Chương 58: Một ngày chân chính của Nam. (6)
Nam không đọc qua Cthulhu và những truyền thuyết về những sinh vật gọi là tà thần.
Suy cho cùng, những lãnh chúa trong bảng số liệu thống nhất những con quái vật mà họ gặp vào ngày thứ bảy là 'Tà Thần' nên mới khiến hắn ta biết về thứ này.
Và giá như, hắn ta có một kiến thức nhất định trong bộ môn ấy thì những con quái vật xúc tu bé cùng với hai cái cây đã dễ dàng với hắn hơn.
Ít nhất, Nam là một người bình thường. Mà một người bình thường khi chứng kiến đống sinh vật đang đứng xung quanh 'Pháp Trận'. Họ đều có một cảm giác rằng họ đang ở đại bản doanh của một thế lực tà ác nào đó.
Chúng có một cái gì đó vô lý và không nên tồn tại lắm.
Tuy nói, Nam thấy mình ổn áp hơn khá nhiều, thay vì trừng to đôi mắt ngạc nhiên của mình lên.
Điều này hẳn là do hắn từng như một đám tôm cá, suýt bị một con tà thần quật c·hết trong một chiêu quét sạch toàn bản đồ.
Kiểu như, thế giới này vốn đã điên rồ rồi thì nó có điên hơn cũng chẳng sao, miễn là mọi thứ bây giờ vẫn đang có lợi cho hắn ta là được.
Nghĩ vậy, Nam thở hắt ra một hơi. Trong lòng đã thay thế binh đoàn goblin của mình thành một đám quái vật xúc tu trên chiến trường.
Đó chẳng phải hình ảnh gì đẹp đẽ gì đâu, thật đấy.
Và trái ngược với tâm trạng có lẽ là bị sốc thường thức của chàng trai trẻ hai mươi sáu tuổi. Selena thì đang nhếch môi vì một thí nghiệm be bé của nàng ta vừa thành công.
Trong mắt của anh hùng goblin, đó là những chiến sĩ thay vì là những con quái vật gớm ghiếc.
Còn cô bé Hoàng Kim Chủng của chúng ta, cô vẫn trung thành với lý tưởng xuyên suốt từ đầu truyện đến giờ.
"Selena, nướng, nướng đi." Nàng ta vừa tạo ra thanh âm tinh thần, vừa giật tay của anh hùng goblin.
Rồi sau đó, đôi mắt to tròn ngập nước của cô bé chạm vào ánh nhìn đầy trìu mến của Selena, khiến cho lời nói và hành động tiếp theo trái ngược nhau.
Khi ấy, Hoàng Kim Chủng nhìn những cây xúc tu béo mập với vẻ đầy thèm khát. Nhưng lời nói vang lên trong đầu anh hùng goblin thì thế này:
"Thịt không ăn thịt thịt lạ. Thịt hứa không ăn đòi ăn thịt thịt thịt lạ."
Nói rồi, nàng ta chẹp chẹp miệng của mình như để minh chứng cho việc Selena không ở thì lũ xúc tu này chắc mười mươi là tới số.
Chính điều đó làm Selena định nói gì đó để răn dạy đối phương về điều nguy hiểm này. Con goblin chân chạy của Nam đã mang về lũ làm khổ lực ở khu đục đá.
Rõ ràng, Nam đã ra lệnh từ trước vì hắn biết lũ xúc tu cần một vật chủ. Nhưng một điều rõ ràng khác nữa là hắn ta không đoán được hai con quái vật cao to sẽ xuất hiện.
Tuy rằng điều ấy không quan trọng, vì hơn ba mươi con xúc tu nhỏ đã chọn được vật chủ ưng ý cho mình. Mà lũ goblin, với sức mạnh của nhân vật phản diện cho cả thế giới đánh đang dần cường đại lên cũng thể hiện ra bản chất ồn ào của chúng.
Vẫn là những tiếng gob vang trời đi kèm theo những màn chơi ngu. Lần này là việc chúng cố dùng xúc tu để quật vào mọi thứ trong tầm mắt. Và ngay cả, cái bụng bia, cái mông của những đồng bạn mình cũng không tha.
Mà đáng lẽ ra, Nam sẽ phải chủ trì đại cục. Nhưng hắn ta nhìn cảnh tượng xúc tu loạn múa như thế, đột nhiên nổi da gà lên mà run cả cơ thể một cái, rồi quay người lại ngắm trời ngắm đất ngắm mây.
Cũng may, khung cảnh đã bị che mờ vì quá tởm lợn đấy sớm kết thúc.
Lũ goblin lại trở về với công việc đục đá và trả lại cho những sinh linh còn sót ở đây một bầu không khí trong lành của một buổi chiều bận rộn.
Nam lại cùng với những con Hogoblin bàn về chuyện trinh sát. Selena lại lặn ngụp với cái cây và Hoàng Kim Chủng khi thì ở bên anh hùng goblin, khi thì chạy tới chỗ Nam, không nói gì hay làm phiền nhưng khi hết thịt trong cái túi thì sẽ cho Nam xoa đầu một cái.
Thời gian cứ như vậy nhanh chóng trôi đi.
Chuyện thứ nhất Nam nhận ra trong khoảng thời gian đó là hiệu suất công tác của lũ goblin.
Chúng sau khi trang bị xúc tu, cho dù nghe hơi kỳ lạ nhưng với tám cánh tay, chúng hoàn thành việc đục tám tảng đá thay vì là một so với bình thường.
Hơn nữa, tốc độ của những cây xúc tu có một sự khác biệt rõ ràng với hai cánh tay gầy khẳng khiu của goblin. Nam không biết sức mạnh có đóng vai trò về điều này không, nhưng chúng nhanh hơn bốn mươi, hoặc năm mươi phần trăm gì đó.
Thế là, vốn là người còn lưỡng lự trước sự ghê tởm của xúc tu, Nam đã bị chủ nghĩa tư bản chiếm hữu thân xác mình và cảm thấy chúng khá dễ thương, ở một mức độ nào đấy.
Chuyện thứ hai là, sau một buổi sáng thương lượng, Hạ Lam đã gửi một tin nhắn cho hắn vào đúng hai giờ rưỡi chiều.
"Việc hợp tác thuận lợi. Ngoài ra thì, bọn họ thật sự biết cách tận dụng chúng ta đấy.
Ý em là, em đã nhận một hợp đồng ngắn hạn khác. Nội dung cũng đơn giản thôi, rằng chúng ta từ nay cho tới sáu ngày sau sẽ được cung cấp miễn phí công nghệ theo đơn hàng mà họ muốn ta sản xuất.
Bọn em đã trao đổi nhiều thứ, nhưng hạch tâm thì đơn giản thế này.
Chúng ta từ nay đến sáu ngày sau sẽ sản xuất toàn bộ v·ũ k·hí theo đơn hàng dưới danh nghĩa của chính phủ, phần lợi nhuận họ sẽ trả theo đơn và theo thị trường.
Cũng có nghĩa, v·ũ k·hí sản xuất cho nội bộ họ sẽ trả, và nếu như bán ra được nhiêu thì ta được nhiêu, chính phủ không chu cấp. Tất nhiên, tất cả chúng đều phải được thực hiện dưới danh nghĩa chính phủ."
Nam từ từ đọc hết dòng tin nhắn. Rồi hắn bật cười. Lại nhắn.
"Tốt mà phải không?."
Mà Trần Hạ Lam cũng ngay lập tức đáp lại, đầy tự tin.
"Rất tốt là đằng khác. Em đã sợ rằng chúng ta phải mất thời gian bởi những nghi ngờ, nhưng nếu họ dám dùng chúng ta thế này, em tin mình và tin anh sẽ khiến cho họ cảm thấy đây là quyết định sáng suốt."
Sau đó, một tin nhắn khác nối tiếp tin nhắn cũ xuất hiện.
"Em hy vọng anh đã sẵn sàng.
Chắc hẳn anh đã chuẩn bị vì điều thứ hai họ muốn là thái độ của anh và chị em. Bên chị thì em lo, còn anh, em nghe được là người viết những bài topic về kiến thức sinh tồn đích thân nói muốn trò chuyện với anh.
Em không biết mục đích của chuyện này là gì, nhưng đối phương từng làm trưởng một khu vực thông tin thời chiến, giờ đã nghỉ hưu và làm một tác giả tự do mãi cho đến khi chúng ta đến cái thế giới này.
Đây là id của ông ấy..."
Nam hơi trầm ngâm một tí sau khi đọc hết dòng cuối.
Hắn vào lúc này đột nhiên lại nhớ tới cái giá sách của người Cha thứ hai của mình.
Ba mươi năm trước, V quốc đã chiến thắng cuộc c·hiến t·ranh và lột bỏ gông xiềng đeo trên cổ của mình trong một trăm năm.
Mà những tác phẩm văn học thời đó đều tập hợp trên cái giá sách cũ kỹ ấy.
Thật sự vậy, những trang sách cũ kỹ. Không phải vì lão cha già không coi nó là trân bảo mà là vì đó là những quyển sách của thời đấy, cái thời đại mà như ông ta vẫn luôn nói rằng:
"Giặc nó bắn phá trên đầu ta, còn ta thì cho nó biết cái giá phải trả."
Mà Nam, dù cố ý hay không cố ý cũng bị thu hút bởi những tác giả thời đó, qua câu chuyện của một người lính như lão cha già.