoáng lộ ra màu sắc của áo lót.
Là màu hồng nhạt?
Hay là màu trắng?
“Cũng gần ổn, đi lại bình thường thì không thành vấn đề.” Cậu tăng tốc độ chuyển động, khoái cảm lập tức tập trung lại ở các dây thần kinh trong đại não cùng một lúc, sự ẩm ướt và nóng bỏng trong quần càng thêm xao động.
Đôi tròng mắt của cậu nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp và thuần khiết của thiếu nữ không chớp mắt, bức thiết muốn nghe cô nói điều gì đó: “Đột nhiên quan tâm đến tôi, là do có việc cần tìm đến tôi sao?”
Tâm tư của Lương Nguyệt Loan bị chọc trúng, vành tai của cô nóng bừng lên.
Điện thoại trong túi cô rung lên từng chút một, bắt đầu kể từ khi cô về đến nhà thì tin nhắn của Văn Miểu vẫn không ngừng gửi đến, mặc dù cô đã nói dối chỉ là sống trong một tiểu khu với Tiết Duật nhưng Văn Miểu lại tự động cho rằng quan hệ của bọn họ rất tốt, giống như rơi vào mộng tưởng và tình yêu đơn phương một bên tình nguyện vậy.
“Ngày mai sẽ có thời tiết đẹp, lá phong đỏ trên núi Long Hà, chúng ta... Chúng ta có thể đi xem thử, bạn của cậu, Diêm Tề có rảnh không? Nhiều người thì náo nhiệt hơn, còn có thể thả diều và mang theo đồ ăn đồ ăn nhẹ cho bữa ăn dã ngoại cũng không tệ...”
Nữ diễn viên đã đạt đến cao trào, kêu lên từng tiếng từng tiếng hết sức lẳng lơ và phóng đãng, Tiết Duật tháo tai nghe ra ném lên trên bàn: “Lương Nguyệt Loan.”
“Nhìn không ra lòng cậu còn rất lớn, hẹn hẳn hai người một lần.”
Đừng tưởng rằng cậu nghe không hiểu, người mà cô thật sự muốn hẹn chính là Diêm Tề nhưng lại ngại nói thẳng, lấy cậu để làm cái cớ, cậu chỉ là một công cụ để bị người khác sử dụng mà thôi.
“Chân của tôi vẫn còn sưng, cậu hẹn tôi leo núi, nửa đời sau của tôi bị tàn phế chỉ có thể ngồi xe lăn, cậu sẽ nuôi tôi sao?”
Lương Nguyệt Loan bị hai ba câu của cậu chặn lại đến không còn lời gì để nói, dù sao thì cô cũng đã hỏi, Tiết Duật không đồng ý thì cũng chẳng thể trách cô được.
“Thật xin lỗi, là do tôi suy xét thiếu sót, cậu hãy xem như là tôi chưa nói gì nhé, đi ngủ sớm một chút đi.”
Cô trở về phòng, Tiết Duật đã bị tức đến nội thương ngay khi cô nói muốn hẹn Diêm Tề, đôi nam nữ đang làm kịch liệt trong video giống như là đổ thêm dầu vào lửa.
Tiết Duật tắt máy tính, phòng khách rất yên tĩnh, trong phòng cô sáng đèn nhưng không có tiếng động nào.
Có phải là cô đang tìm bạn cùng lớp để hỏi thăm cách liên lạc với Diêm Tề hay không? Hoặc là, cô đã có cách liên lạc nhưng đang xem xét làm thế nào để ngỏ lời hẹn?
Tiết Duật rót hai ly nước lạnh rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt kia.
Ngô Lam đang đi công tác, thứ hai mới có thể trở về, nếu Ngô Lam ở nhà thì cậu còn có thể khiến cho bà ngăn cản Lương Nguyệt Loan ra ngoài.
Không được.
Hai phút sau, Tiết Duật tìm thấy công tắc nguồn chính trong nhà, không một chút do dự kéo xuống sau đó nhanh chóng quay trở lại phòng khách và làm ra tiếng va chạm của ghế dựa.
Chờ đến khi Lương Nguyệt Loan mở cánh cửa phòng ra, thấp giọng gọi ‘Tiết Duật’ thì cậu đã ngã trên mặt đất buồn bực hít thở: “Ở đây, tôi ở đây, có thể là bị đứt cầu dao rồi, cậu đứng yên một chỗ đi.”