Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí - Chương 230: Ngoại Truyện Yêu Đương Vụng Trộm 4




Kỳ thực, so với Vệ Tử Khâm, Diêu Vũ khả năng cũng không thành thạo được hơn bao nhiêu.



Bắt đầu hồi tưởng lại tràng cảnh trong lần đầu tiên, y liền có chút rụt rè đem bàn tay vói tới, thử thăm dò cho một ngón tay vào.

Lúc này, ánh vào mắt Vệ Tử Khâm chính là hình ảnh như vậy.



Diêu Vũ dang chân ra, không chút phòng bị đem hạ thân hoàn toàn phơi bày ra trước mắt hắn.



Ngón tay thon thả, có vài vết chai mỏng đang chậm chạp thâm nhập vào trong nơi tiêu hồn kia.

Dù cho không phải lần đầu tiên, nhưng nơi đó vẫn chặt chẽ khôn cùng.





Giống như một cái miệng nhỏ, khó khăn nuốt vào ngón tay của y, đến mức trướng hồng.



Khiến Vệ Tử Khâm nhất thời lại không dám chắc, liệu nó có thể tiếp nhận hắn hay không…

Dù cho đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Diêu Vũ không ngờ rằng, đến khi chính mình đăng tràn, bị hắn nhìn chăm chú như vậy, mức độ cảm thấy thẹn lại còn vượt quá sức tưởng tượng của y.

Nhưng càng vì thế, cảm quan trên người y mới càng thêm sâu sắc, mà nơi tư mật cũng không khỏi mấp máy, đem ngón tay cắn chặt hơn.



Cố gắng đè xuống dị cảm, Diêu Vũ chỉ có thể trầm giọng chỉ dẫn :“Đầu tiên là cho ngón tay vào thế này, sau đó chàng phải chậm rãi ra vào…”

Vừa nói, Diêu Vũ cũng không quên thực hành, ngón tay bắt đầu ở trong mật đạo di chuyển, khiến hành lang chặt chẽ kia cũng chậm rãi thư giãn ra.



Lúc này, y mới bắt đầu thử tiến hành bước tiếp theo, cho thêm một ngón tay nữa vào.

“Kế tiếp phải cho thêm một ngón tay vào…ưm…” Ngón tay vô tình ép tới điểm không nên động, không kịp phòng bị, Diêu Vũ liền không khỏi bật ra một tiếng than nhẹ.



Trong nháy mắt liền khiến đầu óc y ‘ong’ một tiếng, đầu óc mụ mị cũng đột ngột tỉnh táo lại.

Nghĩ tới chính mình hiện tại đang làm gì, trái tim của y liền bắt đầu bịch bịch đập vang.



Nhất là khi nâng mắt, còn vừa vặn bắt gặp tầm mắt ám trầm của nam nhân đang quỳ gối trước mặt.

Y…cư nhiên lại…tự an ủi trước mặt Vệ Tử Khâm?

Trời ạ!!!



Toàn thân phát nhiệt, Diêu Vũ đã không còn để tâm nhiều nữa, lập tức liền đem ngón tay rút ra.



Nhưng chỉ vừa thực hiện, một tiếng nước nhớp nháp liền đã truyền tới, lại làm mặt y không khỏi phát nhiệt, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.


Tất cả đều là tại đám sắc quỷ đó! Nếu không, y làm sao lại có thể vì hai ngón tay mà…

“Chạy cái gì? Không phải ngươi đang động tình sao?” Nhìn thấy Diêu Vũ hướng dưới giường bò đi, muốn đem quần áo nhặt lên, đưa mông về phía mình lắc lư, Vệ Tử Khâm liền không khỏi nghi hoặc hỏi.

Đồng thời, bàn tay cũng đã đi trước lời nói, đem hông của y bắt lại, kéo tới.

“Ta…ta không làm nữa…”

Trong lòng nghẹn một hơi, hai mắt Diêu Vũ liền đỏ bừng, lắc lắc eo muốn trốn.



Chỉ là, sau lưng đột ngột truyền tới tiếng sột sạt, đợi khi y phản ứng lại, thì một đồ vật lạnh lẽo, to lớn đến đáng sợ liền đã chạm vào trên mông của y.

Nguy cơ dâng lên, Diêu Vũ thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ ràng thứ đó đang cọ sát một đường, cuối cùng chuẩn xác rơi vào trên hậu huyệt vẫn còn chưa kịp khép kín của y, tựa như dã thú đang tuần sát lãnh địa.

Cảm nhận được bàn tay nam nhân không ngừng dọc xuống, đặt vào trên hai cánh mông của mình, đem chúng nắn bóp, Diêu Vũ dù ngốc hơn đi nữa cũng biết được, chính mình bị lừa!

Chỉ là, chưa để y kịp bộc phát nộ hỏa, lúc này, nam nhân liền đã không hề báo trước mà đưa tay, sờ lấy tiểu huynh đệ đang nửa cứng nửa mềm của y, nhẹ nhàng vuốt ve :“Diêu Vũ, ta tiến vào nhé?”

“Không…Hức…a…” Vừa muốn mở miệng phản đối, lời nói sắp ra khỏi miệng của Diêu Vũ liền đã hoàn toàn bị nghẹn lại.



Hai mắt cũng không khống chế được mà mở to, tựa như thần hồn đều đã thoát ly thân thể.

Bởi vì, tên khốn kiếp đó cư nhiên lại không giảng võ đức, dùng chiêu giương đông kích tây, trực tiếp đem cả hung khí đáng sợ đó cắm thẳng vào trong huyệt khẩu non mềm của y, đem mị thịt căng ra hết cỡ, tiến vào sâu tận cùng.

Tư thế này, khiến thứ đó vào sâu đến mức Diêu Vũ cảm thấy nếu chính mình đưa tay sờ bụng, cũng sẽ có thể chạm tới nó!

“Hức…đi ra…ngươi rút ra…” Cảm giác căng trướng khiến hô hấp Diêu Vũ có chút loạn, vốn dĩ muốn vặn eo, khiến thứ đó rơi ra, nhưng cuối cùng lại biến thành, đẩy nó vào sâu hơn.




Thậm chí còn làm nó ở bên trong đấu đá một vòng, cọ sát qua điểm mẫn cảm, khiến hai chân y đều trực tiếp nhũn ra.

Không chỉ riêng Diêu Vũ, một đợt ma sát vừa rồi cũng làm cho Vệ Tử Khâm dư vị vô tận.



Phân thân bị nơi ấm áp như ôn tuyền kia vây lấy, hắn liền động động hông, thấp giọng thông báo với y :“Bọn họ sắp về, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng thôi.”

“Hả? Không…không muốn…a…Tử Khâm…không muốn…” Chỉ là, Diêu Vũ cự tuyệt đã muộn, nam nhân đã từ phía sau ôm lấy y, mạnh mẽ di động hạ thân.



Kɦoáı ƈảʍ xông tới, làm Diêu Vũ không thể chống đỡ nổi, chỉ có thể vịn lấy ván giường, nức nở rêи ɾỉ.

Kế tiếp, Vệ Tử Khâm liền cho Diêu Vũ biết, thế nào là một thần tướng xông phá vạn quân, đánh đến địch nhân tan tác.



Để y tự mình thể nghiệm cảm xúc của vong hồn dưới đao của hắn.

Chỉ khác biệt ở chỗ, bọn họ là bị trường thương chém chết, còn y…thì là bị một cây thương khác thảo phạt đến quân lính tan rã.

Nam nhân bá đạo lại cường hoành, mỗi một lần đều tiến vào đến nơi sâu nhất, tựa như hận không thể đem y đâm xuyên.



Đồng thời, lại mê luyến đặt lên sau cổ của y một chuỗi nụ hôn.

Rốt cuộc, đến tận khi Diêu Vũ đã phóng thích ba lần, hai mắt vừa lật, trực tiếp ngất xỉu, sắc quỷ nào đó mới đạt thành ước nguyện, miễn cưỡng buông tha cho y, đem tinh hoa rót vào trong thân thể y..