Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 829




Nghĩ tới khả năng này, ánh mắt Sùng Minh và Hạ Nhật Ninh đồng thời sáng lên

Quả nhiên, những người ưa mạo hiểm thích chơi với nhau.

Như vậy mới chơi lâu được.

Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh liếc mắt nhìn nhau bật cười, kiểm tra số lượng đạn trong tay, nạp đầy rồi lên đạn, sau đó chĩa thẳng về phía trước.

Hai người đều đã từng trải qua bao năm rèn luyện, độ hiểu nhau như đã từng hợp tác vô số lần.

Sùng Minh tiếp tục đi lên phía trước, Hạ Nhật Ninh bảo vệ phòng tuyến sau lưng.

Tốc độ của hai người rất nhanh, chỉ quét mắt một cái là đi qua luôn.

Đi hết đường hầm này lại tới một khu thí nghiệm khác.

Sùng Minh nhỏ giọng giải thích: “Trước đây chỗ này có mấy phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm của tôi chỉ chiếm một trong số này mà thôi. Trong đây làm rất nhiều thí nghiệm phi pháp.”

Tuy Sùng Minh không giải thích nhiều, nhưng Hạ Nhật Ninh cũng hiểu được đôi chút, nói: “Xem ra thí nghiệm mà anh bảo có thể giúp bà ngoại kéo dài tính mạng cũng được thực hành ở đây.”

Sùng Minh gật đầu, nói: “Mục đích của thí nghiệm này vốn không phải để kéo dài tuổi thọ. Thực ra lúc đó đang có một thí nghiệm phi pháp khác, trong quá trình tiến hành tình cờ phát hiện ra, có thể lấy đi một chút cơ ở tứ chi cấy vào một vài cơ quan nội tạng quan trọng như tim giúp cơ quan đó khỏe mạnh hơn, làm vậy người được cấy cơ sẽ sống thêm một thời gian. Vậy nên tôi mới nói, từ bỏ việc đi lại bình thường để kéo dài tuổi thọ.”

Hạ Nhật Ninh hơi ngạc nhiên, lập tức hỏi: “Thí nghiệm này được tiến hành nhằm phục vụ ba anh?”

Sùng Minh im lặng trong giây lát, cười khổ nói: “Coi như là thế. Nhưng phương hướng nghiên cứu lúc đó là cấy tuổi thọ của người khác lê người ông ta, để ông ta có thể sống mãi trên thế giới này. Kết quả cho thấy, thí nghiệm này hoàn toàn không khả thi nhưng có thể cấy ghép cơ từ bộ phận này sang bộ phận khác trên chính cơ thể mình. Người trên thế giới này ai mà chẳng sợ chết, tên khốn đó cũng thế thôi. Ông ta tìm mọi cách để bản thân mình được sống tiếp, kể cả việc lấy đi tính mạng và tuổi thọ của người khác.”

Hạ Nhật Ninh cười: “Song ông ta vẫn phải chết trong tay anh.”

Sùng Minh nghiêng đầu, nhếch mép, nở nụ cười hại nước hại dân: “Không sai! Trên thế giới này không tồn tại cái gì vĩnh viễn cả. Vậy nên ông ta bắt buộc phải chết.”

Hai người đang nói chuyện, một bóng đen bỗng vọt tới.

Lần này, hai người đồng thời rút súng chĩa vào đối phương!

Pằng pằng!

Hai viên đạn đồng thời bắn ra khỏi nòng súng, nhắm trúng mục tiêu!

Quả nhiên bóng đen đó kêu lên đau đớn.

Nhưng lại biến mất một lần nữa!

Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh nhanh chóng liếc mắt nhìn đối phương, vẻ mặt hai người đều không bình thường.

Bóng đen này chắc chắn là con người.

Bởi vì âm thanh đối phương phát ra chỉ có tần số rung của cuống họng con người mới có thể phát ra được!

Nói như vậy, trong phòng thí nghiệm này thực sự có người còn sống?

Sao có thể như vậy được?

“Bắn trúng cùng một người?” Sùng Minh nhỏ giọng hỏi.

Hạ Nhật Ninh lắc đầu: “Không phải. Người đầu tiên có lẽ bị em bắn vào đùi, nếu người vừa rồi cũng là hắn thì động tác không thể nhanh như vậy được! Trừ khi...”

Hạ Nhật Ninh liếc nhìn Sùng Minh đầy thâm ý.

Sùng Minh là người thông minh.

Trong phút chốc đã hiểu ý Hạ Nhật Ninh.

“Không thể nào!” Sùng Minh khẳng định chắc nịch: “Trong những người làm thí nghiệm lúc đó, tôi là người duy nhất sống sót! Người khác không nổ banh xác thì cũng bị tôi giết chết! Chắc chắn không còn người thứ hai bị thí nghiệm khiến cho đứt dây thần kinh cảm giác. Điểm này tôi có thể khẳng định 100%! Hơn nữa sau khi làm xong thí nghiệm đó, tôi đã giết sạch người làm thí nghiệm, cũng hủy đi tất cả tài liệu có liên quan. Vậy nên sau khi tôi rời khỏi, chỗ này cũng không còn một ai thực hiện bất cứ thí nghiệm nào nữa!”

Hạ Nhật Ninh nhẹ gật đầu: “Vậy người lúc nãy chúng ta cùng bắn trúng chắc chắn không phải người xuất hiện lúc đầu. Sùng Minh, lần này chắc sẽ náo nhiệt lắm đây!”

Hạ Nhật Ninh vừa nói vừa đổi vũ khí, dùng súng trường thay cho súng lục.

Hạ Nhật Ninh nhìn cũng chẳng nhìn, mười ngón tay lướt như bay, chỉ trong chốc lát đã chuẩn bị xong.

Anh ném khẩu súng trong tay cho Sùng Minh: “Cho dù cơ thể của anh có khỏe hơn nữa thì cũng phải cẩn thận. Dù sao chỗ này cũng không phải bên ngoài!”

Sùng Minh không từ chối ý tốt của Hạ Nhật Ninh, mở chốt bảo hiểm của súng ra.

Hạ Nhật Ninh lại lắp cho mình một khẩu súng trường tương tự.

Sắc mặt của hai người đều trở nên căng thẳng.

Nếu chỗ này còn có người sống, hơn nữa không chỉ có một người, vậy thì chuyến đi này liệu có thuận lợi không?

Hai người đề cao cảnh giác, không ngừng tìm kiếm từng phòng thí nghiệm.

“Gặp ma chắc!” Sùng Minh bỗng hét to.

Hạ Nhật Ninh lập tức ngẩng đầu nhìn, Sùng Minh lập tức nói: “Cậu đoán đúng rồi, chỗ này có để lại dấu vết! Chắc chắn nơi này có người nhưng bọn họ không ra khỏi phòng thí nghiệm này được, làm sao bọn họ có thể sống được vậy?”

Mắt phượng Hạ Nhật Ninh nheo lại, hỏi: “Chỗ này ngoại trừ làm thí nghiệm với anh ra còn làm thí nghiệm nào khác không?”

Sùng Minh trầm ngâm suy nghĩ, trả lời: “Lúc đó tiến hành ba thí nghiệm cùng lúc, một cái là cắt đứt dây thần kinh cảm giác, một cái là cấy ghép tuổi thọ, cái cuối cùng là...ngủ đông!”

Mắt phượng Hạ Nhật Ninh mở to.

Ngủ đông là bản năng của động vật, nhưng trong đám động vật đó chắc chắn không bao gồm con người!

Con người không cần ngủ đông!

Nếu khiến con người ngủ đông, có nghĩa là con người ở trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp và tổn hao năng lượng thấp.

Chuyện này không còn mới trong ngành khoa học viễn tưởng nữa nhưng trong thực tế liệu có tồn tại không?

Chẳng lẽ mấy người này đều là những người bị đưa đi làm thí nghiệm ngủ đông, bây giờ mới tỉnh lại?

Hạ Nhật Ninh tiếp tục hỏi: “Phòng thí nghiệm ngủ đông ở chỗ nào?”

Sùng Minh ngẩng đầu, nói: “Chính là phòng thí nghiệm này. Không đúng, lúc đó tôi đã kiểm tra chỗ này rồi, chắc chắn không còn người sống. Cậu biết đó, ba thí nghiệm này đều vô cùng tàn nhẫn, những người bị dùng làm vật thí nghiệm nếu thất bại chết đi sẽ được đưa ra ngoài thiêu! Nhưng lúc tôi kiểm tra căn phòng này, chắc chắn không hề có khoang thí nghiệm và cũng không có thi thể!”

Hạ Nhật Ninh nhanh chóng đi tới, kiểm tra căn phòng này cùng Sùng Minh, xem có phát hiện gì mới không.

Ngay lúc hai người đang nghiêm túc điều tra, tai Sùng Minh khẽ động, hắn lập tức nắm chặt cổ tay Hạ Nhật Ninh.

Hạ Nhật Ninh bèn ngưng tất cả động tác.

Sùng Minh bỗng ném súng trong tay đi, sau đó nằm bò xuống, áp tai xuống mặt đất chăm chú nghe ngóng mọi động tĩnh.

Hạ Nhật Ninh cũng làm theo.

Vài giây sau, hai người cùng biến sắc!

Dưới sàn nhà có tiếng động!

Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh lập tức đứng dậy, súng trên tay nhắm thẳng xuống sàn nhà.