Lão Bà Đại Nhân

Lão Bà Đại Nhân - Chương 15




Mộc Thư Đồng vẫn kinh ngạc cầm phong thư tài liệu đứng ở đó. Chẳng qua là Chu Ý Nhiên nàng cũng đã cách xa tầm mắt của cô, động tác tiêu sái vào trong xe. Mới vừa rồi, cô thật sự có chút bối rối, biểu hiện của nàng tự tin như vậy khiến cô không thể không tin, cái này không giống như là đang nói đùa. Nhưng mà trong phong thư này rốt cuộc chứa gì đây. Mộc Thư Đồng không nhịn được mở phong thư, lấy tài liệu ra, là kết quả giám định. Trái tim của cô cuồng loạn nhảy lên, đây không phải là đang nằm mơ. Bây giờ cô muốn nhìn kỹ thân thể của mình một chút, cô có kỹ năng làm cho phụ nữ mang thai sao chứ? Cô vội vàng cho tập tài liệu vào, sau đó cố làm cho mình thật bình tĩnh đi tới đám bạn đang chờ, nói một tiếng xin lỗi vì có việc gấp cần về nhà một chuyến, sau đó mỗi người một phương mà đi.

Sau khi về đến nhà, Mộc Thư Đồng trực tiếp nhốt mình trong phòng, ngã xuống giường, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện trong khoảng thời gian này một lần. Mà càng nghĩ thì càng có cái gì không đúng, cái không đúng này khiến cô thật sự cho là mình đã từng cùng nàng phát sinh cái gì rồi, nếu không sao lại có nhiều trùng hợp như vậy. Kết quả giám định lại là thế nào đây? Cô bò dậy, lấy tập tài liệu ra nhìn kỹ một lần nữa, cô thật không cách nào tưởng tượng kết quả giám định 99.9% là của cô cùng tiểu quỷ tinh nghịch kia.

Mộc Thư Đồng một lần nữa chìm vào khủng hoảng, điều này sao có thể đây, nhất định là đụng phải quỷ! Niệm Niệm cũng đã ba tuổi, nếu như là con cô, vậy hẳn là được sinh cách đây ba năm nhưng mà khi đó rõ ràng cô vẫn còn đi học, sao có thể sinh con được chứ?! Trừ phi linh hồn cô rời khỏi thể xác.

Mộc Thư Đồng hai tay ôm đầu, thật sự có cảm giác muốn chết nhưng mà sâu trong nội tâm lại là tò mò không dứt, thật sự không nhịn nổi bấm điện thoại gọi cho Chu Ý Nhiên nàng. Khi đầu dây bên kia bắt máy liền kêu: " Chu Ý Nhiên, cô xem tôi là trẻ con mà lừa gạt sao? Tôi không phải là kẻ ngốc mà tùy cô sắp đặt, Sinh học tôi còn thi được điểm giỏi đây, cô tùy tiện lấy ra một tập tài liệu thì có thể nói rõ cái gì? Tôi nghĩ đây vốn là kết quả giám định của cô và tiểu quỷ, là cô cố tình đổi thành tên của tôi ".

" Bảo bối, em không nên kích động, nghe chị từ từ giải thích " - lúc này, Chu Ý Nhiên nàng đang tựa vào ghế, thật ra thì nàng chính là đang chờ điện thoại của cô gọi tới chất vấn nàng. Trong lòng nàng cũng không biết cô có còn giữ tập tài liệu kia không, hay là trong cơn tức giận trực tiếp ném đi rồi: " Kết quả giám định tuyệt đối chân thật, đó vốn là tóc của em cùng con. Về phần tại sao chị có tóc của em, em còn nhớ lần đầu tiên em tới nhà chị rồi hôn chị không?! Lần đó chị tiện tay giật một ít ".

Mộc Thư Đồng cô nghe khẩu khí không nhanh không chậm của nàng trong lòng liền nổi giận.Vì sao tâm tình của cô có thể bị nàng kiềm chế, cô thật sự sắp nổi điên rồi: " Tôi không muốn nghe cô nói những chuyện đó. Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết, cô không cần uổng phí tâm tư, nếu tôi là con trai, cô còn có thể dùng loại thủ đoạn này, đáng tiếc tôi là một đứa con gái. Thật xin lỗi, tôi không rảnh chơi với cô. Cứ như vậy đi, tài liệu này hôm nào tôi sẽ cho người đưa đến nhà cô, bye bye ".

" Được " - Chu Ý Nhiên nàng nặng nề trả lời một tiếng, dừng lại vài giây, dứt khoát nói tiếp: " Chị chỉ muốn nói cho em biết, chị là một người lý trí chứ không phải là một người điên, có một số việc em nhất định phải đối mặt ".

Nghe được giọng của Chu Ý Nhiên nàng trở nên quyết liệt hơn, khí thế mới vừa rồi của cô liền yếu đi, nhàn nhạt hỏi: " Tôi cần đối mặt cái gì đây? Ba năm trước đây tôi còn là học sinh mười bảy tuổi, tôi làm sao có thể sinh con? ".

" Không sai, con không phải em sinh, người sinh là chị. Niệm Niệm được thụ tinh nhân tạo, trứng là dùng của em, em mới là mẹ ruột thật sự của con bé. Em hiểu vấn đề rồi chứ? "

Mộc Thư Đồng cô khẽ nhếch môi cười khỉnh: " Buồn cười, tôi tại sao muốn cô sinh con cho tôi, tương lai tôi không thể tự mình sinh à?! "

" Mộc Thư Đồng, chị không muốn giải thích gì nhiều với em, tóm lại chuyện giữa chúng ta không phải chỉ vài ba lời có thể nói rõ. Tất cả mọi việc trước mắt em đều là sự thật, em phải đối mặt để gánh vác trách nhiệm của mình. Chị biết trong lòng em tồn tại rất nhiều nghi vấn, tất cả những nghi vấn này em có thể đi hỏi Mộc Vũ Phong, đi hỏi ba mẹ em, bọn họ biết rõ ràng chuyện năm xưa nhất ".

" Rốt cuộc cô đang muốn làm cái gì? Rõ ràng là cô không thể giải thích hợp lý, cô có biết trong khoảng thời gian này tôi bị cô chơi đùa sắp điên rồi không.Tôi không hiểu rốt cuộc tôi đắc tội cô ở đâu mà cô năm lần bảy lượt tới tìm tôi đòi nợ vậy hả? ".



" Đồng Đồng " - Chu Ý Nhiên nàng tựa hồ mang chút nghẹn ngào bật thốt thành lời: " Nếu như năm đó chúng ta không gặp nhau, có lẽ hiện tại cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy. Chẳng qua là hôm nay, em đã quên hết tất cả nhưng mà chị thì vẫn nhớ như in. Em đã bỏ rơi chị một lần, chị không cho phép có lần thứ hai. Có lẽ đây đối với em có chút không công bằng nhưng mà em vẫn phải chịu bởi vì em chính là kiếp nạn trong đời của chị, em cũng nên vì chị mà gánh lấy nó. Đồng Đồng, chị sẽ cho em thời gian, em có thể đi điều tra rõ ràng mọi việc nhưng mà em phải nhớ kỹ, cuối cùng em cũng phải đối mặt với chị, còn có con của chúng ta. Con bé rất thích em, cũng rất giống em, có lẽ em sẽ nhẫn tâm bỏ rơi chị lần nữa nhưng xin em không được bỏ rơi con. Tạm thời chị chỉ có thể nói với em đến đây thôi. Em hãy cân nhắc thật kĩ, chờ em nghĩ xong tới tìm chị ".

Nói xong, Chu Ý Nhiên nàng thở ra một hơi dài, cúp điện thoại. Mặc dù có thời điểm nàng cho là mình mạnh mẽ vô đối nhưng mà mỗi lần cô không tốt, lạnh nhạt xa cách nàng thì nàng sẽ không nhịn được mà rơi lệ, trong lòng ủy khuất muốn chết nhưng mà vẫn phải cắn răng chịu đựng. Hết thảy đều chỉ có thể dựa vào chính nàng cố gắng, ai bảo cô cái gì cũng không nhớ được đây.

Mộc Thư Đồng cầm điện thoại di động đứng sững sờ. Sau khi nghe Chu Ý Nhiên nàng nói nhiều như vậy, trong lòng của cô bất chợt dâng lên một cơn đau. Cô thật sự có chút để ý nàng, nàng thương tâm, lòng của cô sẽ vì vậy mà nhói lên đau đớn, hơn nữa còn có xung động muốn khóc. Mọi việc đến quá bất ngờ, cô không dám tin tưởng việc mình có con. Hơn nữa đứa bé kia còn là do một người khác thay cô sinh ra. Tất cả đều là sự thật sao?! Chu Ý Nhiên nàng nói có thể đi hỏi ba mẹ cùng chị gái, như vậy năm đó có phải thật đã xảy ra chuyện gì hay không?


Mộc Thư Đồng vội vàng gọi điện thoại cho Mộc Vũ Phong, bên kia liền truyền tới tiếng cười: " Đồng Đồng, sao vậy? Tìm chị có chuyện gì hả? ".

" Chị, em thành tâm hỏi chị một chuyện. Bốn năm trước, ngoại trừ việc phải phẫu thuật ra, có phải em còn phát sinh chuyện gì khác hay không? Chị, mau nói cho em biết ".

" Đồng Đồng, bây giờ chị có việc gấp cần phải làm, đợi chị công tác về rồi mình nói tiếp. Ngoan, chị thương ".

Không nghĩ chị gái nói một câu đơn giản như vậy liền tắt máy, điều này khiến cô càng thêm khó chịu. Ném điện thoại sang một bên, ở trên giường lăn lộn một hồi lâu. Cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, bây giờ điều cô có thể làm là chờ ba mẹ du lịch trở về rồi cẩn trọng hỏi. Bất quá trước lúc này, cô nhất định phải làm rõ một chuyện, đó chính là phải xác nhận xem Niệm Niệm có phải là huyết thống của cô hay không.

Một tuần sau, rốt cục thì ba mẹ cô cũng trở về. Ngày đó, Mộc Thư Đồng cô đặc biệt đi đón, mới nhìn thấy ba mẹ liền tiến lên ôm, điều này khiến Mộc phu nhân buồn cười nhìn con gái mình, bà cũng muốn biết con gái mình bắt đầu từ khi nào lại trở nên dính người như thế. Trước kia không phải rất giống con trai sao? Còn Mộc lão gia thì vẫn là một bộ nghiêm túc thâm trầm, mặc dù ông luôn xem Mộc Thư Đồng cô như viên minh châu mà yêu thương nhưng sự yêu thương này cũng quá mức nghiêm khắc. Nói cái gì cô là con gái nên giống như một "nữ nhi khuê tú", không thể làm loạn. Bất quá, khi mắt thấy con gái ôm mẹ nó cười cười nói nói, trong lòng cũng rất vui vẻ, trong đầu thì làm ra một bài toán, xem ra đứa nhỏ này không còn là đứa bé có thể ôm ở trong tay mà che chở nữa. Cũng đã đến lúc phải bồng thêm một đứa cháu ngoại nữa rồi.

Ba người dọc theo đường đi cười cười nói nói, mãi cho đến khi vào cửa nhà, Mộc Thư Đồng liền theo mẹ đi vào trong phòng, sau đó liền đem cửa phòng khóa trái, cười hì hì đi tới, đầu tiên hỏi: " Mẹ yêu quý, mẹ có mua quà gì cho con không? ".

Mộc phu nhân miệng cười một tiếng, đưa tay sờ tóc cô một cái, yêu thương hỏi: " Nói mau, có chuyện gì cần mẹ làm. Xem con tiểu quỷ này, không có chuyện thì sẽ không tìm mẹ ".

Mộc Thư Đồng cười giả lả, tiến lên ôm mẹ mình, sau đó mới làm nũng đáp: " Mẹ thật tốt, hiểu rất rõ con gái. Là như vậy, con có một người bạn, người bạn này nhờ cậy con một chuyện, con không thể không giúp. Bởi vì chuyện này liên quan đến hạnh phúc của bạn con cho nên mẹ nhất định phải giúp con ".


Mộc phu nhân nhìn cô, cưng chiều cười đáp ứng: " Được rồi, chuyện gì? ".

" Mẹ, mẹ là dược sĩ bệnh viện lớn, cũng rất quen thuộc viện trưởng cho nên làm phiền mẹ giúp con làm một phần giám định DNA, hơn nữa nhất định phải giữ bí mật ".

Mộc Thư Đồng vội vàng từ túi quần móc ra hai túi bóng nhỏ, bên trong đựng tóc, dĩ nhiên trong đó một cái là của cô, còn một cái còn lại là cô đặc biệt đi tới trường học của Niệm Niệm một chuyến, len lén lấy được. Cô đem đồ đưa cho mẹ mình, sau đó hôn một cái lên mặt mẹ, cười hì hì: " Mẹ , nhờ cậy mẹ ".

" Cái đứa nhỏ này " - Mộc phu nhân dĩ nhiên không thể cự tuyệt, đứa con gái này bao nhiêu năm không dính mình như vậy, lần đầu thấy cô làm nũng, không vui đáp ứng mới là lạ chứ.

Quãng thời gian chờ đợi kết quả báo cáo luôn là quãng thời gian khó khăn và phiền não. Mấy ngày này, Mộc Thư Đồng cô trên căn bản đều là ngủ không ngon, trong lòng nghĩ đến chuyện kết quả kia, hơn nữa còn luôn có một loại mong đợi, đó chính là vẫn thật hy vọng Niệm Niệm thật sự là con của mình. Bởi vì mấy ngày nay cô thật rất muốn gặp con bé. Có lẽ trời cao vẫn tương đối sủng ái cô. Sáng thứ bảy, cô còn chưa từ trên giường bò dậy, liền nghe mẹ lớn tiếng kêu mình, nói là có khách đến, nhất định phải thấy cô. Khi cô híp cặp mắt mông lung đi xuống, liền nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ nhào tới, ngọt ngào gọi: " Mommy ".

Mộc Thư Đồng đi tới phòng khách liền thấy bảo mẫu còn đứng ở cửa, mỉm cười nhìn cô. Mộc Thư Đồng ôm lấy Niệm Niệm đi tới, lễ phép thăm hỏi một tiếng, thế nhưng bảo mẫu lại vội vàng nói: " Bảo bảo một mực nháo muốn gặp Mộc tiểu thư cho nên đại tiểu thư để tôi đưa con bé tới ".


Mộc Thư Đồng cũng không biết nên nói cái gì, vốn còn muốn để cho bảo mẫu đi vào trong nhà ngồi một chút, bất quá bảo mẫu cũng là từ chối, sau cũng liền rời đi. Mộc Thư Đồng ôm Niệm Niệm trong ngực, đúng lúc này Mộc phu nhân cũng đã đi đến cạnh cô hỏi: " Đây là đứa trẻ nhà nào? Tại sao lại kêu con là mommy? ".

" ... " - Mộc Thư Đồng nhất thời cứng họng, bất quá vẫn là cười hì hì đáp: " Là con của một người bạn, lần đầu tiên thấy con, con bé cứ như vậy kêu, con cũng mau quen ".

" Xem con, ngây ngô " - Mộc phu nhân đưa mắt nhìn Niệm Niệm, trực giác rất thích, liền đưa tay ôm lấy, hỏi: " Cháu bé, con mấy tuổi rồi? ".

" Chào bà nội, con ba tuổi " - Niệm Niệm vội vàng đáp, sau đó mở mắt to tròn nhìn Mộc phu nhân, khiến bà cười vui vẻ: " Thật là một đứa trẻ ngoan, so với Xú Xú nhà mình thì ngoan hơn rất nhiều, nếu đây cũng là cháu gái nhà mình thì tốt biết mấy ".

Mộc Thư Đồng nghe xong những lời này của mẹ mình, trong bụng lại không nhịn được nhảy loạn một cái, thật ra thì cô cũng không dám tưởng tượng, vào một ngày đẹp trời nào đó, cô thông báo cho mẹ mình biết đây thật sự là cháu gái bà. Khi đó, bà sẽ phản ứng như thế nào đây?!












***

Đại gia hảo 🤗

Đáng lí ra chương mới sẽ được post cố định vào chủ nhật hàng tuần nhưng vì một chút sự cố nên mình không thể post được. Hôm nay bù nha 😅😄