Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 844




Người của Hạ gia gật đầu lia lịa.

Hạ lão phu nhân tiếp tục nói: “trên tay bà có nắm một ít cổ phiếu, những cổ phiếu này, bà vốn tính để lại cho các con các cháu. Chúng ta khi đến tuổi này rồi, những tiền bạc này, đều là vật ngoài thân. Tuy bà đã sớm có ý định này, nhưng chưa có cơ hội lấy ra. Hôm nay, bà chính thức tuyên bố, những cổ phiếu và tài sản cá nhân của bà, một nửa cho Tiểu Thất, một nửa còn lại để cho Tiểu Hà và Tiểu Duệ. Các con đều đã chính thức là người thừa kế của Hạ gia, cũng nên có chút vốn trong tay.”

Lời nói của Hạ lão phu nhân, khiến Thẩm gia ai nấy đều rất hài lòng!

Thẩm lão phu nhân lập tức cười hô hô nói: “em gái, em khách sáo quá! Nào nào nào, đừng đứng mãi ở ngoài nói chuyện nữa. Tuy là mùng ba tháng ba, thời tiết ấm áp, nhưng vào nhà chúng ta nói chuyện, còn ấm áp hơn! Ấm tận vào lòng đấy!”

Mọi người lập tức cười ồ lên.

Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất cùng đi tới, đẩy xe lăn cho Thẩm lão phu nhân vào trong.

Hai vợ chồng, nhìn nhau cười rất ăn ý, cùng nhau đẩy xe lăn của Thẩm lão phu nhân, cảm giác ngọt ngào và ăn ý, thật sự khiến những người còn độc thân nổ đom đóm mắt!

Vào đến nhà, trong nhà đã chật kín người.

Thẩm Nhất là cháu đích tôn, tất nhiên sẽ phụ trách tất cả mọi việc ở ngoài rồi.

Thẩm lão phu nhân kéo tay Hạ lão phu nhân, hai người già nói chuyện với nhau.

Thẩm Tử Dao ngồi thủ thỉ chuyện phụ nữ với Vưu Tâm Nguyệt.

Hạ Quốc Tường và cậu cả nói chuyện với nhau vể vấn đề gia đình.

Hạ Nhật Kỳ và Thẩm Tam nói chuyện với nhau về vấn đền của những người trẻ tuổi.

Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh...ừ, đúng, hai người họ đang thể hiện tình cảm với nhau.

Hạ Nhật Ninh kéo tay Thẩm Thất, anh nói rất nghiêm túc: “Tiểu Thất, anh đã chờ ngày này rất lâu rất lâu rồi, lễ cầu hôn hôm nay, em có hài lòng không?”

Thẩm Thất bẽn lẽn nhìn anh một cái, nói: “cũng được.”

“Chỉ là cũng được thôi sao? Vậy anh quỳ thêm lần nữa cầu hôn thêm lần nữa nhé!” Nói xong, Hạ Nhật Ninh quả thật làm động tác chuẩn bị quỳ xuống.

Thẩm Thất sợ quá kéo ngay Hạ Nhật Ninh lại, cô vội vàng nói: “anh đùa gì thế! Các trưởng bối đều đang ở đây hết đấy!”

Lúc này Hạ Nhật Ninh mới cười ra tiếng, nói: “vậy em nhận lời hay là không nhận lời đây!”

Mặt Thẩm Thất lập tức đỏ lên như bị sốt: “đáng ghét! Con cũng đã lớn thế rồi, còn đùa kiểu này nữa?”

Hạ Nhật Ninh lập tức ôm lấy Thẩm Thất: “chúng ta còn đẻ tiếp nữa đấy!”

Nói đến đẻ tiếp, Thẩm Thất lập tức nói: “bố mẹ như vậy là được sự cho phép của bà nội, được phép trở về nhà rồi đúng không?”

“Vẫn chưa đâu!” Hạ Nhật Ninh thở dài một tiếng, nói: ‘anh đã về xin bà nội, anh nói, nếu bố mẹ không có mặt, lễ cầu hôn này, sẽ không được trọn vẹn. Vì vậy, bà nội mới đồng ý, cho bố mẹ tạm thời trở về Hạ gia, xuất hiện với thân phận bố mẹ ở đây. Tiểu Thất, em xem anh đã cố gắng thế này, chúng ta sẽ phải cố gắng hơn nữa đấy!”

Thẩm Thất suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: ‘tất nhiên là phải cố gắng hết sức rồi.”

Thẩm Thất vừa nói xong, cô lập tức phản ứng lại, bẽn lẽn lườm Hạ Nhật Ninh một cái: “anh lại cố tình gài bẫy em!”

Hạ Nhật Ninh vui vẻ cười hà hà.

Hai đứa nhỏ Thẩm Hà và Thẩm Duệ, ngồi giữa Thẩm lão phu nhân và Hạ lão phu nhân, hai đứa vừa ăn vừa nghe hai cụ nói chuyện với nhau.

Cứ nhìn hai đứa trẻ này, là lãnh đạo cấp cao nhất của hai gia đình lại cười tươi như hoa.

Chưa nói đến cái khác, chỉ riêng vì hai đưa trẻ này thôi, mối quan hệ hai gia đình không thể nào xa cách được.

Thẩm Duệ là người thừa kế của Hạ gia, Thẩm Hà là công chủa nhỏ của hai nhà.

Hạ gia không có cháu gái, thế hệ này của Thẩm gia cũng không có cháu gái!

Đúng là cô công chúa nhỏ thực thụ đấy!

Đúng là viên ngọc minh châu trên tay.

Vì vậy, Thẩm lão phu nhân và Hạ lão phu nhân nói chuyện một lúc, là chuyển ngay đến chuyện của hai chắt.

Rồi nói đến tương lai sau này của hai đưa trẻ sẽ ra sao, hai người già nói chuyện với nhau rất phấn khởi và nhiệt tình.

Bên kia Vưu Tâm Nguyệt và Thẩm Tử Dao cũng đang nắm tay nhau nói chuyện.

Vưu Tâm Nguyệt người đầy sát khí, Thẩm Tử Dao rất tri thức nhã nhặn.

Tuy phong thái hai người hoàn toàn khác nhau, những tuyệt đối không hề cản trở hai người giao lưu với nhau.

Dù sao, Vưu Tâm Nguyệt cũng lăn lộn bên ngoài bao nhiêu năm, kiến thức bà rất sâu rộng, bà giao lưu với Thẩm Tử Dao, không hề có chút áp lực nào!

Hạ Quốc Tường và cậu cả cậu hai và mấy cậu ngồi với nhau, cũng đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Các mợ không có ai ở lại, họ đã đi đâu hết rồi?

Tất nhiên là đi chuẩn bị cơm trưa rồi!

Khách quan trọng đến thế, bữa trưa sao có thể không chu đáo được chứ?

Đều là các con dâu của Thẩm gia, làm cơm chiêu đãi khách, tất nhiên là sẽ do chính tay họ làm rồi!

Trần Trân vì đang mang thai, nên không cần đôn đáo chạy lên chạy xuống, chỉ đứng chỉ đạo giúp việc trong nhà, rót trà và lấy điểm tâm cho các khách quý.

Hạ lão phu nhân thấy Trần Trân vác cái bụng to, không kìm nổi nói: “cô Trần đừng có vất vả quá, sức khỏe quan trọng hơn đấy.”

Trần Trân cười trả lời: “bà nội, con không mệt. Tiểu Thất lấy chồng, con là chị dâu, vui mừng còn chưa kịp ý!”

Hạ lão phu nhân cũng rất thích cô gái này, không chỉ ăn nói nhẹ nhàng, trên khuôn mặt còn có nét rất tri thức.

Với lại cụ cũng biết, Trần Trân rất yêu quý hai đứa nhỏ Thẩm Hà và Thẩm Duệ, trước khi cô được gả vào Thẩm gia, đã thường xuyên tự tay may quần áo cho hai đứa.

Tuy Hạ gia không thiếu nhà thiết kế trang phục, nhưng có thêm một người thương yêu Thẩm Hà và Thẩm Duệ, Hạ lão phu nhân cũng rất vui.

Hạ lão phu nhân gọi Trần Trân tới, cụ quay người lấy một cái hộp gỗ Cẩm lai rất tinh xảo từ tay trợ lý, đặt lên tay Trần Trân nói: “đây là món quà bà đi xin được ở chùa, Phật Tổ sẽ phù hộ cháu và em bé bình an, thuận lợi suốt cuộc đời.”

Trần Trân hơi bất ngờ và vui mừng: “bà nội, như thế sao được ạ? Cái này quý quá a.!”

“Ơi, cháu dâu này!” Thẩm lão phu nhân cười tươi quá gần như không ngậm được mồm: “trưởng giả thí bất khả từ.”

Lúc này Trần Trân mới cười nhận lấy: “con cảm ơn bà nội.”

Mọi người đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ, mợ cả đi từ ngoài vào như một cơn gió, nói với Thẩm lão phu nhân: “mẹ ơi, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể nhập tiệc rồi ạ!”

Thẩm lão phu nhân lập tức gật đầu cười, rồi nói với Hạ lão phu nhân: “em gái, đừng chê nhà chị bé. Chị biết, cuộc đời này sơn hào hải vị nào em cũng được ăn rồi, nhưng hôm nay khác, hôm nay là ngày hai gia đình ta kết duyên với nhau. Bữa cơm này, không thuê một đầu bếp nào ở bên ngoài, toàn bộ đều là nữ quyến Thẩm gia, tự tay rửa rau tự tay nấu đấy!”

“Ôi, thật là ngại quá! Mọi người đã vất vả rồi!” Hạ lão phu nhân lập tức cười nói: “đây mới là bữa cơm gia đình truyền thống thật sự đấy! vậy thì em không khách sáo với chị nữa!”

“Khách sáo gì chứ! Đi đi đi!” Thẩm lão phu nhân chỉ đạo mọi người đi sang phòng rộng nhất.

Đến phòng ăn, một căn phòng rất lớn, đã bày sẵn ba mâm cỗ rất to.

Thẩm lão phu nhân, Hạ lão phu nhân, Hạ Quốc Tường, Thẩm Tử Dao, cậu cả và Thẩm Nhất ngồi cùng một bàn, Thẩm Hà và Thẩm Duệ ngồi bên cạnh.

Các nữ quyến Thẩm gia ngồi một bàn. Đàn ông Thẩm gia ngồi một bàn.

Anh em Thẩm gia, bất luận là Thẩm Nhị hay là Thẩm Tam, Thẩm Tứ, Thẩm Ngũ, đều phụ trách đứng bên cạnh phục vụ.