Chương 56: Một ngày chân chính của Nam. (4)
"Không có vấn đề gì." Bên kia nhắn lại.
Mà kỳ thực, hợp đồng giữa họ chỉ là nói miệng và được xây dựng bởi lòng tin hai bên nên nó có soi ra cả tỷ lỗi thì cũng không có vấn đề gì. Dù cho việc đấy, coi như là một người con dân sinh ra ở V quốc như Nam sẽ không đi vi phạm.
Và cho dù phủ nhận thế nào, sự thật vẫn là bọn họ đã ổn định thị trường, đăng tải các kiến thức hữu ích giúp cho những con người như Nam tìm ra chút hy vọng sống vào những ngày đầu tiên.
Ba mươi phần trăm hiệu suất của 'Warr!.' nhiều không? Chưa hẳn.
Nhưng đấy là cho không, và thứ mà họ cần phải giao cho Nam và các đồng bạn là công nghệ mà không phải là bán. Hơn nữa chúng khi sản xuất ra còn không được đem đi giao dịch.
Và dù sao thì, bằng cách này hay cách khác vẫn có thể mua được v·ũ k·hí đó nếu như họ biết chờ.
Thế thôi, một khoản giao dịch kiếm lấy thiện cảm hơn là kiếm chác gì đó. Hay nhìn nhận với một góc độ khác hơn, bọn họ chỉ là giống như những nhà khoa học, hay nhân tài đang định gia nhập phe chính phủ thôi.
Vả lại, người đau đầu với vấn đề đó là Trần Hạ Lam chứ không phải Nam. Nhưng hẳn là công việc đó cũng không quá khó vì rất ít ai lại đi xét nét thêm một nhóm người như vậy cả.
Nghĩ vậy, Nam thở dài ra một hơi.
Sẽ thật tuyệt vời nếu như ta chọn một công việc dễ dàng.
Nhưng thật đáng tiếc, Nam không theo tư tưởng chuyện đến thì có người trên cao đỡ lấy.
Nam nghĩ rằng hắn phải làm một điều gì đó thiết thực, và sẽ thật tệ nếu như hắn ta sợ hãi khi làm điều đó.
Đúng vậy, dựa vào Selena cũng được, nhưng trong bổn phận của mình, hắn cũng không thể chỉ đứng nhìn.
Thế là xong. Nam lại tập tru·ng t·hương thảo với Trần Thanh Vy về việc gia vị.
Theo ý định của Nam, nó sẽ như một món hàng kèm theo khi buôn bán v·ũ k·hí. Mà khi thứ đó thì nổ bể ra trong kênh thế giới, hắn ta sẽ bán riêng lẻ với số lượng giới hạn để kiếm lời.
Dĩ nhiên, đó là câu chuyện không quan trọng vì nó kiểu gì cũng bị tác giả bỏ đi.
Trái lại với điều đó, cuộc trò chuyện Trần Thanh Vy là điều dễ dàng nhất trong ngày hôm nay của Nam. Rồi khi bỏ qua những chuyện làm ăn, thì bọn họ xem như thân quen nhau như anh chị em trong nhà.
Điều đó là rõ ràng, Nam giúp cho nàng ta tạo thành một phương cơ ngơi này, và đối phương cũng chả phụ hắn khi Nam lâm vào hiểm nguy.
Trải qua nhiêu chuyện đó, kỳ thực cũng chẳng lạ gì khi họ tốn thêm ít thời gian để nói về những chuyện lặt vặt thế này:
"Ngươi phải coi chừng Lam, con bé còn bé, mà chúng ta đã làm ăn lớn rồi nên biết đâu nó lại bị lừa."
"Gruah đúng là ồn ào. Hơn nữa, vị máu sắp khiến lãnh địa của ta bị ô nhiễm hết rồi."
"Gia vị dùng rêu ư? Loại có vị trái cây thế nào, gửi ta một ít, tối nay đãi ngươi với Lam ăn thịt chiên giòn."
Nam thì, hắn ta nghiêm túc trả lời hết những chuyện lặt vặt đấy.
Tuy nói, Trần Thanh Vy cũng không ngồi lê đôi mách chuyện đến chiều nên sau ba mươi phút, hắn đã được tự do. Rồi tiếp theo, Nam lại tất bật với một vấn đề nháo sự.
Khỏi nói, chuyện đấy chỉ có ngày càng tăng chứ chả bao giờ giảm đi.
Thế đấy. Công việc nối tiếp công việc. Nam làm quần quật mà chả thở được hơi nào.
Nhất là lũ Hogoblin sau khi đi trinh sát về bắt đầu dùng thứ ngôn ngữ như trẻ lên ba đánh vần cho hắn về những thứ mà chúng quan sát được.
Điều này sẽ được Nam xác nhận lại vào đợt trinh sát thứ hai, nếu được, hắn sẽ để lũ Hogoblin tiến vào thực địa để suy tính về chuyện bẫy.
Và, như bao đứa trẻ lên ba khác, đừng chờ mong lũ hogoblin nói câu gì đó cho ra hồn. Khi không thể miêu tả được, chúng sẽ gào lên 'Gob!.' một cái rồi gãi cái mũi của mình.
Nhưng rõ ràng, Nam vẫn sàng lọc được một số thông tin hữu ích và loại mớ thông tin vô dụng trong đó được. Thứ hắn chịu đựng phải đơn giản là tiếng gob, gob, gob và ghi chép lại những từ đơn có khi lại tối nghĩa phi thường.
Nhưng mà, cuộc đi săn khủng long 'Ba Sừng' vừa rồi đã minh chứng cho việc Nam có bản lĩnh trong vấn đề ấy. Hoặc chỉ đơn giản là hắn ta có thứ gọi là thần goblin chúc phúc nên hiểu rõ thứ đó hơn.
Phải, tổng hợp, phân tích, rồi lại quay về với vấn đề đột phát xuất hiện trong kinh doanh. Sau đó, ra lệnh cho đám Hogoblin chuẩn bị đợt trinh sát lần hai. Rồi dùng tầm mắt lại đánh giá những vị trí có thể đi săn được.
Cứ như vậy, chàng trai trẻ tội nghiệp mà đáng lẽ ta không nên gọi là nhà tư bản độc ác cuối cùng cũng vượt qua mọi thứ cho đến trưa.
Vào lúc này, hắn ta đang ngồi trên ghế chuẩn bị cho một bữa trưa no căng bụng.
Còn những con Hogoblin, chúng nó được sung quân làm những đầu bếp tệ hại cho món súp ác mộng sẽ được chở thẳng tới khu đục đá.
Thường là vậy, sau hai đợt trinh sát, chúng phải đi múc nước, lấy củi, nhóm lò, rồi phải kéo xe đi một chặng hành trình cũng không nói là ngắn đấy.
Riêng Nam, đám goblin chân chạy sẽ lo vấn đề thực phẩm cho hắn. Lũ đấy thì bài bản hơn xíu, ít nhất Nam sẽ không ăn món thịt khét.
....
Mà chính vào thời điểm đó, Selena như thường đúng hẹn trở về.
Nam không nhìn thấy Hoàng Kim Chủng. Nhưng theo tầm mắt hướng về một khối thịt nướng đang trôi lơ lửng trên bầu trời thì hắn lại không cần đoán thêm.
Mà lời nói tiếp theo của anh hùng goblin cũng đã ấn chứng điều này.
"Ta đã hứa rồi mà, phải không?." Nàng ta nở một nụ cười gượng gạo
Rồi khi Nam định nói điều gì đó để xoa dịu bầu không khí. Thanh âm sung sướng của Hoàng Kim Chủng chợt vang lên trong đầu hắn.
"Thịt thịt thịt. Nhiều thịt nhiều thịt nhiều thịt thịt cho thịt thịt."
Nam yên lặng.
Hắn cảm thấy mình không thể nói gì hơn được nữa.
Thế nên, trong lúc miếng thịt trên bầu trời vơi dần. Nam quyết định bắt đầu câu chuyện bằng một lời xã giao.
"Hôm nay thuận lợi chứ." Nam hỏi.
"Đủ bốn, thiếu một." anh hùng goblin đáp lại, giọng nói có hơi hụt hẫng.
Khỏi nói, đối phương rõ ràng là rất gấp gáp trong chuyện thu thập đủ năm loại hạch năng lượng.
Thế là, Nam nở một nụ cười, an ủi rằng:
"Thêm ngày mai nữa là được."
"Ừm." Selena gật đầu. "Còn ngươi hôm nay thế nào."
"Như mọi ngày." Nam đáp.
Sau đó, ánh mắt của hắn chuyển tới món thịt nướng tẩm gia vị đang được bưng tới của mình.
Rồi khi nó được đặt lên bàn, cùng với một ly nước suối. Nam mới chép miệng một cái, nói:
"Thứ đáng quan tâm bây giờ là ta đã sơ bộ tiếp xúc với chính phủ."
Nói rồi, Nam uống một hớp nước, ăn một miếng thịt, vẻ mặt trông khá là hưởng thụ.
Còn Selena, đối phương biết nguyên nhân nên mới không hề phật ý với hành động của Nam, ngược lại còn nhẹ nhàng châm chọc:
"Đói bụng lắm sao?. Thấy chỗ xấu của trang bị vũ trang sinh mệnh chưa."
Nghe vậy, Nam hơi khựng lại một chút, rồi lại nhai nhồm nhoàm tiếp.
Hắn hôm nay quả thật cảm thấy mình đói bụng hơn so với mọi ngày. Nhưng cũng đồng thời, khi trước đầu hắn vào thời điểm này đã có chút ong ong, giờ thì ngược lại như vừa uống nước của suối nguồn sức mạnh.
Cứ thế, miếng thịt thứ ba chui vào dạ dày của hắn. Nam lúc này cũng đã có thể tiếp tục cuộc trò chuyện một cách đàng hoàng.
"Nếu như họ không muốn lãng phí cơ hội này. Ta tin rằng một ai đó sẽ thử liên lạc ta, vào lúc ấy, ta sẽ xin một cuộc đối thoại cho mười anh hùng với nhau.
Mà khi ấy, nhờ ngươi rồi, Selena."