Chương 66: Cuộc chiến vào một giờ sáng.(3)
Mùi máu tanh nồng hòa quyện cùng với hương vị h·ôi t·hối đến kinh tởm của lũ quái vật.
Cuộc chiến này vẫn diễn ra y như trong dự đoán tồi tệ nhất của Nam. Nhưng khi sự thật hiện lên một cách tàn nhẫn thì không ai có thể hít thở bình thường được trong cái bầu không khí cô đặc như thế này cả.
Và dù cho, Hoàng Kim Chủng có đang thúc giục hai cái cây càng lớn hơn nữa. Những nhánh cây cùng xúc tu có hất tung, xé xác, và chống đỡ lấy vô số quái vật đang leo lên trên tường, hay lũ đang xông qua lỗ hổng.
Sự thật thì ngay từ ban đầu, bọn họ đang phải chiến đấu với một đội quân đông gấp sáu lần mình mà chẳng có vẻ gì là mềm yếu cả.
Chúng không sợ hãi hay đớn đau, chúng không có một vị chỉ huy ngu xuẩn đi thí quân vì chúng thực sự chỉ có một mục tiêu và kế hoạch đơn giản nhất.
Mà trên hết, chúng là kẻ địch chân chính. Một lũ sẽ không bao giờ chờ ta mặc xong giáp, mài sắc gươm, hay gia cố tường thành đầy đủ và quan tâm tới việcta có q·uân đ·ội mềm mỏng thế nào.
Chờ đợi và ngần ngại không có trong từ điển của chúng. Và điều gì sẽ ngăn cản chúng tạo ra cái thời khắc nghiền nát ngươi bằng thực lực tuyệt đối thay vì như nhân vật phản diện, những người luôn ôn nhu đưa exp cho ngươi rồi còn thuận tiện chỉnh sức mạnh sau cho nó vừa sức.
Rõ ràng, cuộc chiến này là một trận đánh thảm hại.
Lũ goblin, sau mỗi một con quái vật đột phá phòng tuyến từ xúc tu và nhánh cây của hai cái cây khổng lồ phía sau đều phải trả giá bằng sinh mệnh.
Thân thể của chúng bị xé rách bởi vuốt sắc. Bị nuốt chửng bởi một con quái vật kỳ dị. Bị đâm thủng bởi một thứ gì đó như cánh tay, cánh chân. Và cũng có thể bị một thứ gì đó bắn ra từ đám xông lên làm tan chảy hoặc headshot.
Máu tươi và tàn chi đã rơi xuống. Tiếng gầm vang đã yếu bớt để lại chỗ trống cho một cuộc chiến bạo tàn.
Cuộc t·ấn c·ông vẫn cứ tiếp diễn.
Phía dưới tường thành giờ đây là một cái cối xay thịt. Lũ quái vật, dù bị dư chấn từ đại chiêu của Selena nhưng vẫn duy trì với mức quân số là hơn ba trăm.
Nhìn thì nó khá ít, nhưng sự thật thì trái ngược vì quân số goblin giờ thua sáu lần so với chúng. Cũng tức, sau một hồi chiến đấu ngắn ngủi thì đám goblin giờ đã chỉ có thể dàn một hàng mỏng trên tường và bắt buộc phải thủ cái lỗ hổng.
Một nửa trong số chúng đã hy sinh.
Mà trận chiến đó, có lẽ đã thất bại khi không có hai cái cây đang ra sức trên tường thành và cả mặt đất. Nhưng cũng không phải là không có trường hợp có thể bật lại lũ quái vật.
Con Goblin Shaman đang chiến đấu. Bằng nhiều cách, nó như đang khiêu vũ bằng những căn xúc tu đang đâm thủng cơ thể của lũ quái vật.
Dù cho những cái thứ dị hợm đó đang bị tan chảy, nhưng nhìn cách nó né, nó phản công và nó tiêu diệt thì chúng ta sẽ thấy điều đó không phải là vấn đề gì lớn.
Thế nhưng, những con goblin và Hogoblin thì không có kỹ xảo điêu luyện như thế. Dù là bọn đã trang bị vũ trang sinh mệnh thì kết cục vẫn là sau một hồi chống trả thì cũng bị xé xác ra.
"Vì gob vỹ đại!!!." Con Goblin Shaman gào lên.
Nhưng không con goblin nào đáp lại. Điều đó khiến cho nó có hơi thất thần nhìn xung quanh.
Chưa đầy mười phút. Dù thực lạc quan, nhưng số lượng goblin bây giờ có thể chiến đấu đã chưa tới hai mươi, trong khi đó, lũ quái vật thì vẫn còn đang dai sức với tầm hai trăm rưỡi.
Mà cũng chính vì cái thất thần đó, con goblin shaman đã nhận lấy hậu quả.
Một con quái vật đột phá rễ cây cùng xúc tu của hai cái cây lao về phía nó, nhẹ nhàng xé rách một cánh tay, nếu không nói là khi con này đã kịp tránh cho một đòn khiến nửa thân mình mất đi.
Rồi con quái vật, cũng không rảnh háng mà giao chiến với con goblin shaman.
Nó rõ ràng bỏ qua tiếng gầm từ của con goblin đằng sau mà lao về phía bức tường thành cuối cùng, nơi đặt pho tượng và chỉ có một mình Nam đang ở.
....
Vào lúc ấy thì chàng trai của chúng ta đang làm gì?.
Nam hẳn là không ru rú trong căn phòng của mình mãi. Và kể từ khi cái tường thành bị đục thủng, hộ khẩu của hắn đã chuyển sang chỗ của pho tượng.
Vào thời điểm này, hắn mang theo một cây nỏ. Nhưng với một mũi tên duy nhất và không định phụ trọng thứ nào khác ngoài cái pho tượng mà giá như không lớn dần theo đà phát triển của Selena này.
Tuy rằng, hắn vẫn có thể dễ dàng bỏ nó vào cái hộp và đeo lên vai để chuẩn bị câu kéo thêm thời gian.
Rồi sau đó, với tầm mắt của con goblin shaman. Nam khi thấy một con quái vật đã xông phá phòng tuyến thì nhấc bổng pho tượng lên, không hề do dự rút lui vào khu vực đầy những bẫy.
Mà lại, không tốn quá lâu để Nam nghe được tiếng bức tường không ai phòng thủ bị nghiền nát. Cũng không tốn quá lâu để hắn ngửi thấy cái mùi h·ôi t·hối đến mức dạ dày xôn xao lên của sinh vật đang tiến vào.
Nam cứ chạy.
Và thực may mắn là hắn ta đang có một bộ đồ vũ trang sinh mệnh cao cấp. Rõ ràng, cái thứ gia tăng sức mạnh dựa trên sức mạnh gốc này không được cân nhắc vào lũ goblin '0.1' và tệ hơn đã cho Nam '0.2' một tầm nhìn trong bóng tối tuyệt vời.
Nếu không, xác xuất Nam c·hết bởi những sợi dây chằn, những mũi tên, hoặc vài cái hố còn cao hơn việc bị con quái vật rõ là đã đánh hơi được hắn đuổi theo.
Cái thanh âm ồn ào của bước chân, cạm bẫy kích hoạt và thanh âm gầm rú điếc tai nhất thời vang vọng trong hang.
Nam vẫn cứ chạy. Hắn không chần chờ hay quay đầu lại nhìn, và cầu mong rằng bản thân sẽ không trong cái thời khắc nguy cấp này mà chạy nhầm vào một cái ngõ cụt.
Dù cho, cuộc rượt đuổi này thực sự ngắn ngủi vì sau chưa đầy một phút. Nam đã cảm thấy được cảm giác lông tơ dựng đứng lên. Rồi cái kỹ xảo mà hắn tưởng chừng như đã quên, nhưng lại khắc sâu vào thân thể hắn đã cứu Nam một mạng.
Hắn hụp người xuống, vừa vặn tránh được một bãi nước bọt màu đen sẽ biến sọ hắn thành dung dịch, rồi một cú bật như mèo vào góc cua để tránh một thứ gì đó vang rền được con quái vật ném ra từ đằng sau.
Vào lúc này, Nam không thấy được con quái vật. Nhưng vì ngôi kể nên ta vẫn có thể miêu tả cái thứ quái dị sau lưng hắn.
Đó là một con khỉ lai hươu lai báo lai gấu và lai con gì đó. Dẫu sao thì, con quái vật này đứng bằng hai chân khi t·ấn c·ông Nam và bò một cách nhanh nhẹn khi đuổi hắn.
Rất khó để miêu tả chính xác bọn này vì lũ quái vật, đa số, đều như một đống thịt chắp vá lại một cách thô lỗ của một thằng điên nào đó.
Vậy nên, ta chỉ nên tập trung vào v·ết t·hương như muốn chia đôi người con này ra, và cái thứ dung dịch kinh tởm kêu lên xì xì mỗi khi chúng rớt xuống. Cách nó phồng cái miệng, vốn mọc lên từ trong v·ết t·hương đó, hay việc nó bứng cái đầu nai của mình ném kẻ đang chạy trốn phía trước.
Nhưng hụt rồi thì cũng không sao. Vì thời gian cả hai lấy đà là bằng nhau và tốc độ thì ta phải đáng buồn thông báo rằng không có cái cua nào để chàng trai tội nghiệp tiếp tục câu giờ.
Mà cũng có lẽ, Nam cũng biết điều này nên hắn cũng không tiếp tục chạy mà quay người lại, mặc kệ trúng không trúng nả một phát nỏ. Rồi sau đó, một tấm khiến được ý thức hóa xuất hiện che lấy cả người hắn.