Lão Bà Đại Nhân

Lão Bà Đại Nhân - Chương 28




Mộc Thư Đồng nghe tới Niệm Niệm thì trong lòng không khỏi chần chừ, chỉ cần nhắc tới con gái, cô lại rất muốn rất muốn ôm con một cái. Chẳng qua lúc này, tâm tình của cô có chút uất ức, huống chi cô cũng có thể cảm giác được đối phương giống như là rất khoái trá, như vậy trong lòng lại càng thêm khó chịu, liền trả lời: " Chị muốn như thế nào đều không liên quan gì tới tôi. Bye ".

Sau khi nói xong cô liền cúp máy, rút tay khỏi tay chị gái, chỉ là Mộc Vũ Phong cố ý kéo lại, cười ha ha hỏi: " Đồng Đồng, làm sao vậy? Ai làm cho em tức giận, chúng ta đừng để ý tới người đó ".

Dĩ nhiên, Mộc Vũ Phong nhìn em gái mình tức giận trong khi mới vừa rồi còn có chút ấm ức, nhất thời trở nên sáng suốt hiểu ra. Dù sao so với trước đây có một số thứ đã thay đổi, giống như mấy năm trước nàng chưa từng thấy qua Mộc Thư Đồng sẽ nổi giận với Chu Ý Nhiên như thế.

Mộc Thư Đồng không trả lời, hai người cũng chậm bước đi bộ, mỗi người đều mang tâm sự riêng. Vậy mà chưa tới hai phút, điện thoại của Mộc Thư Đồng lại vang lên, vẫn là Chu Ý Nhiên nàng gọi tới. Mộc Thư Đồng nhìn một cái rồi liền nhấn không trả lời. Sau đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là cuộc gọi từ Chu Ý Nhiên nàng, rõ ràng nàng quyết tâm gọi đến khi Mộc Thư Đồng bắt máy.

Trong lòng Mộc Thư Đồng lộn tới lộn lui mấy chục vòng, cuối cùng cô cũng nhận điện thoại của nàng: " Chị có chuyện gì thì nói mau, điện thoại di động của tôi cũng sắp hết pin rồi ".

Chu Ý Nhiên nàng im lặng không lên tiếng. Lúc này, nàng đang ở trong nhà, làm sao nàng không biết bảo bối nhà nàng đang ghen, trong lòng nàng cũng lo lắng vô cùng. Huống chi hôm nay hai người mới vừa mới xảy ra xích mích, nếu nói chuyện không tốt, nàng sợ hiểu lầm sẽ thêm sâu. Chiều nay, sau khi cùng bạn cũ đi dạo một hồi, nàng liền mượn cớ về nhà, nàng muốn gặp bảo bối nhà nàng để giải thích rõ hiểu lầm vừa rồi. Chẳng qua, nàng không nghĩ tới, hỏa khí của cô sẽ lớn như vậy, ngay cả điện thoại cũng cự tuyệt. Vậy cũng chỉ có thể trông cậy vào bảo bối nhỏ.

Chu Ý Nhiên nàng ôm Niệm Niệm, nhẹ giọng nói mấy câu bên tai con bé, sau đó liền đem điện thoại di động giao cho con. Niệm Niệm hoạt bát lại khéo léo liền lập tức ngọt giọng kêu: " Mommy " - sau liền nói tiếp: " Con buồn ngủ, mommy ngủ cùng con ".

Mộc Thư Đồng đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời, đang chuẩn bị muốn cúp điện thoại liền nghe đến giọng trẻ con ngọt ngào truyền tới, trong lòng bỗng nhiên ấm áp hơn nhiều. Điều này chứng tỏ Chu Ý Nhiên nàng đang ở nhà dỗ Niệm Niệm ngủ chứ không phải đi cùng cô gái kia. Cô không tự chủ cười một cái, trả lời: " Niệm Niệm, ngủ ngon nha, ngoan ah, nghe lời của momy ".

" Nhưng mà con muốn mommy ngủ cùng con " - Niệm Niệm nhìn Chu Ý Nhiên nàng, Chu Ý Nhiên nàng liền gật đầu một cái, nhẹ giọng truyền lời: " Niệm Niệm, nhất định phải làm cho mommy tới nha, cố gắng lên con ".

Niệm Niệm gật đầu liên tục, tiếp tục kêu: " Mommy, Niệm Niệm nhớ mommy, Niệm Niệm thích nhất mommy, Niệm Niệm muốn ngủ cùng mommy ".

Lúc này, trong lòng Mộc Thư Đồng đều bị giọng nói trẻ con ngọt ngào rót đầy, tiếp tục vui vẻ ra mặt, hoàn toàn quên mới vừa rồi cô còn tức giận với mẹ của con mình: " Niệm Niệm ngoan, ngày mai mommy đến thăm Niệm Niệm, có được hay không? ".

" Không được, con muốn bây giờ mommy sẽ tới, bởi vì mẹ cũng nhớ mommy, mẹ cũng sắp khóc ".



Chu Ý Nhiên nàng kinh ngạc, nàng không dạy Niệm Niệm nói như thế, vì vậy liền hướng Niệm Niệm khoát tay, ý bảo con bé dừng lại. Chẳng qua là Niệm Niệm cười khanh khách, cầm điện thoại di động tiếp tục kêu: " Mommy, mommy mau tới a, mommy không tới, mắt của mẹ cũng khóc sắp đỏ rồi ".

" Sao? " - Mộc Thư Đồng theo bản năng cả kinh, nghĩ thầm Chu Ý Nhiên nàng sẽ không bởi vì cô không nghe điện thoại liền tức khóc, cũng lớn như vậy thế nào sẽ còn khóc nhè đây? Hơn nữa còn là ngay trước mặt trẻ con. Mộc Thư Đồng hơi thêm suy tư một hồi, dù sao trẻ con sẽ không nói dối. Cô muốn đi qua nhìn một chút, dù sao nghe được Chu Ý Nhiên nàng khóc, trong lòng dâng lên một trận đau nhói, không cách nào khống chế. Mộc Thư Đồng nhẹ giọng nói một tiếng: " Niệm Niệm, mẹ đâu con? ".

" Mẹ, mommy muốn nói chuyện với mẹ " - Niệm Niệm vội vàng đem điện thoại di động giao cho mẹ mình, sau đó mở mắt to vô tội nhìn mẹ, hí mắt cười một tiếng, le lưỡi, làm một mặt quỷ, nhỏ giọng hô: " Mẹ ơi, cố gắng lên ".

Chu Ý Nhiên nàng thật có chút dở khóc dở cười, đứa nhỏ nhà nàng mới có tí tuổi đầu sao lại quỷ quyệt nhiều như vậy đây, lại còn tự làm chủ nói nàng khóc đỏ mắt khiến cho nàng không nhịn được cười. Nàng cầm điện thoại di động, ôn nhu hỏi: " Đồng Đồng đầu heo, em có tới không? Con vẫn luôn đòi ngủ cùng em ".


" Nếu tôi không tới thì sao? " - Mộc Thư Đồng nghe giọng của Chu Ý Nhiên nàng liền thay đổi thành tông giọng ảm đạm, khó chịu.

Chu Ý Nhiên nàng cố ý không lên tiếng, cứ như vậy trầm mặc, cũng không cúp điện thoại. Mấy giây sau, liền nghe được bên kia truyền tới một tiếng: " Được, bất quá cũng không phải bởi vì chị, tôi là bởi vì nhớ Niệm Niệm ".

Sau đó, trong điện thoại liền truyền tới tiếng " tút tút ", Chu Ý Nhiên nàng hé miệng cười một tiếng, ôm lấy Niệm Niệm, bên trái hôn một cái, bên phải hôn một cái, cười nói: " Niệm Niệm nhà ta thật thông minh, mẹ thật yêu con ".

" Con cũng yêu mẹ " - Niệm Niệm hôn mẹ mình một cái, sau đó liền ôm lấy cổ của mẹ mình, vùi đầu ngủ thiếp đi.

Khi Mộc Thư Đồng chạy tới biệt thự, Chu Ý Nhiên nàng đã tựa vào cạnh cửa chờ cô. Mộc Thư Đồng vẫn còn có chút tức giận, liếc Chu Ý Nhiên nàng một cái hỏi: " Niệm Niệm đâu? ".

" Niệm Niệm đã ngủ rồi " - Chu Ý Nhiên nàng cười đáp, tiếp theo liền tiến lên ôm lấy cánh tay Mộc Thư Đồng, hai người đi tới trên tầng hai.

Mộc Thư Đồng đi tới phòng ngủ trẻ con nhìn Niệm Niệm, sau đó cùng Chu Ý Nhiên nàng trở về phòng ngủ của nàng ấy. Hai người nhất thời đều là không nói gì, yên lặng một hồi lâu, Chu Ý Nhiên nàng liền đi tắm, Mộc Thư Đồng ngồi vào trên cửa sổ, nhìn một ánh sao ngoài cửa thất thần. Cũng không biết qua bao lâu, khi cô quay đầu lại nhìn thì thấy Chu Ý Nhiên nàng đã tắm xong, mặc một áo ngủ màu đỏ, vui vẻ yêu kiều nhìn cô. Mộc Thư Đồng nhìn đến ngỡ ngàng, nàng đẹp quá, vô cùng xinh đẹp lại vô cùng diễm lệ, khóe miệng cười cong cong cho người ta một loại hấp dẫn chí mạng.


Chu Ý Nhiên nàng cũng tới bên cửa sổ mà ngồi xuống, giọng nói ôn nhu nhẹ vang lên: " Đồng Đồng, hôm nay em hiểu lầm chị rồi, cô gái đó chính là khách hàng quan trọng của công ty mà thôi. Hơn nữa, cô ấy cũng là bạn học năm xưa của chị, cho nên mới có một tùy ý, em không cần suy nghĩ nhiều, được không? ".

" A... " - thật ra thì Mộc Thư Đồng cô ngay từ đầu đã bị nàng đầu độc, tức giận cái gì thì ngay thời điểm nàng bước ra khỏi phòng tắm đều đã biến mất sạch sẽ. Huống chi bây giờ nàng còn cặn kẽ giải thích, mấu chốt là nàng đã về nhà từ rất sớm, đã như vậy rồi thì cô còn phải phiền não cái gì đây. Mộc Thư Đồng thoáng giương lên khóe miệng, chẳng qua là bị Chu Ý Nhiên nàng nhu tình vạn phần nhìn trực tiếp, mặt tự giác đỏ lợi hại, sau đó quay đầu đi, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.

Chu Ý Nhiên nàng đưa tay tới khẽ vuốt cái trán của cô, cười hỏi: " Bảo bối, em còn giận chị sao? ".

" Em cũng không tức giận " - Mộc Thư Đồng thấp giọng nói một câu, khóe miệng lộ ra một nụ cười, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

Chu Ý Nhiên nàng rời khỏi cửa sổ, bật lên một bài nhạc êm dịu, nhất thời không khí trong phòng trở nên ấm áp mà lại lãng mạn. Mộc Thư Đồng bị âm nhạc làm giật mình, điều này chọc cho Chu Ý Nhiên nàng vui vẻ, trực tiếp chạy tới kéo lấy tay cô: " Chúng ta khiêu vũ đi ".

Cô còn không có phản ứng kịp liền bị nàng đẩy đến trong phòng, từng bước, từng bước mang theo tiết tấu hòa cùng âm nhạc. Ánh mắt cô từ nãy giờ vẫn luôn dừng trên mặt của nàng, mà nàng lại thỉnh thoảng nháy mắt, mang theo nét thẹn thùng cười một tiếng, có lúc lại là đột nhiên tiến lên trước, hôn nhẹ trên môi cômột cái. Mà cô lại luôn trong trạng thái kinh ngạc. Trong lòng nàng chợt phát sinh một kế, quyến rũ cười một tiếng, sau đó tiến tới bên tai cô nhẹ giọng nói: " Bảo bối, tối nay chúng ta... ".

Lời của nàng còn chưa dứt, liền bị cô lập tức đẩy ra, trên mặt một mảnh triều hồng, sau đó cô quay đầu đi chỗ khác, mới vừa rồi, trái tim nhảy lên kịch liệt, làm cô có chút kích động, có chút hưng phấn, lại có chút khẩn trương.

Mộc Thư Đồng cô còn chưa kịp tiếp nhận loại cảm giác vi diệu này, Chu Ý Nhiên nàng lần nữa đi tới trước mặt cô, hất nhẹ mái tóc dài tùy ý xõa ở phía sau, dây váy ngủ không biết vô tình hay cố ý rơi tới vai, lộ ra một chút xíu bộ ngực trắng noãn, nhạc êm dịu vẫn vang lên trong phòng, Chu Ý Nhiên nàng lười biếng, chậm rãi nói: " Bảo bối... " - thanh âm khàn khàn vang nhẹ lên tai, cánh tay chậm rãi ôm lấy cổ cô, từng bước một ép cô dựa vào tường lạnh như băng, một chút xíu lạnh lẽo truyền tới trên lưng.


" Bảo bối... " - Chu Ý Nhiên nàng nhẹ gọi tên cô, khóe miệng câu khởi một nụ cười tà mị, đôi môi thật mỏng mà lại nhàn nhạt đỏ thắm khẽ mở ra, hơi thở ôn nhuận phả vào gò má của Mộc Thư Đồng, làm cho lòng cô dâng lên một trận cảm giác quái dị, thập phần tràn đầy mong đợi: " Chị... chị muốn thế nào? " - vào giờ phút này, không khí thật quỷ dị.

" Em đoán sao? " - Chu Ý Nhiên nàng hơi nâng lên khóe miệng, sau đó lại dán lên thân thể mình lên thân thể cô, đôi môi lướt qua cổ cô, lại như có như không lướt qua xương quai xanh của cô. Nàng ngẩng đầu lên, nháy mắt cười một tiếng, ngón tay nhỏ dài dò đi lên, từng bước từng bước cởi nút áo sơ mi của cô ra cho đến khi chỉ còn lưu lại chiếc bra màu đen.

Cô một mực trong trạng thái kinh ngạc, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm vào người con gái đầy mê hoặc trước mặt mình, chật vật nuốt một hơi thở, đại não trống rỗng, rất muốn nói cái gì nhưng mà lời lại giống như cắm ở cổ họng, như thế nào cũng biểu đạt không ra được: " Chị... ".


" Tại sao phải mặc nhiều như vậy đây? Đầu heo, em thật đáng ghét! " - Chu Ý Nhiên nàng kiều sân một tiếng, lại mặt mày hớn hở một phen, lần nữa tiến tới bên tai, vô cùng ôn nhu hỏi: " Bảo bối, muốn chị sao?".

Thân thể Mộc Thư Đồng căng lại, cô nghĩ muốn đẩy Chu Ý Nhiên nàng ra nhưng nàng đã đi trước cô một bước, vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô rồi nghiêng người hôn lấy đôi môi cô, sau đó lại nỉ non lên tiếng: " Bảo bối, em chẳng lẽ không muốn hả?! ".

" Chu Ý Nhiên, chị rốt cuộc muốn gì?! " - ai đó không dám nhìn đến hành động quá mức thân mật mà thẹn quá hô lên một câu vô nghĩa. Sau đó, đôi môi liền bị hôn lấy, đầu lưỡi linh hoạt khuấy động, câu dẫn làm thân thể dấy lên dòng điện lưu nhỏ nhỏ chạy khắp mọi nơi, cảm giác rất kì diệu.

Chu Ý Nhiên nàng chui vào trong lòng Mộc Thư Đồng, tựa như muốn một mạch hòa vào trong thân thể người yêu, điều này khiến cho Mộc Thư Đồng hết cách, tùy ý nàng muốn làm gì thì làm. Tiếp đến, nàng dùng hết sức lực để đem nụ hôn này biến thành nụ hôn sâu dài đằng đẵng, nàng phải tận dụng mọi cơ hội ở bên Mộc Thư Đồng, đem từng hơi thở của mình khắc sâu vào trong xương tủy của cô, có như vậy nàng mới cảm thấy yên tâm.





*** 28/06: Minh Hằng's day

23:00



01:25' - 21/06: Đã chỉnh sửa chương thiếu theo phản hồi của reader. Cám ơn các bạn rất nhiều 😄