Chương 52: Selena và câu chuyện trong đêm. (2)
Ở trường hợp này, và bầu không khí mịt mờ này. Đổi lại là một chàng trai trẻ với dòng máu nóng sôi trào trong người thì đáng lẽ tác giả phải trổ tài che mờ cảnh nóng của mình.
Tuy nói rằng, một thiếu nữ đẹp tựa một bức tượng tạc hoàn mỹ đổi lại thành người lớn cũng chưa chắc chế trụ được dục vọng của mình. Nhưng Nam lại làm được, thế mới khiến câu chuyện vào ban đêm của họ bớt hay ho một chút.
Nhưng, việc Nam không do dự ôm chằm lấy thiếu nữ không do dự vẫn khiến cho nàng ta ngượng chín mặt thành ngượng cháy mặt.
Hắn ta vào thời điểm này ôm lấy mái tóc mềm mại đến vô lý của Selena, nhắm mắt lại, chầm chậm hít thở.
Rồi sau nửa phút, khi Nam mở mắt ra, hắn lại hỏi trong khi buông vị anh hùng đang sốc nhiệt ra.
"Hoàng kim chủng thế nào rồi."
Không thể không nói câu hỏi lãng xẹt như thế thốt lên từ hắn không có dụng ý gì. Ít nhất, Selena nghe vầy thì bình tĩnh nhanh hơn gấp mười lần để trả lời hắn ta.
"Con bé hiểu chuyện hơn ngươi tưởng đấy. Đặc biệt là những thứ dính dáng tới ăn."
Nói rồi, anh hùng goblin lại thở dài một hơi. Còn Nam thì, thực sự ra mà nói hắn cũng biết rõ cư trú trong thân xác thiếu nữ là một linh hồn già dặn.
Mà những người như thế, kỳ thực chẳng cần ai phải nhắc nhở họ về điều tốt nhất họ cần làm vào thời điểm này. Hay chính xác hơn, một lỗi sai ngớ ngẩn theo kiểu của thiếu nữ chắc có lẽ chỉ hiện lên bởi cái ôm chằm của Nam.
"Phải." Nam cười nói. "Còn ngươi thì giống Hoàng Kim Chủng ở khoản cảm xúc đấy."
"Ở thế giới của chúng ta. Ngươi nếu như biểu hiện như thế mà nắm đấm không cứng một chút thì đoán chừng ra xã hội không lâu là bị ăn sạch."
"Xã hội sao?." Selena đáp lại với một giọng điệu hơi trầm.
Nói rồi, nàng ta nhào vào lồng ngực của Nam, hơi xoay người đã biến cơ thể của hắn là điểm dựa lưng.
Nam lúc này cũng không từ chối, nhưng hắn ta vẫn như thế. Đối với anh hùng goblin ngược lại không có chút dục vọng nào, hay dấu hiệu của việc khắc chế dục vọng.
Điều này được thiếu nữ trong lòng hắn tinh tế chỉ ra.
"Ta học trò này ở thanh lâu. Nhưng ngươi có vẻ vẫn bình tĩnh quá nhỉ."
Mà đáp lại nàng ta là một giọng nói chầm chậm, như cách mà Nam vẫn nói như bao ngày để trình bày ra cuộc đời chua cay của chính hắn.
"Đó là một vết sẹo. Ta đã từng sống trong địa ngục, mà ở cái nơi không còn tính người đấy thì chẳng có gì đảm bảo cho ta cả.
Ta đã nghĩ mình đánh bại nó, những chiếc lồng. Nhưng gần đây, ta nhận ra mình chỉ mới quên chúng mà thôi."
Lời nói của Nam, Selena không hiểu hết. Nhưng nàng ta từng làm quản lý của tất cả thanh lâu của một quốc gia phàm nhân thì cũng hiểu hai chữ 'Tính người' là gì.
Nhưng cũng như thế, một cái thở dài chán nản bật ra từ đôi môi của nàng ta.
Chỉ là, Nam vào lúc đó lại vươn hai tay, ôm trọn anh hùng goblin lại. Hắn ta nói:
"Nào...Đừng nghĩ xấu về ta chứ.
Sự thật thì ta giỏi khắc chế thứ dục vọng từ xác thịt thôi. Còn tình yêu thì không, mà chúng thì thường liên quan đến chuyện củi, gạo, dầu muối và những đứa con hơn.
Phải, người mà ta yêu không phải là cô công chúa hay nũng nịu mà là nữ hoàng nơi vương quốc của ta trị vì. Đó là người sẽ bên ta khi biến vương quốc sỏi đá thành hoàng kim, và khi ta trở nên ngạo mạn thì sẽ nhắc nhở ta rằng vùng đất của ta từng ngập tràn cát và đất."
"Hể."
Đứng trước thế công tàn bạo như thế, Selena ngay lập tức ngây người. Thứ duy nhất đang hoạt động bây giờ của nàng ta là khuôn mặt đang sắp sửa biến thành màu hồng của mình.
Nhưng rồi, thiếu nữ Selena chung quy cũng không đấu lại Bạch Ngân Chủng Selena.
Chỉ với một cái thở phào nhẹ nhõm, nàng ta đã khôi phục lại quyền kiểm soát gương mặt và cơ thể của mình.
"Vất vả cho ngươi, Nam."
Lần đầu tiên, anh hùng goblin không dùng kính ngữ mà gọi thẳng tên của hắn. Và bằng một tông giọng dịu dàng, trái tim của họ chưa bao giờ cách nhau gần đến thế.
"Phải không?." Nam đáp lại.
Hắn ta vẫn nhớ, vào những ngày đầu tiên, khi mà Nam vẫn còn trong một trạng thái là trước sau gì cũng c·hết nên tương đối căng thẳng.
Người ta thường tưởng tượng rằng mình sẽ trở nên vỹ đại thế này thế kia khi bị ném vào một thế giới, nơi sơ suất chút là c·hết. Nhưng hiện thực thì thường thường hay tát vào mặt những kẻ đấy lắm, đối với tương lai mê man, đối với nguy hiểm không biết, đối với hoàn cảnh mà đổ bệnh một cái là toi đời.
Một thế giới như thế, vui thú gì?.
Liều mạng vũ trang bản thân, liều mạng chống chọi với áp lực, liều mạng đối đầu với nguy hiểm. Đó là mới điều khắc họa chân thật nhất về thế giới này.
"Ta muốn sống, dù ở đâu cũng vậy, tương lai hay quá khứ, thế nên, như vậy cũng đáng." Nam nói.
Đáp lại hắn là điệu cười ha hả của anh hùng goblin. Không phải là chế nhạo, mà nghe cứ như nàng ta vừa nghe được một điều thú vị nào đó.
"Ta nghĩ mình đã rung động một chút đấy, khi ngươi chạy vào màn sương ý thức của Hoàng Kim Chủng.
Sự thật thì ta nghĩ chúng ta sẽ thua, kết cục thì chẳng ai biết. Và, ngươi thì trái ngược với cái ước mơ giản dị của mình đó."
Nam thì đáp lại một cách thản nhiên:
"Ngươi c·hết, ta c·hết. Thế nên thay vì một c·ái c·hết vô ích, ta chọn c·ái c·hết có ý nghĩa."
"Trái lại." Hắn nói." Ta tò mò về sự khao khát có một đứa con của ngươi hơn."
Lần này, đến phiên Selena nhắm mắt lại. Không biết vô tình hay cố ý mà nàng ta lại dựa sát vào Nam hơn, đủ để hắn cảm thấy tiếng hít thở đều đặn của đối phương.
Hồi lâu, anh hùng goblin mở mắt ra, nói:
"Vì ta là goblin, sinh mệnh kỳ tích duy nhất của loài goblin trong suốt vô số mùa trăng dài đằng đẵng."
"Mà ở xã hội cũ của chúng ta, việc một giống loài không có sinh mệnh kỳ tích sẽ xếp vào lớp thú. Chúng ta cách xa văn minh, sống như những kẻ hoang dã và c·hết cũng trong thế giới tự nhiên khốc liệt đó."
Selena nhẹ nhàng nở một nụ cười buồn bã.
"Ta biết mình phải làm gì đó cho chủng loài của mình. Ta đã cố gắng hơn bất kỳ ai khác. Và khi ta nghĩ mình đã tìm được một con đường đúng đắn, một người dẫn đường với những học thức rõ ràng thì cuộc đời chơi ta một vố đau.
Thành quả bị niêm phong vĩnh viễn. Tri thức bị phong cấm. Để rồi, ta phải bắt đầu lại một con đường mới do chính ta xây dựng."
"Ừm." Nam gật đầu.
"Xã hội nhỉ?." Anh hùng goblin nói." Thật may mắn khi vào thời khắc chúng ta mất phương hướng, lại có một thứ để ta có thể dựa vào. Ở khoản này, ta có một người bạn, một vị nữ vương mà đến giờ, sau tất cả, ta mới nhận ra đó là sự đền bù nho nhỏ của đối phương."
"Ngươi biết đấy. Những đứa trẻ là sinh mệnh kỳ tích thường được các gia tộc lớn tranh đoạt. Mà ta là goblin, ta không có quyền lực hay của cải gì mà vẫn trở thành tướng, vẫn trở thành một đà chủ.
Ta nghĩ cuộc đời của mình khi ấy phải khá hơn một chút, và, những vấn đề cứ tới tấp xông tới..."
Sau đó một khoảng thời gian. Những gì Selena nói càng ngày càng gói gọn trong những lời than thở, còn Nam, hắn ta chỉ là một người nghe trung thực.
Hắn ta không đồng cảm mà chỉ yên lặng. Tất cả những câu trả lời của hắn khi ấy chỉ là những cái gật đầu cùng tiếng ừm, ờ. Thậm chí, thái độ bây giờ của hắn cũng chưa hẳn là nghiêm túc bao nhiêu.
Nhưng khi bài văn dài dòng và lộn xộn của anh hùng goblin kết thúc.
"Cảm ơn. Ta chỉ cần như thế thôi. Vì ta biết rằng ta sẽ phải cố gắng như thế nào vào ngày mai." Nàng ta nói, cùng với một nụ cười.
"Không có gì." Nam đáp lại.
Rồi bầu không khí trở nên im lặng. Nam vẫn đang ôm Selena và nàng ta thì vẫn dựa sát vào người của hắn.
Chính điều này đã làm anh hùng goblin nãy giờ có lẽ đã quên chợt hâm nóng gò má của mình. Và giá như, Nam là một fuckboy thì xác xuất có một đêm không ngủ là trăm phần trăm sữa tươi con bò cười.
Một lần nữa, thực đáng tiếc là chẳng có gì diễn ra khi trong cuộc đấu về sự kiên nhẫn này. Selena là người thua trước, thế nên, đối phương ấp úng lấy một cái cớ, rồi mở tốc biến rút lui.
Lúc này, Nam ngồi trên giường, chầm chậm cảm nhận lấy bầu không khí đang dần yên ắng lại.
"Sinh mệnh kỳ tích sao? Phải, sinh mệnh và kỳ tích, suy cho cùng, máu và thịt đúc nên thân xác, tư duy cấu tạo nên suy nghĩ mà thôi. Khác gì mệnh vận ngắn ngủi của phàm nhân đây."
Nam nhẹ giọng lầm bầm, tự hỏi và tự trả lời.