Chương 68: Thăng cấp cho mồi lửa.
Nam vẫn còn nhớ.
Vào thời điểm kỷ niệm ba mươi lăm năm hòa bình thì cả cô nhi viện được đi ăn buffet cao cấp miễn phí. Ngày hôm đó thì xem như một kỷ niệm khó quên khi nhét đầy bao tử bởi hàng chục ký thịt.
Rồi lão cha già, khi lão nhìn về phía những hình ảnh chiến trường khi xưa thì từng bảo rằng sẽ đưa bọn hắn đi xem chiến trường thực sự.
Nam cùng đám ở cô nhi viện thì không tin cho lắm. Vả lại lão già này cứ úp mở úp mở nên cả bọn kỳ thực cũng chả biết lão định làm gì.
Mặc dù, họ nể mặt vị viện trưởng này và mớ thịt trong bụng thì vẫn lên một chuyến xe buýt.
Khi ấy cả nước thì đang ca ngợi, ngay cả chuyến xe cũng mở radio nói về đủ các thứ. Nó vang vọng trong chuyến xe tồi tàn trên chuyến đi xa vào đường núi của bọn hắn.
Còn lão viện trưởng, thì mua một đống nhan với số tiền có thể nói là Nam nửa năm sau vẫn không thấy lão h·út t·huốc lá.
Hắn hỏi thì lão bảo cai rồi.
Nhưng sự thật đâu, Nam rõ ràng khi nhét điếu thuốc vào tay lão là lão hút ngay. Làm lính, không nghiện rượu thì cũng nghiện thuốc lá. Lão sau này còn hợp tác với cảnh sát thì ôi thôi cái thứ đó dứt ra sao mà được.
Nhưng nếu như, Nam tự hỏi, rằng cảm giác bây giờ của mình khi thấy khung cảnh sau trận chiến có giống như lão cha già của mình không.
Một núi đồi đầy những mộ bia của những người đã ra đi. Nhưng hiếm ai nhớ lắm, vì chúng giờ dù không bao phủ bởi cỏ cùng cây dại thì vẫn bị thiên nhiên và thời gian nuốt chửng hết.
Quá nhiều để dọn sạch, quá nhiều để thay mới, và vào thời khắc ấy, chỉ có một người cựu binh cùng một đám trẻ cắm từng cây nhan cho hết khi từng bao từng bao hết thì thôi.
Hơn ba mươi năm, một thế hệ mới đến, và thực buồn bã khi chúng đã bắt đầu quên lãng.
Lão ta khi ấy nói thế này.
"Đây là chiến trường bọn tao đã chiến thắng. Nếu sau này, bọn mày có ai làm nhà văn thì hãy viết về nó.
Vì trận chiến huy hoàng nhất của bọn tao là không để một nấm mồ nào có thể mọc lên nữa do c·hiến t·ranh."
Nam không chắc là mình có hiểu hết không cái cảm xúc đang dâng trào của người cha thứ hai của mình.
Nhưng giờ đây, khi xác quái vật ngã xuống ngập tràn trong tầm mắt. Chúng bốc lên một hương vị h·ôi t·hối đến khó ngửi và quyện vào mùi của những cái xác goblin bị xé rách, b·ị đ·âm thủng, hoặc bị cắn xé nằm vươn vãi cả ra.
Con goblin shaman vẫn còn sống, cùng với hai, ba con Hogoblin gì đấy, dù chúng đều b·ị t·hương nặng. Trong khi đó, lũ goblin bình thường cũng tụ tập lại đây mà đếm sơ qua cũng không đủ năm chục.
Phải, bọn hắn thắng rồi. Một trận thắng rất thảm.
Nhưng tên thần nói đúng. Vì thế giới này đã kết thúc nghĩa vụ trò chơi của nó để bày ra cái sự thật tàn khốc thế đấy.
Một cuộc t·ấn c·ông hoàn toàn bất ngờ!.
Một cuộc t·ấn c·ông hoàn toàn không công bằng!.
Và một cuộc t·ấn c·ông như để minh chứng cho ta thấy thứ mà họ sẽ đối mặt là một kẻ địch khó nhằn.
Dù sao, ai cũng tin mình là nhân vật chính trước khi họ c·hết mà. Phải không?.
Nam lại mở mắt ra, rồi hắn thấy Selena đang tạo ra vài quả cầu màu xanh lá cây thì lại nói:
"Đừng phí sức. Chúng ta vẫn chưa biết là còn kẻ địch nào nữa không?."
Rõ ràng, lời hắn nói là không sai, nhất là khi anh hùng goblin đã phun máu thì tức nàng ta cũng không phải là còn sung sức gì.
Nhưng hãy hiểu cho Selena, vì giọng nói của nàng ta vào lúc này có chút bực bội khi thả những quả cầu vào đám goblin.
"Đó là trách nhiệm của ta." Nàng ta nói. " Ta có nghĩa vụ chịu trách nhiệm cho c·ái c·hết của tất cả đồng tộc của ta."
Rồi ánh mắt của họ chạm nhau. Nam có thể thấy hai ngọn lửa cháy bừng trong đôi mắt đen láy của thiếu nữ và bản thân phải quay đầu đi, khi trái tim có chút nhói vì nói những lời ấy.
Nói hắn không tiếc thương cho những con goblin ngã xuống là sai trái. Nhưng Nam chắc chắn giờ cũng không bị cảm xúc của mình điều khiển giống như Selena, dù nàng ta giờ vẫn khá bình tĩnh.
Theo hắn thì, goblin cho dù c·hết hết vẫn chiêu mộ lại được. Vậy nên thay vì trở nên đau khổ vì c·ái c·hết của chúng thì nên biến sự hy sinh của lũ này trở nên không vô nghĩa.
Nhưng anh hùng goblin cố tình, hoặc chỉ đơn giản là làm những gì nàng ta nghĩ mình nên làm thôi.
Và rồi khi những con goblin thương nặng nhất cũng đã lành lặn. Thiếu nữ mới tỏ ý xin lỗi, rằng:
"Ta có chút mất kiểm soát. Tuy rằng, chúng cũng có thế, nếu như những tri thức về không gian của ta không phản bội ta."
"Không có vấn đề gì." Nam xua tay.
Sau đó, hắn chống nạnh, nói:
"Giờ thì, chúng ta phải làm gì với nơi này đây."
Theo lời Nam nói, Selena quay đầu sang nhìn lấy bãi chiến trường hỗn độn.
Bọn hắn rõ ràng nếu như muốn mọi thứ vận chuyển trở lại, thì việc dọn dẹp ngay vào lúc này là cần thiết.
Thế là, anh hùng goblin đáp:
"Đốt đi."
"Ta sẽ cố thu thập hết những xác của đồng loại của ta trong lúc đó."
Nam nhún vai.
Hắn ta sau đó khi nhìn lại thiếu nữ. Cũng không biết vì sao, một điều gì đó lại thôi thúc hắn ta choàng vai của nàng ta lại.
Nam định nói một điều gì đó. Dù hắn bây giờ thực sự chỉ yên lặng.
Trên đời này là vậy, nếu như bạn yếu ớt thì không có kế hoạch nào là hoàn mỹ cả. Khi ấy, không có lựa chọn nào là đúng và sai, cũng không có lựa chọn nào là tốt nhất và tệ nhất.
Bọn hắn chỉ cần thắng, và sau đó là chấp nhận cái giá của nó là được.
....
Ba giờ sáng, bầu trời vẫn còn tối đen. Nhưng lửa trại đã đốt lên mang theo tàn tro bay tứ tung.
Selena, Nam và Hoàng Kim Chủng yên lặng đứng xem cả một núi t·hi t·hể đang dần dần bị thiêu đốt.
Nam thì, sau khi hắn đã xem bảng số liệu thì biết rằng cuộc t·ấn c·ông dữ dội vừa rồi là một món quà dành cho riêng một mình bọn hắn.
Bảng số liệu lúc này gió yên sóng lặn. Còn nguyên do vì sao lại có một trận tiến công tàn bạo như thế thì lại dễ dàng quy công cho con tà thần hôm bửa.
Có lẽ, nơi ở của bọn hắn bây giờ cũng không như tưởng tượng là đã 'Sạch sẽ'. Cũng biết đâu, vào ngày mai thì sẽ làm thêm một đợt nữa, hoặc tàn ác hơn, chỉ vài phút sau thôi thì bọn đấy lại t·ấn c·ông.
Nam chia sẻ mối lo lắng ấy với Selena.
Mà anh hùng goblin, với một quyết tâm tựa như là sắt đá đã đáp lại:
"Ta sẽ chiến đấu vì tín ngưỡng của mình. Nếu như chúng đến, trừ khi ta c·hết thì chúng sẽ không bao giờ chạm vào được mồi lửa.
Nhưng vào lúc đó, khi ta cảm thấy không ổn thì ngươi hãy đưa Hoàng Kim Chủng đi. Con bé trưởng thành rồi thì làm được nhiều điều hơn ta."
Nam lắc đầu. Hắn nói:
"Ý ta là. Chúng ta có nên chuyển đến một nơi khác trong tương lai. Vì nơi đây, thực khó mà nói rằng đã không bại lộ vài thứ gì như tọa độ cho những đòn chí mạng bất ngờ khác. "
Mà anh hùng goblin thì cũng lắc đầu, ảo não đáp lại:
"Ta ước gì mình biết câu trả lời Nam à. Nhưng giờ thì, hoặc là Cha và Mẹ phù hộ chúng ta, để những phép tính cần may mắn của ta chính xác thì chúng ta có thể xoa dịu cục diện bây giờ."
Rồi sau đó, giọng nói của nàng ta tràn ngập sự quyết tâm.
"Chúng ta phải thăng cấp cho mồi lửa, ngay vào ngày hôm nay."