Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí - Chương 47: Kinh khủng cố sự




Sắc mặt tựa như khối gỗ, Cao Văn liền há miệng, chầm chậm nói :"Y không giống chúng ta. Y đến nơi này là vì muốn lấy..."



Ngay khi quỷ con hát tràn đầy hứng thú chống cằm, chờ đợi đáp án của gã. Thì đột ngột, một tiếng đùng thật lớn liền vang vọng ở trong phòng.



Chỉ thấy, giữa mi tâm của Cao Văn lúc này đã hiện ra một cái lỗ máu, đang có huyết tinh không ngừng chảy từ bên trong ra ngoài, đem sống mũi của gã đều nhuộm đỏ.



"Lấy...lấy..." Không có tiếng hét thảm, giờ phút này, Cao Văn vẫn cứ làm theo mệnh lệnh, lắp bắp lặp lại một chữ này, mong muốn đem lời phía sau nói ra.



Nhưng rốt cuộc, sinh lực cũng không đủ chèo chống để gã nói dứt câu, Cao Văn liền hóa thành một bộ thi thể. Mà lúc này, quyền khống chế của quỷ con hát ở trên người gã cũng đã không còn hiệu nghiệm nữa.





Hồn phách bởi vì không đủ oán niệm chống đỡ, nên ngay cả quỷ cũng không làm được.



Lúc này, mắt thấy bí mật sắp tới tay, lại bị người ở dưới mi mắt cắt đứt, nụ cười điềm nhiên trên mặt quỷ con hát liền chậm rãi nhạt dần. Ánh mắt hắn có chút băng lãnh, ẩn chứa một cỗ nguy hiểm, bắt đầu hướng về phía người ngồi đối diện.



"Tiểu, Ngư, nhi, ngươi có ý gì đây?"



Cầm lấy súng lục, Diêu Vũ liền trầm mặc. Trong lòng cũng không vì giết chết Cao Văn mà cảm thấy tội lỗi. Bởi vì nếu không giết gã, ý đồ của y sẽ bị phơi bày, đến lúc đó, y sẽ trực tiếp đi vào tuyệt lộ, chết không yên lành.



Đương nhiên, còn vì một lý do nữa, từ trong tiềm thức, cầm súng giết người đối với Diêu Vũ, cũng không có bao nhiêu gánh nặng tâm lý. Tựa như y rất thường xuyên làm như vậy.



"Không có ý gì cả." Đã sớm chuẩn bị sẵn câu trả lời, nên lúc này, trạng thái của Diêu Vũ lại bình tĩnh đến lạ :"Ta chỉ là cảm thấy kẻ này tâm địa bất chính, tồn tại ở trên đời, sẽ chỉ tổn làm dơ bẩn ánh mắt xinh đẹp của công tử."



"Đồng thời, còn sẽ miệng đầy ô uế, làm công tử mất hứng, dùng bữa không ngon miệng. Dù sao, đối phương chỉ là một con chuột, có đúng không?"



Lời này của Diêu Vũ không chỉ cố gắng rũ sạch hết quan hệ của mình, mà còn thuận tiện nịnh bợ một phen. Không ngoài dự liệu, lãnh khí quanh thân quỷ con hát liền giống như thuỷ triều, nhanh chóng rút đi.



Hắn nhướng mày, cười như không cười đạo :"Có đúng không?"



Nhìn thấy bản thân thành công bình ổn cảm xúc của đối phương, khỏa tâm đang treo cao của Diêu Vũ mới từ từ thả xuống, y theo bản năng muốn lén lút đem súng lục thu về.



Chỉ là, đúng lúc này, một tiếng kinh hô tựa như thanh âm của ma quỷ lại vang lên, làm y không khỏi khựng lại.





"A, thứ này là...súng?"



"Ha hả, đúng vậy, công tử...cũng biết thứ này sao?" Diêu Vũ cười, nhưng nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.




Trong lòng thầm nghĩ, cái tên này nhất định là đã thành tinh, làm sao có thể cái gì cũng đều biết như vậy!



Nghe Diêu Vũ hỏi, quỷ con hát liền có chút hăng hái khiêu mi. Ngón tay tinh xảo như ngọc, lúc này cũng ở trên má phải của mình vẽ vài vòng :"Đã từng gặp qua."



"Cách đây khoảng hai mươi năm, có một con chuột nhỏ đã chui vào chỗ này của ta, muốn đem vật gì đó lấy trộm. Nhưng rất tiếc, hắn không những không thành công, mà còn bị ta ép vào đường cùng."



"Trong lúc nguy cấp, hắn thế mà lại muốn phản kháng, dùng súng bắn ta."



Đáy lòng lạnh lẽo, mặc dù không biết quá trình thế nào, nhưng nhìn thấy vị hồng y này vẫn còn yên vị tại đây, Diêu Vũ liền không khó đoán được kết cục của kẻ đó.



Quả nhiên, quỷ con hát ngay tức khắc liền đã giải đáp suy đoán của y.




"Viên đạn ở trên mặt ta để lại một vết thương nhỏ, khiến mỹ nhan của ta chịu đến tổn hại. Cho nên..." Quỷ con hát vẫn đang cười, chỉ là nụ cười lại có chút rét lạnh :"Ta đem hắn sống sờ sờ tháo thành tám khối, mỗi ngày đút một khối cho Tiểu Hắc ăn."



Tiểu Hắc?



Tựa như nhìn ra nghi hoặc của Diêu Vũ, nam nhân liền thoải mái giải thích :"Tiểu Hắc là sủng vật ta nuôi lúc sinh thời, là một con mèo nhỏ. Sau khi ta chết, nó bởi vì bị bỏ đói lâu ngày, cho nên liền đã không nhịn được gặm ăn thi thể của ta."






"Cụ thể hơn một chút, liền là một đốt ngón tay." Nói nói, nam nhân còn vươn ngón áp út bên tay trái của mình ra, có chút âm u thì thầm :"Có lẽ ngươi không biết, nhưng con người của ta, bình sinh yêu nhất liền là dung mạo của mình."



"Cho nên, ngón tay bị gặm, lộ ra bạch cốt âm u, ta đã rất tức giận. Ta quyết định trừng phạt nó một chút, ở trên người nó hạ xuống đạo một nguyền rủa, để nó ăn đến chết. Sau đó, ta còn thường xuyên ban thưởng cho nó một chút thức ăn...tỷ như khách nhân không mời mà đến."



"Khiến nó biến thành bộ dạng như ngươi nhìn thấy khi nãy." Ánh mắt dịu lại, ngón áp út chỉ có xương cốt trắng dã của hắn, rất nhanh liền bị da thịt bao phủ, trở thành hoàn mỹ vô khuyết.



"Bây giờ, nó cùng trước kia vẫn vô cùng giống nhau, ngoan ngoãn, khả ái, nghe lời, còn rất là thân thiện, dính người nữa."



Nếu lúc này, Diêu Vũ còn không biết Tiểu Hắc trong miệng đối phương là thứ gì, y cảm thấy chính mình cũng có thể dùng đậu hũ đập đầu tự tử cho rồi.



Nhưng cũng bởi vì vậy, y mới càng thêm hoảng thần. Thật sự không thể liên tưởng được mấy chữ ngoan ngoãn, khả ái, thân thiện lên trên đồ vật buồn nôn kia.



Đặc biệt là hai chữ dính người, vô duyên vô cớ lại khiến y nhớ tới hình ảnh nó một ngụm nhấn chìm đôi mộc hài kia.



Nhưng ở trước mặt quỷ con hát, y cũng không thể làm gì khác hơn ngoài gượng cười, hùa theo :"Ừm...xác thực là rất...đáng yêu..."