Chương 86: Ngày mười sáu.
Ba giờ sáng, ngày thứ mười sáu.
Nam không ngủ suốt cả đêm hôm qua. Nhưng giờ, hắn ngồi trên chiếc giường thân yêu của mình với một vẻ khỏe mạnh lạ thường.
Hẳn rồi, kể từ sau khi Nam bắt đầu vận dụng quyền năng thành thạo.
Những thứ năng lượng cấp hai, mà hắn ta gọi là linh khí, hoặc lực lượng tín ngưỡng, hay cái gì gì đấy đã khiến cho thân xác của hắn bắt đầu thay đổi.
Nam ăn càng khỏe hơn, thể chất càng ngày càng nhịn ngủ hơn, và nhiều thứ khác mà hắn không thể nào chắc chắn được.
Selena dạo này cũng bận nhiều.
Trái ngược với Nam, người vốn rảnh tay khá nhiều do nền kinh tế giờ đã thống nhất, thì anh hùng goblin lại bận theo cấp số nhân theo từng ngày.
Nàng ta đang làm gì?.
Nam không biết. Nhưng hắn cũng không hỏi han gì đối phương cho mất thì giờ.
Dù vậy, Nam vẫn có thể cảm nhận được những sinh mệnh kỳ tích đang làm cái gì.
Cũng bởi, chính phủ giờ đang đóng vai trò trung gian.
Bọn họ giờ đang phải phân phối lấy một lượng tài phú khá lớn của xã hội. Nhưng mãi cho đến bây giờ, hắn vẫn không thấy một lỗi nào trong sự vận chuyển nhịp nhàng ấy.
Điều đó vốn không có khả năng.
Hoặc chính xác hơn, việc họ thống kê và kiểm soát tốt đến như vậy không có cái bóng của sinh mệnh kỳ tích nào thì cứ coi Nam là con chó đi.
Hắn dám cá vậy luôn đấy.
Dù thực sự mà nói, Nam giờ cũng chả có ai để mà chơi trò cá cược nên điều đó cũng dừng ở trong suy nghĩ của hắn.
Còn giờ, Nam đứng dậy, bước đi ra khỏi hang động.
Ba giờ sáng, trời hãy còn sớm. Nó lạnh lẽo, hơi mờ tối, và chẳng có vẻ gì là đáng để con người ta thích thú với ban sớm của thế giới này cả.
Nhưng với một bầu tâm trạng như thể đây là ngày cuối tồn tại trên cõi đời này, Nam vẫn cảm thấy được một chút gì đó khác lạ trong cái bầu không khí vầy.
À...Bỏ đám goblin ra nữa thì tốt.
Vì theo lệnh hắn từ hôm qua, hơn sáu trăm con goblin giờ đã tụ hợp đầy đủ xung quanh đống lửa lớn.
Chúng giờ được trang bị khá đầy đủ, khôi giáp sáng choang, bóng loáng dưới ánh sáng mờ tối tựa như sáu trăm cỗ máy bọc thép.
Mà ở trước nhất, là con goblin shaman đã cung kính hô lên, khi Nam theo cánh cửa từ bức tường gỗ nơi hang động ra.
Luôn vậy, nó thốt lên một tràng ca ngợi mà ta có thể đại khái bằng những ngôn từ kiểu đại ca vỹ đại, đại ca là nhất, đại ca muôn năm.
Nói thực, nghe lần đầu còn có tí mát tai chứ nghe mãi rất điên đầu.
Mà lại, đám goblin chung quanh có hiệu ứng domino. Một con ồn ào được là cả đám ồn ào theo.
Như không phải Nam đang trấn tràng thì e rằng giờ nó diễn biến thành cái chợ trời rồi.
Dù vậy, Nam suy cho cùng vẫn không ghét được đám goblin.
Thế nên hắn ta bước đến bên cạnh con goblin shaman, vỗ vai nó rồi nói:
"Nếu như kẻ địch t·ấn c·ông nơi đây quá mạnh thì hãy chạy đi. Rồi sau một ngày, ta không trở về thì ngươi, sẽ dẫn dắt chúng."
Sau đó, ta không biết rõ là con goblin shaman có nhận ra được sự nặng nề trong lời nói của Nam hay không.
Nhưng nó thì chắc chắn một trăm phần trăm là làm y như mệnh lệnh của hắn rồi.
"Lời của ngài là chân lý, lãnh chúa vỹ đại." Con goblin shaman đáp.
Còn Nam, thì tiếp tục lách qua lũ goblin.
Như mọi khi, hắn bước tới cái bàn dài cùng chiếc ghế quyền lực của mình. Nơi một nữ tử đang ngồi cùng với một cái máy nghiền đang ăn.
Phải, so với con bé Hoàng Kim Chủng nốc không biết bao nhiêu thứ mà vẫn còn là loli thì Selena cuối cùng cũng tiến hóa trở về với đúng độ tuổi của mình.
Cái vẻ ngây thơ của thiếu nữ mười sáu giờ đã biến mất trên thân xác của một người phụ nữ trưởng thành.
Nó không làm cho anh hùng goblin trở nên kém sắc đi. Bởi cái phong cách cùng khí thế trên người nàng ta ngược lại phù hợp với cái cơ thể tuyệt mỹ đấy. Rồi lại tôn lên một vẻ đẹp đến siêu thực.
Nhưng anh tôi đâu biết đến nó đâu. Giờ ảnh kỳ thực chỉ lo đến vụ ăn gì vào buổi sáng sớm hôm nay.
Rồi ngay lúc Nam định qua loa bằng cái cây nhà trồng thì một đống đồ ăn không biết từ ở đâu bay tới. Chúng có đủ loại từ thịt cho đến rau và súp nóng, được bày một cách trật tự lên hết trên bàn.
Phải rồi, đó là một bất ngờ nho nhỏ.
Không đến mức để cho Nam cảm thấy mừng như điên nhưng cũng đủ để hắn hài lòng đẩy ghế ra, bắt lấy chén súp húp một ngụm.
"Thế nào?." Selena hỏi.
Còn Nam thì bình tĩnh uống hết thứ canh vừa mặn vừa ngọt một cách mất cân bằng đó. Rồi hắn đáp:
"Tệ, ngươi bỏ nhiều gia vị quá."
Selena thì bật cười. Sau đó lại đổ hết mọi tội lỗi lên vị giác của sinh mệnh kỳ tích và nhân loại không giống nhau.
Nhưng mà, chúng ta phải thừa nhận một chuyện ở đây là, dù những món đấy khá kinh khủng với cái lưỡi thì Nam vẫn ăn chúng một cách bình thản.
Một phần nhỏ là do nó vẫn ngon hơn so với vị 'thịt gà chính tông' còn phần lớn là vì hắn ta cũng không tính để công sức chuẩn bị của anh hùng goblin trở thành công cốc.
Ấy thế, cái tên không hiểu phong tình này vẫn cứ chê mỗi khi hắn ta chuyển sang một món mới.
Nam là vậy, không có chuyện hắn ta sẽ mỉm cười ăn đống thức ăn tệ hại đó, nhưng cũng không có chuyện hắn sẽ không ăn hết.
Chính điều đó làm cho một kế hoạch nào đó của anh hùng goblin đã được đánh dấu hoàn thành.
Cứ như vậy, thời gian cũng trôi qua một cách bình thản.
Nam sau khi quét sạch hết chỗ thức ăn thì vỗ bụng một cái. Hắn nói:
"Nhiêu đấy là đủ cho ta trong một ngày dài. Còn ngươi?."
Đáp lại hắn là cái nhún vai của Selena.
"Không bao giờ là đủ cả."
"Kể từ hôm qua, những dấu hiệu đầu tiên của mùa trăng đã tới." Nàng ta nói.
"Chúng ta đã xác định được vị trí cây thế giới vào một rưỡi sáng hôm nay. Và nếu như không có một vấn đề bất ngờ nào thì khoảng sáu giờ, ngươi, ta và Hoàng Kim Chủng sẽ dịch chuyển tới đó."
"Vậy là còn tầm hai tiếng rưỡi nữa." Nam hỏi.
"Ừm."
"Vậy thì," Hắn ta chống cằm, nói."Ngươi có trò gì g·iết thời gian không?."
Selena nhăn mày. Giọng có chút ngạc nhiên.
"Giết thời gian ư? Ta làm sao g·iết được thứ vỹ lực đó."
Nam cũng ngớ người ra. Rồi hắn lại phì cười, đáp:
"À...Không, không, ý ta là chơi một trò gì thư giãn để cho thời gian trôi nhanh đi một chút."
"Chơi trò chơi ư?." Anh hùng goblin xoa cằm.
"Nếu không được thì thôi." Nam nói.
Selena lắc đầu. Rồi sau khi suy nghĩ một hồi thì lại đáp rằng:
"Chơi trò ahkfsr đi. Luật cũng khá đơn giản là chọn một chủ đề, rồi dùng ngôn ngữ thế giới để biểu đạt nó với nghĩa tương đồng, hoặc trái ngược.
Nhớ hồi ta mới học thứ ngôn ngữ này, thì trên cơ bản là chơi suốt."
"Cũng được." Nam gật đầu.
"Chúng ta sẽ bắt đầu với..."
"Thịt!."
Phải, phải, lời của Nam bị ngắt quãng bởi một con bé không biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, hí hửng dùng cái giọng mà bản thân nàng ta đã lâu rồi không xài.
"Thịt nai." Nam nhún vai, coi như trò chơi đã bắt đầu mà đáp.
Selena cũng góp lời.
"Thịt Ogenfila."
"Thịt lớn!."
Cứ như vậy, ánh sáng của ban ngày dần dần mãnh liệt lên. Chúng nhẹ nhàng chiếu rọi lấy thân ảnh của ba sinh linh đang tận hưởng vài giờ thư giãn của mình sau một khoảng thời gian ngắn ngủn, nhưng cũng dài đằng đẵng.
Rồi bụp một tiếng.
Vào sáu giờ, cái bàn dài đã không còn một hình bóng nào.
Chỉ có lũ goblin, là chuẩn bị sẵn sàng một cuộc chiến. Hoặc một cuộc đào tẩu vội vàng là còn ở đó.