Chương 53: Một ngày chân chính của Nam.
Ngày thứ mười. Năm giờ sáng.
Nam tỉnh dậy và nhận ra thân thể của hắn lại kỳ tích không nhức mỏi. Rồi sau đó, hắn ta lại nhớ rằng bản thân vẫn đang trang bị vũ trang sinh mệnh nên cũng thôi thắc mắc về chuyện lạ kỳ này.
Và dĩ nhiên, như một điều tất yếu. Hắn bước xuống giường để ăn sáng trong khi mở bảng số liệu ra để kiểm tra thị trường.
Nó vẫn náo nhiệt như cũ, nhưng theo đại lượng vũ trang bắt đầu tràn vào cùng thuốc trị thương tấp nập xuất hiện cũng kéo giá thịt lên mười một, mười hai đơn vị gỗ và đá đổi một.
Kênh thế giới cũng chẳng có gì đặc biệt. Người ở đây phần lớn tán nhảm về chuyện này chuyện kia, khoe cái này cái nọ mà chẳng ai rảnh rang để xem hết chỗ đó.
So sánh với điều đó thì topic mới là thứ đáng quan tâm. Trong đó, giờ hot nhất vẫn là chính phủ đã bắt đầu mở bán linh kiện của một loại trọng nỏ. Đứng thứ hai là một loại thuốc tổng hợp có tác dụng kích thích cơ bắp. Đứng thứ ba là một lãnh chúa người lùn bán lựu đạn.
Tất cả chúng đang phản ánh một thị trường chạy đua vũ trang cháy bỏng. Vũ khí, khôi giáp, thuốc men, lương thực giờ đang có xu hướng leo thang. Và Nam tin rằng việc nó có sụp đổ hay không còn phải dựa vào độ nguy hiểm của sáu ngày sau.
"Vậy thì ta có thể làm được gì?."
Hắn ta tự hỏi.
Công bố về kẻ địch bọn họ phải đối mặt?.
Như vậy không cần đợi sáu ngày sau, hắn ta hoàn toàn có thể khiến thị trường t·ê l·iệt ngay vào hôm nay. Tuy rằng, dựa theo tình thế này thì hắn nghĩ bên chính phủ sẽ dốc hết sức gia tăng vũ trang, sau đó ba ngày cuối sẽ là giai đoạn họ hành động.
Mà Nam, nếu là thương nhân thì sẽ lợi dụng điều đó vớt tiền. Nhưng hắn chỉ có một nửa là thương nhân thôi nên điều mấu chốt ở đây là hắn ta phải làm sao vừa giúp đồng bào vũ trang vừa vớt tiền.
Rõ ràng, đấy là một câu hỏi khó mà Nam quá bé nhỏ để có thể trả lời trong một khoảng thời gian ngắn.
Mà với ý nghĩ như vậy, buổi sáng tinh mơ của ngày thứ mười chào đón hắn bằng hình ảnh như bao ngày.
Ánh sáng của bình minh ngày mới chiếu rọi lên những con goblin bận rộn với những cái nồi sôi sùng sục. Những cái lu nước đặt trên chiếc xe bò được hai con Hogoblin kéo cật lực, hay việc lũ ồn ào đấy khi Nam vẫn chưa ngồi lên chiếc ghế quyền lực của mình vẫn ồn ào chí chóe.
Được rồi, mong chờ vào việc gần hai trăm con goblin có thể làm một việc gì đó là yên tĩnh thì Nam nên quay về phòng của mình và nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Lũ này là thế, dù ngu đần một chút, nhưng Nam cho chúng ăn một bát súp thịt đầy rau thì chúng sẽ không ăn thêm một bát. Cứ như vậy, việc bắt chúng xếp thành hàng và kiểm soát phần ăn thông qua chén bát ngược lại rất dễ dàng.
Tuy nói, bảng lịch dày đặc mà hắn ta tự đặt cho mình vào ngày hôm nay đã khiến chàng trai hai mươi sáu tuổi bước nhanh đến cái ghế quyền lực của mình.
Để rồi, nhân tố đặc biệt trong buổi sáng ngày hôm nay trình diện trong mắt của hắn.
Hoàng Kim Chủng đang ngồi trên ghế, hai mắt híp lại, sung sướng nhai những miếng thịt nướng cứ mỗi lần nàng ta hé miệng ra là nó bay vào.
Nói thật thì, trông con bé vào lúc này cứ như đang phê pha trong một cơn say dịu dàng của thứ rượu thiên đường mà ta có thể nói trắng ra là như chơi đá.
Khỏi nói, điều hạnh phúc nhất đối với một người luôn đói bụng là được ăn.
Đối với với người thích ăn là được ăn ngon và nhiều.
Và đối với người vừa đói bụng vừa thích ăn thì việc sung sướng nhất của họ là bỏ hai tay của mình đi rồi được nhai ngấu nghiến mỗi khi nuốt xong.
Cái cảm giác hụt hẫng mỗi khi phải bốc đồ ăn, dù chỉ không phẩy mili giây thôi cũng khiến cho loại sinh linh như Hoàng Kim Chủng thống khổ vạn phần.
Tất nhiên, điều đó không phải là người phàm như Nam hiểu, cũng không phải sinh mệnh kỳ tích giờ hấp thụ không khí để sống như Selena biết.
Và rõ ràng, họ đều có chung cái nhìn về con bé đang phê pha, hai má thì phồng lên, rồi cơ hàm thì phầm phập phầm phập là xong một mớ thịt.
Chính điều đó khiến cho Nam vừa an tọa. Thanh âm của Selena đã vang lên.
"Ta bắt đầu hối hận khi hứa với con bé về điều này."
Tuy vậy, trông Selena khi đút cho Hoàng Kim Chủng ăn thì chẳng có vẻ gì là không hài lòng cả. Hoặc nói rằng nó trái ngược đi một chút thì sẽ đúng hơn.
Mà đối với thái độ như vầy, Nam nhún vai một cái, hắn đáp lại:
"Ta nghĩ ngươi sẽ có đề xuất tốt hơn ta. Dù sao thì, con bé ăn càng nhiều và càng đói thì vấn đề của Hoàng Kim Chủng ngày càng nghiêm trọng."
"Xác thực." Selena gật đầu. "Năng lượng của đối phương đã tổn thất với tốc độ gấp đôi so với ban đầu. Trong khi đó thì điều kiện hiện nay thực rất khó để làm ra một thứ gì giàu năng lượng hơn thịt tươi."
"Phải không?. Dù sao thì, đó là công việc mà chỉ ngươi mới làm được nên ta sẽ không hỏi nhiều hay quan tâm quá mức đến điều này." Nam nói.
"Vả lại, ngày hôm nay ta sẽ liên lạc với các anh hùng của chính phủ. Ngươi có một điều gì muốn ta làm không?."
Selena lắc đầu.
"Ta không thể nào biết được chỉ qua một cái tên." Nàng ta nói.
"Gruah cũng vậy. Nếu không phải rượu hắn làm có mùi rất nặng thì ta cũng không nhận ra tên dị hợm đó."
"Vậy à."
Nam lại nhún vai.
Câu chuyện ban sáng của họ kết thúc như vậy. Không có những lời dư thừa hay nghị luận về một vấn đề phức tạp nào mà người nghe chẳng thể hiểu nổi.
Nó chỉ đơn thuần là một cuộc tán gẫu ngắn.
Sau đó, khi Hoàng Kim Chủng cô nương ăn hết thịt và dừng cơn phê pha của mình lại, Nam thì đã ăn món thịt của mình và Selena tiếp tục công việc đào kho báu mà trước hết là lôi cô bé ôm túi thịt khô đi.
Một ngày của Nam, vào thời điểm này chính thức bắt đầu.
...
Trước hết là vấn đề của con Goblin Shaman. Lúc Nam thông qua tầm nhìn để kiếm nó thì con này đang cầm một bát súp, húp chung với bọn goblin xung quanh.
Ở khoản này thì Nam không có gì sắp xếp cho nó, mà nó thì cũng rất đàng hoàng tận hưởng món canh cỏ dại và vài miếng thịt đó.
Tuy rằng, dù Selena không nói với Nam, nhưng sáu cây xúc tu mềm oặt trên người nó vẫn đại diện cho thái độ của đối phương.
Đó là một chuyện hắn sẽ đem ra bàn vào buổi trưa, cũng có thể là buổi tối. Vì khi ấy mới là thời gian mà nàng ta thực sự rảnh rang.
Còn giờ, nó đã được xếp vào tầng lớp lao động khổ sai nhất trong xã hội của Nam. Vì khi ăn xong, chúng sẽ xếp thành đội và bắt đầu bước đi về phía những cái ròng rọc, thứ sẽ đưa chúng tới công việc khai thác đá.
Nói thật thì, Nam ban đầu đã nghĩ rằng hắn sẽ phải vất vả hơn trong vấn đề này. Bởi việc lũ goblin đều trông na ná nhau, nhưng khi hắn ta lựa đại rồi chia đội. Chúng lạ thường thống nhất và chẳng có sai lầm nào.
Dĩ nhiên, công việc thì có sự phân công, mà con goblin shaman với ngoại hình cao, làn da màu xám xịt, khuôn mặt khá giống với gob vỹ đại và lãnh chúa của chúng thì công việc béo bở nhất là chất đá lên xe đã thuộc về nó không do dự.
Tuy nói, những tiếng 'Gob' rồi 'Gob' lại 'Gob' phát ra từ Goblin Shaman và đám goblin bình thường là thứ mà Nam chỉ biết khi lũ chúng nó bắt đầu làm việc.