Lão Bà Đại Nhân

Lão Bà Đại Nhân - Chương 29




Đầu óc trống rỗng, động tác máy móc nương theo tiết tấu của Chu Ý Nhiên nàng. Mộc Thư Đồng chìm đắm trong nụ hôn sâu đến nỗi quên hít thở, cho tới khi lực ôm bên hông được nới lỏng, đôi môi ngọt ngào cũng rời đi, cô ngượng ngùng nhìn nàng, trong lòng muốn nói gì đó nhưng thật không biết phải nói gì.

Thời gian chậm rãi trôi, Mộc Thư Đồng theo bản năng nhẹ nhàng gọi một tiếng: " Nhiên ... " - sau đó khẽ vươn tay vuốt ve gương mặt người yêu, mặt đối mặt, ánh mắt nhu tình từ từ đi chuyển xuống đôi môi ngọt ngào, nơi đó vừa trải qua gió xuân sớm liền đọng lại sương óng ánh phản chiếu ánh sáng mê tâm.

Chu Ý Nhiên nàng cong lên khóe môi mĩm cười dụ hoặc, rồi lại nhẹ nhàng hôn khẽ lên môi cô, sau đó rời đi khiến cho cô bị vây trong trạng thái mê man.

Nàng đẩy cô nằm xuống giường, ôm lấy hông cô, áp lên người cô, ánh mắt nhu tình, hơi thở như lan nhẹ nhàng ngâm tiếng: " Bảo bối, chị rất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ. Đã lâu rồi chúng ta ...., chị rất muốn .... ".

" Em ..." - tâm trí Mộc Thư Đồng mờ mịt, Chu Ý Nhiên nàng ngay lúc này đây chẳng khác nào mị hồ, yêu nghiệt ngàn năm chuyên đi mê hoặc quân vương. Ung dung đẹp đẽ, lại quý phái rực rỡ như ngọn lửa đỏ của cây thuốc phiện khiến cho kẻ khác muốn ngừng cũng không được.

Chiếc áo mỏng manh của nàng hơi hơi trễ xuống, tầm mắt di chuyển theo nó liền nhìn thấy cảnh phong ngạo nghễ, kiều diễm. Một dòng điện nhỏ chạy loạn khắp người, cô giật mình muốn đẩy nàng ra thế nhưng nàng đã vươn tay ngọc chạm vào cơ bụng của cô và đang dần đi chuyển lên trên.

" Bảo bối, em còn nhớ em đã từng gọi chị là gì không? " - Chu Ý Nhiên nàng nhìn Mộc Thư Đồng, không nhanh không chậm nhẹ giọng than thở nỗi niềm trong lòng, ánh mắt rũ xuống, khóe môi cũng theo đó nhếch lên chút u buồn: " Em gọi chị là vợ đó, đầu heo chết tiệt, những gì em từng nói qua em đều quên hết làm chị thật khó chịu! ".

" Nhiên ... " - nhìn nàng như vậy, Mộc Thư Đồng liền cảm thấy khó chịu theo. Một vài hình ảnh như có như không đột nhiên xẹt qua trong đầu, cô nhìn thấy chính mình đang đuổi theo một ai đó, miệng không ngừng kêu: " Vợ ơi, vợ ơi, em sai rồi, em sau này sẽ không ghen tuông lung tung nữa đâu ". Hình ảnh trôi qua rất nhanh, một giây tiếp theo, cô nhìn thấy gương mặt ửng hồng của Chu Ý Nhiên nàng, môi lại vô thức mấp mấy: " Vợ ơi !!! ".

" Đầu heo bảo bối nhà ta, rốt cuộc em cũng nhớ ra rồi, thật chán ghét em " - trong lòng kích động không ngừng, Chu Ý Nhiên nàng cười sáng lạn chui vào lòng cô, đầu ngọ nguậy tìm vị trí quen thuộc trong ngực cô, lắng nghe tiếng tim cô đập loạn thình thịch: " Bảo bối, muốn chị, được không? ".

" Hả??? " - Mộc Thư Đồng theo bản năng kinh hô một tiếng, ánh mắt lại lâm vào cảnh mờ mịt thất thố.

Chu Ý Nhiên nàng vươn tay câu lấy cằm cô, lại nhẹ nhàng miết lấy đôi môi cô, giọng điệu trong trẻo, ngọt ngào khẽ nói: " Chị đẹp không? Vợ của em có đủ lực hấp dẫn chí mạng không? Em có thích không? ".

" Nhiên ... chị, chị... rất đẹp. Em ... chị... Hôm nay, chị thật kì quái " - Mộc Thư Đồng gật gật đầu, sau đó như tỉnh lại, vội vàng xoay người đem Chu Ý Nhiên nàng đẩy qua một bên, lật đật ngồi tựa vào giường vuốt lấy vuốt để trái tim đang không ngừng đập hỗn loạn bên trong.

Chu Ý Nhiên nàng không buồn cũng không bực, lại vươn người, thuận thế tựa vào lưng cô, tay lại vuốt ve thân mật lên làn da trắng mịn của cô.

Mộc Thư Đồng nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, xoay người, mặt đối mặt, nhu tình nhìn nàng: " Cho em chút thời gian, được không? Em ... ".



Cô cúi đầu càng lúc càng thấp, trên mặt cũng hiện lên sắc hồng như những rạng mây chiều hoàng hôn. Kì thật, trong lòng cô muốn nói là cô chưa kịp thích ứng được với việc nàng quá mức chủ động thân mật, quan trọng hơn là cô chưa kịp chuẩn bị tốt tâm lý cho chính mình. Thế nhưng cô không biết phải nói ra những lời này như thế nào. Một vài hình ảnh như có như không kia, chúng khiến cô có cảm giác thật bất đắc dĩ. Cô không thể vì phần hình ảnh mờ nhạt không mấy ấn tượng này mà trêu chọc vào tình cảm của nàng. Mặc dù trong sâu thẳm nội tâm cô có khát vọng về nàng, từ cái lần ôm lấy nàng mà ngủ, trong lòng cô đối với nàng luôn tràn đầy mong mỏi.

" Quả thật là đầu heo, ngốc " - Chu Ý Nhiên nàng khẽ cười, bộ dạng này của cô làm sao còn giống như nữ sinh phổ thông liều lĩnh của trước kia. Bộ dạng này quả thật như một thiếu nữ mới lớn ôm ấp tình cảm thẹn thùng và non nớt.

Nàng đứng dậy, kéo lấy tay cô: " Đi tắm thôi, chuyện của chúng ta từ từ rồi cũng đến, không vội ".

Mộc Thư Đồng bị kéo đứng dậy, vẻ mặt hồng hồng còn chưa tan hết, miệng thì ấp a ấp úng không đầu không đuôi: " Chu Ý Nhiên... kì thật .... cái kia..... cái kia.... Aizz ".

" Được rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, nhanh đi tắm đi " - Chu Ý Nhiên nàng liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng đẩy cô vào phòng tắm. Còn chính mình thì thả ở trên giường, khóe môi không nhịn được cong lên vui vẻ. Ngẫu nhiên trêu chọc bảo bối nhà mình, cái loại cảm giác này quả nhiên không sai biệt, thật sự rất tốt. Chỉ là bảo bối nhà nàng bây giờ lại biết trở nên thẹn thùng, làm nàng phải suy nghĩ cách để dạy bảo bối nhà nàng như thế nào đây.


Một đêm dài trôi qua, hai người cũng không phát sinh chuyện gì nữa, chỉ đơn giản là ôm lấy nhau mà ngủ. Qua sáng hôm sau, Mộc Thư Đồng đưa con gái đi học sau đó về nhà. Hai ngày kế tiếp, kẻ nào đó lại phạm phải tật xấu của Đà điểu, trốn chui trốn nhủi không dám chạm mặt với nữ vương đại nhân.

Cô nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, một màn kích tình đêm đó làm trong lòng cô nhộn nhạo, lúc thì phấn khích lúc thì phiền não không chịu nổi. Trong đầu cô luôn là hình ảnh mị hoặc câu dẫn của nàng, nhiều lúc trong mộng, cô nhìn thấy cô và nàng hôn nhau, hơn nữa còn trình diễn những hình ảnh giới hạn của những cặp đôi yêu nhau. Hại cô hai ngày này, mắt thâm đen sâu hút đi ra đường khiến cho chị gái cười nhạo không ngừng, cái gì mà tham lam học bổng hại thân, chỉ cần cô nói một tiếng, chị gái đây không thiếu tiền vung cho. Làm cô tức giận muốn ngay tại chỗ đi đường quyền với chị gái tức khắc. Nhưng cô vẫn nhịn xuống, bởi nguyên nhân bên trong cô không thể nói ra được nên chỉ đành nuốt hận, lướt ngang cuộc đời chị gái.

Hôm nay là ngày học cuối tuần, cô bị chị gái bắt đi đón cháu gái ngoan ngoãn nhà mình, còn nói là đích danh cháu gái ngoan điểm danh cô đến đón. Mộc Thư Đồng không còn đường từ chối, cháu gái cũng đã lên tiếng, huống hồ cũng không phải cô không muốn đi đón Xú Xú, dù gì nếu đến đón Xú Xú thì cũng còn có thể gặp được con gái cưng bảo bối. Mấy ngày nay cô đúng là rất nhớ Niệm Niệm nhưng ngại vấn đề mặt mũi một chút bởi vì cô không biết phải đối diện với Chu Ý Nhiên nàng như thế nào.

Mộc Thư Đồng mang theo chút chờ mong đi đến nhà trẻ. Hôm nay là ngày học cuối tuần nên phụ huynh tới đón các bạn nhỏ khá nhiều. Đến khi Mộc Thư Đồng tới nơi thì thấy cháu gái ngoan nhà mình đang chơi đùa cùng giáo viên. Cô đi tới lễ phép chào hỏi cô giáo trẻ sau đó nắm tay Xú Xú rời đi, mắt lại thỉnh thoảng đảo qua đảo lại tìm kiếm con gái cưng bảo bối, thế nhưng lại không thấy con gái đâu. Đến khi cô đi qua dãy hành lang dài để ra ngoài thì nhìn thấy nhà đồ chơi trẻ con, con gái cưng bảo bối nhà cô đang chơi đùa cùng bạn nhỏ khác. Cô dừng lại nhìn qua cửa sổ, Niệm Niệm đang chơi cùng một cô bé, sau đó có một cô bé khác chạy lại giật lấy đồ chơi trên tay cô bé này. Thấy cô bé này òa khóc, con gái cưng bảo bối nhà cô lập tức đứng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn cô bé đoạt lấy đồ chơi của bạn mình: " Mau trả lại đây, đồ vật không phải của mình thì đừng nghĩ đến chơi nó ".

" Tớ thích chơi đó, ai mượn cậu nhiều chuyện. Đồ không có ba ba, hứ! " - cô bé giật đồ chơi, hất cằm nghinh mặt, bộ dạng phách lối ngang ngược mười phần.

Niệm Niệm cắn môi, ánh mắt nổi lửa, bộ dạng tức giận không chịu nổi, lập tức phản bác: " Đồ không biết lễ phép, đúng là đứa trẻ hư, thật sự làm bọn mình chán ghét, hứ! ".

Mộc Thư Đồng đứng bên ngoài, thấy vậy liền muốn tiến vào nhà đồ chơi can ngăn các bạn nhỏ lại nhưng lúc cô vừa định đi vào thì có một người phụ nữ mặc đồ công sở bước vào trước, sau đó đóng cửa lại, bộ dạng kiêu căng ngạo mạn.

Nhiêu đó cũng chưa tính là gì, người phụ nữ này sau đó còn làm ra hành động khiến Mộc Thư Đồng bực hơn. Vốn chỉ là trẻ con cãi nhau, huống hồ cô giáo trông trẻ cũng đã nhanh chân tới khuyên giải hai bạn nhỏ rồi, vậy mà người phụ nữ kia lại tiến lên ôm lấy cô bé giật đồ chơi của người khác, cười khỉnh nói: " Bảo bối, con phải mạnh mẽ lên, đừng bao giờ dễ dàng để bạn khác ăn hiếp nha ".


Cô giáo nhìn vị phụ huynh này, vẻ mặt lộ ra điểm khó xử, nói: " Là bạn nhỏ nhà chị không đúng trước, không nên giật lấy đồ chơi của bạn ".

Thế nhưng người phụ nữ này lại cười khỉnh một cái, sau đó quay qua nhìn các bạn nhỏ: " Các bạn nhỏ ở trong nhà đồ chơi thì phải chơi chung đồ mới phải, ba mẹ tốt là phải dạy các bạn nhỏ điều như thế này ".

Nghe mẹ mình nói xong, cô bé giật đồ chơi của bạn, ở trong lòng mẹ, vội vàng hô lớn: " Chu Niệm Niệm là đồ không có ba ba, thật xấu hổ ".

" Cậu mới là đồ không có ba ba " - Niệm Niệm đột nhiên hét to hết sức làm cô giáo ở bên cạnh giật mình sợ hãi.

Cô bé giật đồ chơi của bạn, ở trong lòng mẹ òa khóc lớn. Người phụ nữ này liền đổi mặt, quay qua quát Niệm Niệm: " Không có lễ phép, như vậy là không ngoan, hư hỏng ".

Mộc Thư Đồng mở cửa ra từ lúc nào, đi đến bên cạnh Niệm Niệm, gương mặt âm trầm liếc nhìn người phụ nữ đối diện: " Con gái của cô hẳn là bị cô chiều đến mức không biết lễ phép là gì. Bạn nhỏ nhà mình còn dạy không xong, lấy tư cách gì mà đòi dạy dỗ bạn nhỏ nhà người khác ".

" Cô gái này, cô là giáo viên ở đây sao? " - người phụ nữ này quan sát Mộc Thư Đồng, ôm chặt con gái, trong đầu suy nghĩ muốn mang con gái ra khỏi chỗ này ngay lập tức.

Mộc Thư Đồng không thèm để ý đến người phụ nữ này, hơi khom người bồng lấy con gái cưng bảo bối.

Niệm Niệm mạnh mẽ, vừa nhìn thấy mommy ôm, nước mắt liền rơi xuống sau đó là òa lên khóc lớn tức tưởi: " Mommy, mommy, bạn ấy chê cười Niệm Niệm không có ba ba ... oa ... oa ... ".

Trong lòng Mộc Thư Đồng dâng lên một cỗ cảm xúc khó chịu, chua xót. Đối với một đứa bé nhỏ như vậy, những lời này quả thật mang đến tổn thương rất lớn. Cơn giận vừa gằn xuống, giờ lại bùng lên. Cô âm trầm đi đến trước mắt người phụ nữ kia, giọng điệu nghiêm túc lại trầm nặng thêm mười phần: " Tôi hy vọng cô dạy bảo lại con gái mình đàng hoàng, đừng dạy con bé nói những lời vớ vẩn, lung tung ".


" Tôi phải dạy con như thế nào, cần một đứa trẻ như cô đến chỉ dạy sao? " - người phụ nữ này né qua Mộc Thư Đồng, hướng ra cửa mà đi.

Mộc Thư Đồng một bên lau nước mắt cho Niệm Niệm, một bên giữ người phụ nữ này lại, tức giận nói: " Con gái của cô cần phải xin lỗi con gái nhỏ của tôi ".

" Con gái nhỏ sao? Thì ra đứa bé này là con của cô, nhìn cô trẻ như vậy, chắc vừa tới hai mươi. Còn quá trẻ mà lại có con từng này tuổi, xem ra là có thai lúc mới lớn, đứa bé này không có ba ba cũng là điều dễ hiểu. Không cưới mà có con, xem ra ba mẹ cô cũng không nuôi dạy cô được tốt " - lông mày, lông mi gì cũng dựng lên hết, bộ dạng tiểu nhân đắc chí mười phần.


" Cô ... " - Mộc Thư Đồng vốn tức giận ngập trời nhưng bỗng chốc lại hạ xuống cười hai tiếng ha ha, nhìn cô bé trong lòng người phụ nữ: " Tôi rốt cuộc cũng hiểu tại sao người bạn nhỏ nhà cô lại thật không biết phải phép là gì rồi. Bản chất là do di truyền hết, có người mẹ như thế này thì con gái làm sao không giống đây ".

" Cô ... " - người phụ nữ bị Mộc Thư Đồng nói móc, tức giận đến gương mặt vặn vẹo, cô ta trừng mắt nhìn Mộc Thư Đồng cô, sau đó như nghĩ ra gì, trên mặt nở nụ cười trào, giương giương tự đắc: " Phải, cô nói cũng rất có lý. Nếu như vậy thì cô phải quản con gái mình cho tốt, đừng để nó giống như mẹ nó, không chồng mà có con ".

Cơn giận ngập trời bị khơi lên lại, Mộc Thư Đồng muốn tiến lên tát sấp mặt người phụ nữ chua ngoa này nhưng ngại đây là nhà trẻ, không thể làm ra những hành động thô lỗ như vậy. Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện. Trên mặt Chu Ý Nhiên nàng tràn đầy sự vui vẻ, nàng thoải mái đi tới, đem con gái cưng bảo bối còn đang nức nở trong lòng Mộc Thư Đồng mà ôm lấy, hoàn toàn không để người phụ nữ kia trong mắt. Nàng cười, nhẹ giọng hỏi con gái: " Niệm Niệm ngoan, con làm sao vậy? Nói cho mẹ nghe được không bảo bối ?! ".

Nghe Chu Ý Nhiên nàng hỏi đứa bé, mặt người phụ nữ này liền biến sắc, gương mặt bỗng chốc trắng bệch, sau đó lại tím tái, khẽ thì thào: " Chu tổng, đứa bé này ... ".





*** Tui ngoi lên lại rồi. Thật quá lâu rồi các đạo hữu hả. Tui có chuyện muốn nói một chút 😄

Đầu tiên là cảm ơn mọi người đến giờ vẫn còn đu cái hố này. Tui sẽ cố gắng 3 ngày/1 chương để lấp nó.

Thứ hai là, cảm ơn bạn LamPhongNhi đã chỉ ra thiếu sót của bản edit này. Sau này, nếu tui có thiếu sót gì thì các đạo hữu cứ thoải mái comment hoặc pm cho tui, tui sẽ cố gắng phản hồi sớm nhất.

Thứ ba là, chèn ơi!!!!!!!!! Lâu quá không edit, giờ edit lại, tui muốn suy sụp luôn vậy. Cũng may bộ này QT khá dễ, mà tui đọc muốn căng não. Hơn nữa, trình đánh máy của tui khá rùa nên một chương tui đánh không biết bao nhiêu tiếng mà xương muốn gãy hết trơn 😭😭

Thứ tư, cái tội chơi ngông, hứa edit Tàn Mộng Mê Hương. Hố này mà không xong thì tui không dám đào hố nào nữa. Vậy nên, có bạn nào hứng thú hợp tác với tui hông, chứ mình tui thì chắc tháng rộng năm dài mới xong quá!!!!!!

Ok, cảm ơn các đạo hữu rất nhiều. Chúng ta sẽ gặp lại ở chương sau nha. Bye!!!!!!!

02:02 - 21/06.