Chương 67: Cuộc chiến vào một giờ sáng.(4)
Theo một thanh âm gì đó vang lên mà hắn ta hoàn toàn không thể phân biệt nổi.
Nhưng ngay sau đó, Nam cảm thấy một sức nặng kinh khủng. Rồi sau đó là một lực đẩy khiến hắn bay nhào ra xa, hung hăng đập mạnh vào vách đá.
Cái ngón đòn này đối với người bình thường nhưng hung hiểm. Nam hoàn toàn có thể bị chấn động gãy xương, nứt sọ, hay vài thứ khác.
Cây nỏ vô dụng cũng theo đó rớt ra ngoài.
Cũng may là, bộ giáp vũ trang sinh mệnh thực sự tốt cho Nam nâng tay, làm một cú nhào lộn để tránh cú vồ tới ngay sau đó của con quái vật. Rồi một tấm khiên ý thức, rõ ràng là ứng dụng tốt hơn đám goblin xuất hiện đỡ một đòn khác cho Nam chà dưới nền đất đá một đoạn ngắn.
Mà hắn, hoàn toàn minh chứng cho ta thấy giãy c·hết là như thế nào.
Nam lúc đấy đang nằm ngửa, đủ để hắn co chân và bật lui về phía sau tránh cho một đòn đập vỡ đá của cánh tay có vẻ là gấu của con quái vật.
Nhưng có lẽ, thế là hết rồi. Con quái vật đã chuẩn bị cho một cú nhào. Mà Nam, dù trông vẫn kiên định với việc bật ngửa lần hai qua cái hố phía sau lưng và chống đỡ bằng khiên thì cũng quá chậm chạp.
Đâu còn kỳ tích. Selena vẫn chưa tới, và cú nhào trong tích tắc thì đã xong rồi.
Nhưng vào cái thời khắc ấy thì vũ trang sinh mệnh lại lập công. Vì Nam, không dùng khiên đỡ như ta nghĩ mà biến chúng thành những mũi giáo xuyên con quái vật đang nhào tới như một hầm chông xuyên bụng một con thú khi nó rơi vào hố.
Đáng tiếc, nó rõ ràng là không c·hết. Và hai cánh tay gấu kỳ dị ở hai bên cho Nam một cú đập c·hết người.
Kết thúc sao?.
Nam nhìn đống thịt h·ôi t·hối trước mắt và cố hô hấp lấy không khí mới mẻ.
Đó là tất những thứ hắn có thể làm khi hai cánh tay vồ tới. Ngay sau đó, rõ ràng, anh hùng goblin đã lập công dù nàng ta vẫn chưa tới.
Một lớp khiên vô hình giúp Nam ngăn được đòn trí mạng này. Nhưng con quái vật, ngay lập tức phun một bãi nước màu đen lên hắn, khiến cho thanh âm xì xì vang lên bên tai hắn. Rồi thanh âm của đòn thứ hai vang lên.
Rồi đòn thứ ba...À không, lần này thì Selena chạy tới rồi. Sau đó, bằng một đòn thì con quái vật đã thành tro cặn.
Cả hai vào lúc ấy không giao lưu gì nhiều. Anh hùng goblin biến mất ngay sau đó, còn Nam thì nhổm người dậy, dù cho cơ thể hắn đang tê rần thì đôi chân vẫn cứ lao vào nơi càng sâu thẳm của hang động hơn.
...
Ở phía bên ngoài, với sự trợ giúp của Selena thì đã nhanh chóng ổn định được cục diện.
Những quả cầu đủ mọi loại màu sắc thi nhau biến lũ quái vật dưới mặt đất biến mất.
Nhưng vào lúc này, dù chỉ mới tám phút. Nơi chiến trường này chỉ còn mỗi con Goblin Shaman cụt tay là còn sức hú hét 'Gob vỹ đại' 'Gob vỹ đại'. Còn lại, có lẽ thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít hết cả rồi.
Nhưng ít ra dưới mặt đất vẫn còn goblin.
Còn phía trên tường thành, dù với sự trợ giúp của hai cái cây giờ vẫn đang lớn lên và chống đỡ lấy tàn quân của đám quái vật thì bọn nó đã bị quét sạch.
Rõ ràng, một cuộc t·ấn c·ông với quân số gấp ít nhất sáu lần và miễn dịch với nhiều cạm bẫy như thế thì có cho mười đạo tường thành đi chăng nữa cũng không ngăn được nơi đây thất thủ nhanh chóng.
Đám goblin thực sự yếu. Còn kẻ địch thì không phải là cái loại thích nương tay.
Dù sự thật, Hoàng Kim Chủng cùng với anh hùng goblin đã thành công hoàn thành tốt vai trò của mình trước khi toàn bộ goblin hy sinh và lũ quái vật có thể hội đồng Nam cùng với pho tượng.
Tuy nói, Selena trễ vài giây nữa thì chúng ta có thể end truyện này sớm.
Mà cứ như vậy, sau khi con quái vật cuối cùng ngã xuống. Cô bé hoàng kim chủng đáng thương mới phi thường nuối tiếc nhìn chỗ thịt khô, giờ vốn bị vùi lấp bởi hàng đống xác thịt h·ôi t·hối.
Mà lần này, đối phương cũng không buồn nghĩ tới chuyện lấy thịt lũ quỷ dị đó ăn.
Chỉ là cái bụng giờ kêu lên rột rột khiến đôi mắt đẫm lệ của con bé càng trở nên đáng thương khi sà vào lòng của anh hùng Goblin.
"Selena, đói đói đói."
Còn vị anh hùng đã gánh còng cái lưng cho trận này thì nở một nụ cười, nhẹ nhàng xoa đầu hoàng kim chủng.
Sau đó, Selena thở dài một hơi.
Có nhiều chiến thuật. Nhưng nàng ta rõ ràng có thể thu binh về thủ trong hang động, xong đợi khi chúng tụ tập thì dùng một chiêu quét sạch. Nhưng xét ở một góc độ nào đó, nếu như, nếu như trong đám đấy có một con giống như lần trước đây.
Việc chuyển chiến trường chỉ biến khu vực trung tâm trở nên tồi tệ. Việc kéo dài thời gian lại càng tệ hơn. Đấy là chưa kể, bọn hắn đang ở trên núi, mà đòn vừa rồi của nàng ta có thể tiện tay chôn sống lũ trong hang luôn.
Cứ như vậy, một trận cược được đưa ra. Mà Selena vừa chiến thắng nó trong suýt soát.
Ta không thể diễn tả được nỗi lo sợ của anh hùng goblin.
Vì nàng ta cứ nghĩ, rằng quyết định của mình có thể đã sai lầm. Nàng đáng lẽ nên thủ thành mà không phải ưu tiên xử lý bọn trên không. Nàng ta đáng lẽ phải bảo vệ Nam và mồi lửa mà không rời đi một bước.
Nhưng cũng đồng thời, ai dám đảm bảo gì với lũ đang tiến công. Chúng rõ ràng là một thứ gì đó có thể bạo tạc khi ta trễ vài giây. Như vậy, quyết định phòng thủ cũng có thể lỡ cơ hội ngăn v·ụ n·ổ đó và biến quyết định nhìn thông minh ở trên thành ngu xuẩn.
Dù vậy, thật may là Selena vẫn từng là một vị tướng. Nàng ta hiểu rằng mình cần phải hy sinh những gì để tạo ra một kế sách nhìn thì cũng không cao minh mấy nhưng đầy quyết đoán đó.
Rõ ràng, ngay cả với Nam, một tên gà mờ trong chiến thuật cũng đoán được ý đồ của Selena khi dàn quân như thế. Có lẽ đi, vì bọn họ đều chứng kiến tà thần và có cùng một suy nghĩ chung về cuộc chiến này.
Đánh nhanh thắng nhanh! Bất kể hy sinh!.
Thế là, lũ goblin trên tường thành trở thành những quân chốt đỡ cho vua trốn, hoàng hậu tung hoành, và tượng cố thủ.
Hy sinh...Là kết cục của chúng.
Và đó là c·hiến t·ranh. Vốn là một điều đơn giản mà người ta thường bỏ qua.
Tốt mà. Thí là được. Vì chiến thắng.
Nghĩ cũng thực đáng buồn khi sinh mạng lại bị coi rẻ đến như thế.
.....
Selena và Hoàng Kim Chủng tìm thấy Nam trốn ở một góc sâu trong hang động. Hắn giờ đây, dù có chút chật vật khi phải giãy dụa cầu sinh nhưng vẫn khá bình tĩnh.
Ít nhất là khi thấy Selena. Nam còn có thể tự trách bản thân một câu.
"Ta đáng lẽ nên vác pho tượng này chạy đi sớm."
Điều đó dẫn tới một tràng cười phá lên của anh hùng goblin. Nhưng đứt quãng vì nàng ta lúc đấy nhả ra một ngụm máu tươi. Rồi lại xua tay nói.
"Chút di chứng. Ta đáng lẽ có thể về sớm hơn. Nhưng thân thể này chung quy cũng quá mềm yếu rồi."
Thế là cả hai yên lặng. Rồi bọn họ cùng bước đi ra khỏi hang động.
Lúc này chỉ có Hoàng Kim Chủng là vẫn duy trì lạc quan khi nắm tay Nam. Con bé dự định để hắn xoa mười cái liên tục để đổi lấy chỗ thịt mà cái bụng đang réo lên của mình.
Rõ ràng, Nam đến cái kho, và thật may là nó không bị phá tung lên để cho nàng ta một túi thịt mới.
Và vào gần hai giờ sáng, một bãi chiến trường ngổn ngang xuất hiện trước mắt Nam.