Lão Cung Nhà Tui Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 4: Cung Việt thẳng thắn




Edit: Lyn

LƯU Ý: TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI TẠI WATTPAD iLynh2

"Hở?" Ban đầu Diệp Thiểm cũng chưa kịp phản ứng, mất mười mấy giây để tiêu hóa câu nói vừa rồi, cậu lập tức cảm thấy có sấm sét ầm ầm nổ oành trên đỉnh đầu, khiến cậu suýt nữa bật khỏi ghế!

Đúng là cuộc đời lúc nào cũng máu chó! Diệp Thiểm Thiểm đột nhiên đã ngộ ra chân lý này, Cung Việt hoàn toàn là được đãi ngộ nam chính điển hình, chuyện này so với phim truyền hình lúc trước cậu xem còn kinh điển hơn, tai nạn xe rồi mất trí nhớ, kịch bản không thể cũ hơn nữa.

"Tôi chỉ mất đi một phần ký ức." Cung Việt giải thích, nói xong đôi môi còn mấp máy – đừng sợ, cảm thấy hai từ này mình sẽ không bao giờ nói ra nên anh nuốt ngược lại câu nói đã đến bên miệng.

Có điều chuyện này hẳn là do thói quen trước khi mất trí nhớ dưỡng thành đi, đừng sợ -- mình đã từng an ủi Diệp Thiểm Thiểm như vậy sao?

Diệp Thiểm Thiểm ngây ngốc mà nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cung Việt, sau đó trợn to hai mắt, nét mặt căm phẫn, "Tại sao trước đó em không phát hiện ra anh có kỹ thuật diễn tốt vậy chứ? Thì ra trước đó vẫn luôn làm bộ hở! Rốt cuộc thì ai mới là diễn viên? Là em đó!"

Lẽ nào ngủ một giấc dậy phát hiện bản thân mất trí nhớ, không phải hoang mang mờ mịt, hoặc là nghi ngờ bản thân xuyên qua ư?

Cung Việt nhếch miệng, ý tứ rõ rãng – chính cậu không phát hiện ra, trách tôi sao?

Trong lúc lơ đãng ánh mắt anh lướt qua tay Diệp Thiểm Thiểm, nhận ra mình lại hiểu rất rõ những động tác nhỏ của Diệp Thiểm Thiểm, ví dụ ngón tay vô thức khều tay vịn ghế -- cho thấy đối phương đang trong trạng thái căng thẳng và lo lắng. Kết luận này dường như không cần phải suy nghĩ, hệ thống tư duy của anh đã đưa ra phán đoán chuẩn xác.

Rõ ràng là anh với Diệp Thiểm Thiểm cực kỳ quen thuộc, quen thuộc đến độ sau khi mình mất trí nhớ vẫn có thể hoàn toàn hiểu được động tác nhỏ của đối phương. Đối với Cung Việt mà nói thì đây là một chuyện rất khó hiểu. Rốt cuộc là có nguyên nhân gì mới khiến bản thân trước khi mất trí nhớ tin tưởng một người như vậy, tin tưởng đến độ để lại duy nhất một câu cũng liên quan tới Diệp Thiểm Thiểm.

Nhưng đối với anh mà nói, tin tưởng là một từ nực cười.

Xoay chiếc nhẫn trên tay, Cung Việt rũ mắt xuống, mặt mày âm trầm.

Mà ở bên cạnh, não bộ của Diệp Thiểm Thiểm bị kích thích rồi nhanh chóng hoạt động lại bởi cú oanh tạc của Cung Việt.

Từ giây phút đầu tiên cậu bước vào phòng bệnh đến giờ, tất cả biểu cảm, động tác nhỏ, giọng điệu và ngắt quãng mà Cung Việt bộc lộ ra đều như những tấm ảnh tĩnh, chầm chậm lướt qua trong đầu cậu. Thông qua phân tích và so sánh, Diệp Thiểm Thiểm xác định là Cung Việt trước mặt mình không chỉ là giọng điệu, thói quen hay là biểu cảm nhỏ trên mặt đều gần giống với trạng thái khi cả hai mới quen biết.

Chuyện này cho thấy Cung Việt hẳn là mất đi ký ức bốn năm qua.

Ban nãy cậu cũng phát hiện ra những chi tiết này, nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này, cậu tưởng là sau vụ tai nạn Cung Việt vẫn chưa bình phục lại. Hơn nữa, Cung Việt luôn tỏ vẻ mặt lãnh đạm, còn lấy máy tính bảng ra nghiêm túc làm việc, ai mà nghĩ tới anh ấy mất trí nhớ đâu.

Nhưng mà tại sao lại cố tình quên mất đoạn thời gian này chứ? Nghĩ tới việc xảy ra tai nạn trước đó, cậu đột nhiên có linh cảm không lành. Diệp Thiểm Thiểm nhịn không được đứng lên, đi qua đi lại vài bước, trong đầu nghĩ ra nhiều ý tưởng giống như pháo hoa nổ vậy.

Cảm giác tế bào não như muốn chết đi, Diệp Thiểm Thiểm mới dừng suy nghĩ, theo bản năng lấy ngón tay đưa lên môi gặm. Mới vừa gặm mấy cái móng, cậu liền nghe thấy Cung Việt nói, "Dơ." Chỉ một chữ liền hoàn toàn thể hiện thái độ ghét bỏ.

Cảnh tượng này hoàn toàn trùng khớp với một cảnh nào đó trong trí nhớ, Diệp Thiểm Thiểm hơi ngơ ngác nhìn sang Cung Việt, nhận ra đối phương đang nhìn chằm chằm tay cậu, cực kỳ phản đối hành vi cắn móng tay của cậu.

Trước đây Cung Việt có chứng ám ảnh cưỡng chế, không chịu được khi thấy đồ vật lòi lõm không bằng phẳng, cho nên bắt cậu sửa thói quen cắn móng tay. Vốn dĩ Diệp Thiểm Thiểm đã lâu không có gặm móng tay, nhưng bây giờ đầu óc cậu quá loạn nên nhất thời không có chú ý.

Tâm trạng đột nhiên tốt lên, Diệp Thiểm Thiểm vân vê môi, sau đó nhanh chóng giấu tay ra sau lưng, "Được, không cắn nữa." Cậu cười với Cung Việt, môi đỏ răng trắng rất rạng rỡ.

Cung Việt lúc này mới vừa lòng.

Nghĩ một lúc, Diệp Thiểm Thiểm hỏi anh, "Lúc anh tỉnh lại mới biết mình mất trí nhớ phải hông? Có cảm giác từ đầu anh đã không định cho Dịch Tư Đặc và chú quản gia biết chuyện mất trí nhớ, là bởi vì anh nghi ngờ sao?" Cho nên sau khi tỉnh lại cái gì cũng không nói, chỉ kêu người đón cậu trở về.

"Ừm"

Nhận được câu trả lời khẳng định, Diệp Thiểm nghĩ tới một vấn đề vô cùng quan trọng, "Vậy anh còn nhớ rõ em hông?" Nói xong cậu tự chỉ chính mình, mà trùng hợp là ngón tay giơ ra đó là ngón tay cậu vừa cắn. Vì thế tầm mắt của Cung Việt đúng lúc dừng lại trên ngón tay nham nhở của cậu.

Trong nháy mắt Cung Việt đột nhiên cảm thấy, ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, đầu ngón tay đỏ nhạt, trông như vậy, móng tay nham nhở kia hình như cũng không khó coi như vậy.

Không, chắc chắn mình bị rối loạn thẩm mỹ rồi.

Đem tầm mắt dời đi, Cung Việt nhìn biểu tình có chút thấp thỏm của Diệp Thiểm Thiểm, hiếm khi hơi ngập ngừng. Bởi vì anh hiểu được, cho dù sau này anh có thể hồi phục kí ức hay không thì anh vẫn là Cung Việt. Nhưng đối với Diệp Thiểm Thiểm mà nói thì anh lại không phải là Cung Việt mà cậu quen biết và ở chung bốn năm qua.

Chỉ là hiện tại anh cần sự giúp đỡ của Diệp Thiểm Thiểm. Hoặc là anh có thể nói cho Diệp Thiểm Thiểm biết là anh vẫn mơ hồ nhớ một số ký ức liên quan đến cậu ấy.

Xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, sau khi suy nghĩ một lúc, vẫn lựa chọn phủ nhận, "Tôi không nhớ rõ cậu."

Cho dù mất đi sự giúp đỡ của Diệp Thiểm Thiểm bởi vì câu nói này anh vẫn lựa chọn không lừa gạt câu.

Chẳng hiểu sao Diệp Thiểm Thiểm lại thở phào vì đáp án này, cậu còn tưởng Cung Việt sẽ lừa cậu nói nhớ chứ, tính ra cậu vẫn rất hiểu kim chủ nhà mình, tuyệt đối là một nhà tư bản mặt than tâm tư khó lường.

"Em cũng đoán anh không nhớ rõ." Cảm thấy mình và Cung Việt có sự tín nhiệm cơ bản nhất, Diệp Thiểm Thiểm liền thả lỏng tâm tình cười một chút, duỗi tay lấy trái táo ở bàn bên cạnh rồi tung lên mấy lần, mặt mày tươi rói nhìn người đàn ông ngồi trên giường, "Nể tình anh không có gạt em, em liền rộng lượng tha thứ cho anh luôn thăm dò em nãy giờ, có điều không được có lần sau nha."

Làm sao giờ, cậu chính là rộng lượng như vậy đó.

"Được."

"Nguyên nhân là gì?" Diệp Thiểm Thiểm cắt táo, còn rất tự nhiên mà cắt thành hình con thỏ rồi đưa qua cho Cung Việt, đối phương chần chờ vài giây mới nhận lấy.

Diệp Thiểm Thiểm sửng sốt, bất giác mới phản ứng lại, trước kia đã quen hành động như vậy nên xém chút nữa quên mất trước khi hai người quen nhau, Cung Việt chưa bao giờ ăn đồ người khác đưa cho.

Nghĩ nghĩ, cậu trực tiếp nhét một miếng táo bỏ vào trong miệng rồi nâng mặt, nhồm nhoàm nói, "Yên tâm đi, trái táo không có vấn đề." Sau đó lại nhai vài cái rồi nuốt vào bụng, còn cố ý mà há miệng 'aaa' để chứng minh mình đã nuốt hết cho Cung Việt xem.

Cung Việt nhìn Diệp Thiểm Thiểm cười hì hì, chậm rãi bỏ táo vào miệng, nước táo lan tỏa vị trái cây tươi ngọt.

Thấy Cung Việt ăn, Diệp Thiểm Thiểm đặt dao gọt trái cây và phần táo còn lại xuống, "Có thể nói cho em biết được không? Lý do tại sao lúc tỉnh lại liền muốn tìm em." Nếu đã không nhớ rõ cậu, làm sao biết được cái tên Diệp Thiểm Thiểm này?

Đầu lưỡi của Cung Việt lướt qua miếng táo xốp mềm, nói, "Bởi vì tôi thấy một câu mà mình để lại."

Để lại một câu? Diệp Thiểm Thiểm hơi nhíu mày nhưng không có ngắt lời.

"Một câu mà trước khi mất trí nhớ tôi để lại." Cung Việt trầm giọng, nhưng nhấn nhá từng chữ rõ ràng, anh giương mắt nhìn người đối diện chăm chú, không bỏ qua chút biểu cảm nhỏ nào của đối phương, "Câu đó là, ngoại trừ Thiểm Thiểm, đừng tin ai cả."

Sau khi nghe Cung Việt nói xong, lông mày Diệp Thiểm Thiểm nhíu chặt, cậu chìa tay lấy táo rồi cắn 'rột roạt' hai cái.

Cậu không có vui vẻ khi trở thành người 'duy nhất' này, bởi vì những lời này có nghĩa là ngoài việc cậu và Cung Việt có thể giúp đỡ lẫn nhau ra, thì không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai khác, do kẻ thù trong tối, có thể là người xa lạ nhưng cũng có thể là Dịch Tư Đặc, hay thậm chí là quản gia Hawke. Những kẻ thù trong tối nhân lúc họ không đề phòng có thể đâm họ một nhát dao.

Vò tóc, Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy mình sắp bước vào thế giới trinh thám rồi, mà trợ thủ là vị kim chủ bị mất trí nhớ, sự kết hợp này lạ lùng quá đi mất.

Mà Cung Việt nhìn thấy phản ứng của cậu rồi suy tư, xem ra trước kia sự tín nhiệm của anh và Diệp Thiểm Thiểm còn hơn những gì anh nghĩ. Rất rõ ràng, Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy việc mình chỉ tin tưởng mỗi cậu ấy là chuyện đương nhiên.

Đương nhiên ư?

Cả hai có những nghĩ suy riêng, trong phòng rất yên tĩnh.

Ăn xong một quả táo, Diệp Thiểm Thiểm cảm giác hơi mỏi nên rất tự nhiên mà ngồi xuống mép giường, đôi chân dài với đường nét hoàn mỹ duỗi thẳng tự nhiên, tư thế thoải mái. Cậu hỏi Cung Việt, "Hình như nãy giờ toàn là em hỏi anh, vậy thì hỏi thêm một câu nữa, anh có thể xác định anh đã quên bao nhiêu ký ức không?"

Tuy rằng cậu đại khái có thể đoán được ký ức của Cung Việt dừng lại trước khi quen biết mình nhưng thời điểm cụ thể thì không biết.

Phát hiện Diệp Thiểm Thiểm ngồi trên giường của chính mình, Cung Việt nhìn mãi mới trả lời, "Bốn năm trước. Cụ thể thì ký ức của tôi dừng lại ở bốn năm lẻ sáu tháng trước, toàn bộ những chuyện trong khoảng thời gian đó tôi đều không nhớ ra." Nói xong lại nhìn Diệp Thiểm Thiểm đang ngồi trên mép giường, rõ ràng rất để ý. Nhưng anh nhận ra, mình lại chẳng có ý lên tiếng bảo đối phương đổi chỗ ngồi.

Thói quen thật sự rất đáng sợ, đặc biệt là anh lại quên mất bản thân như thế nào lại có thói quen đó. Cung Việt cảm thấy nên yêu cầu chính mình nhanh chóng thích ứng với loại cảm giác giống như bị phân liệt này mới được. Suy cho cùng, mới chỉ một khoảng thời gian ngắn mà anh đã cảm thấy mình liên tục phá vỡ giới hạn và nguyên tắc của bản thân vì Diệp Thiểm Thiểm.

Mốc thời gian đặc biệt 'bốn năm lẻ sáu tháng' này khiến Diệp Thiểm Thiểm lo lắng, cậu nhịn không được lại vò đầu tóc lộn xộn của mình, buồn rầu nói, "Lẽ nào trí nhớ của anh đúng lúc ngừng vào ngày ba mươi tháng mười hai ư?"

Trong nháy mắt nghe thấy cậu nói những lời đó, ánh mắt Cung Việt thay đổi rất rõ ràng.