Cậu khi mới chỉ còn nhỏ thôi mà đã bị cậu mợ của mình đem bán vào thanh lâu, quá khứ trước đây của cậu thực ra cũng có ít nhiều ấm áp khi mà cha vẫn còn, chỉ là cha nhìn sai người rồi, lại có thể giao cậu cho cái đôi vợ chồng không thể nào tin tưởng ấy để cuối cùng cậu phải lưu lạc đến mức phải trở thành thanh quan ở chốn bán rẻ tiếng cười để mua vui này.
Cậu trong những năm tháng ở đây cũng nhận được không ít sự quan tâm từ người chủ lâu với ít nhiều sự thương tiếc và hoài niệm, cùng với người sư phụ dạy cậu đánh đàn. Thời gian qua đi, danh tiếng của cậu dần vang xa, có những người vì muốn được thưởng thức tài nghệ của cậu mà không ngại trả giá hết thảy, cậu chính là đã có thể không cần lo đến cái ăn cái mặc ở chốn này.
Rồi một ngày cậu gặp được người thương trong lòng của mình, hắn mới trải qua nỗi đau gia đình hoang phế, người vương phi mà hắn nhất mực yêu thương cùng với đứa con nhỏ hắn cùng nàng chờ đợi đều ra đi, còn lại đây là một mình hắn cô quạnh giữa dòng đời nổi trôi bạc bẽo. Một lần lại một lần, họ tiếp xúc với nhau nhiều hơn, cũng thấu hiểu nhau hơn, trái tim cũng dần dần đi lệch hướng. Cũng đến lúc cậu phải rời xa nơi mà cậu lớn lên, nó không còn là một thứ thuốc về cậu nữa, mà giờ đây cậu đã tìm thấy được mái nhà dành riêng cho chính mình.