Liêu Thần

Chương 133: Người cá biển xanh 10




một giấc ngủ liền kéo dài đến hừng đông.

Cuối cùng tận khi bị Elena đánh thức, Trì An mới sực nhớ mình đã quên mất chuyện gì,cô lật đật chạy tới mở toang cửa sổ, đưa mắt nhìn ra biển khơi xanh thẳm ở đàng xa.

Nhà của bọn họ không mấy xa bờ biển, đứng ở sổ thì đã có thể thấy được đại dương ở cách đó không xa.

Lúc này trời trong gió mát, bên dưới bầu trời xanh thẳm là mặt nước sóng yên biển lặng, vài chú chim biển chắp cánh bay ngang chiếc thuyền bè, dường như đứng từ đây cũng có thể nghe được tiếng kèn hiệu vang vọng nơi xa xa. Hết thảy bốn bề đều toát lên hơi thở tĩnh mịch trong lành.

Sắc mặt Trì An thoắt chốc trầm xuống, rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh.

“Angel, mau thức dậy, ngài Rawson tới rồi!”

Tiếng gọi của Elena kéo Trì An trở về thực tại, cô theo bản năng đáp một tiếng rồi bình tĩnh ghé mắt nhìn mặt biển êm ả ngoài kia. Cuối cùng đành ôm một bụng ngổn ngang đóng cửa sổ lại, sau đó bắt đầu thay quần áo.

Lúc chuẩn bị mặc đến phần bó ngực, Trì An bỗng cúi đầu nhìn hai luồng tiểu bạch thỏ trước ngực mình.

Loài người ở thế giới này có gen phát triển theo phương Tây, đường nét ngũ quan rõrệt, tướng tá cao gầy và đặc biệt trổ mã cực tốt khi ở tầm tuổi thiếu niên. nói gì thìAngel Durth đã được coi là người có ngoại hình khiêm tốn, nhưng khi thoát y phục rathì hai luồng mềm mại trước ngực vẫn khá nảy nở, hơn nữa còn xinh đẹp vô cùng.

Trì An khựng lại giây lát rồi mới dùng băng cuộn vòng, siết thật chặt quanh ngực.

Sau khi mặc xong áo màu trắng, cô lại mặc vào bộ y phục dân tộc đặc trưng cổ tròn của phái nam, đem vạt áo trắng nhét vào bên trong gấu quần đen. Trì An mặc như thế này càng khiến vòng eo của cô nhỏ hơn so với bình thường, chưa kể tạo hình như vậykhông những làm Trì An toát lên vẻ khí khái anh hùng mà còn khiến cho diện mạo anhtuấn của thiếu niên càng trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.

cô bước ra khỏi phòng liền thấy Elena đang tiếp đón một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi.

Người đàn ông này có đường nét ngũ quan cường tráng, dưới cằm có vài sợi râu lún phún càng tăng thêm vẻ khí khái của nam tử hán. hắn lễ độ nhận lấy tách trà từ Elena và cảm ơn, nhưng giữa chân mày vẫn hơi siết chặt, vẻ như tâm trạng không được tốt cho lắm.

Vừa thấy con gái mình bước ra, Elena liền liếc nhìn cô với vẻ lo lắng, nhưng vẫn ngồi sang bên cạnh để không quấy rầy hai người trò chuyện.

“Joy!” Thấy được Joy, thần sắc Rawson liền biến hóa vài phần, vội vàng hỏi: “Nghe nóihôm qua cậu mới trở về. thật may là cậu đã quay trở lại, cậu không sao chứ? Còn nữa, thương thuyền Wallen rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cách nào mà cậu trốn thoát được …”

Thấy Rawson chất vất một loạt những câu hỏi, Elena ở bên cạnh khó nén được mặt mũi trắng bệch.

Bà thật không ngờ tới sau khi con gái mình trở về hôm qua thì liền bị thủ lĩnh của Hắc Sa gọi đến. Cũng vì đêm qua quá quan tâm chăm sóc con gái bà nên nhất thời vứt cả chuyện thương thuyền Wallen ra sau đầu. Lần này để thương thuyền của Hắc Sa bị tổn thất lớn như vậy trong khi Angel Durth thì lành lặn trở về, bọn Hắc Sa sẽ dễ dàng chịu bỏ qua cho con gái bà sao?

Có thể từ trong tay hải tặc bình an trở về, mặc dù đáng để ăn mừng, nhưng thứ phải đối mặt lại là phát sinh thêm nhiều vấn đề hơn.

Trì An vẫn không nhanh không chậm nói với Elena: “Elena, con đói quá, có gì để ănkhông vậy mẹ?”

Chờ Elena lòng dạ không yên làm xong bữa sáng đem lên, Trì An bảo bọn họ ngồi xuống chung, rồi mới từ tốn trả lời câu hỏi của Rawson. Bắt đầu từ cái đêm các thành viên trên thuyền đều đã say mềm cho đến chuyện đêm qua bị Conan lão đại gọi đi, côđều tường thuật toàn bộ một cách cặn kẽ.

Lúc nghe Trì An nói đến chuyện Alec là hải tặc, sắc mặt Rawson tái xanh, giận dữ mắng tục một câu.

Thần sắc Elena cũng không thể lạc quan hơn.

Thời điểm Trì An và Alec thân thiết vào hai năm trước, Elena vốn dĩ rất vui mừng khi thấy con gái mình có một người bạn, hơn nữa tuổi tác của người bạn này xấp xỉ congái bà, biết đâu chừng sau này bọn chúng sẽ phát triển thêm một chút. Khi đó Elena hoàn toàn xem Alec là con rể tương lai của mình mà đối đãi, đâu thể ngờ được hóa ra thân phận thật sự của hắn là hải tặc, suýt chút nữa còn hại chết Angel Durth.

Khi nghe đến đoạn Trì An ở trên thuyền của Gerry lão đại gặp phải thuyền hải tặc Đầu Lâu Cốt, mà bọn hải tặc lại còn kéo theo một con thủy quái, Rawson và Elena suýt chút nữa thì tim cũng ngừng đập.

Tuy rằng Trì An bị tập kích nhưng rốt cuộc cũng được thuyền của đội tuần tra thứ bảy đưa về Kình đảo, cho nên ngược lại Trì An cũng không còn để ý cho lắm.

Có thể nói trong mắt mọi người, hai tháng mà Trì An đã trải qua thực sự nằm ngoài khả năng tưởng tượng của họ, cô đã rơi vào hoàn cảnh vừa thăng trầm vừa lại cực kỳ nguy hiểm.

Rawson ngờ vực hỏi, “Edward Hill mặc dù là người vô cùng công chính liêm minh, nhưng xưa nay hắn chưa từng xen vào chuyện thế sự. Hôm qua tôi nghe được tin, lúc Hắc Sa mang cậu đi ở bến tàu, Edward Hill đã ra mặt giúp cậu, phải không?”

“Đúng vậy, Edward Hill tiên sinh đúng là một người vô cùng chính trực.” Trì An kiệm lời đáp.

Tuy rằng Rawson vẫn còn nghi ngờ nhưng rốt cuộc cũng không mấy để trong lòng nữa. Dù sao đội tuần tra hải quân và đám dân thường thích liều mạng như bọn họkhông có quan hệ gì với nhau, thay vì trông cậy vào đội tuần tra hải quân thì chi bằng tự lực gánh sinh còn tốt hơn.

Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, tâm trạng Rawson lập tức tuột dốc.

hắn mặt âm trầm, chậm rãi nói: “Joy, tôi thật xin lỗi. Tôi thật không biết Alec lại là hải tặc.”

Nhắc đến thì mới nhớ, đằng sau mối giao tình giữa Angel và Alec còn có sự liên quan đến Rawson. Lúc Alec bị người mang tới kình đảo, bởi vì tuổi tác của chàng thiếu niên này xấp xỉ với Angel, cho nên Rawson liền giới thiệu hai người với nhau.

Rawson cũng là thành viên của Hắc Sa, có điều Rawson xưa nay luôn là người hành hiệp trượng nghĩa, thường xuyên quan tâm và giúp đỡ đến những dân nghèo gầy yếu. Năm xưa cũng nhờ có Rawson dẫn đường tương trợ, Angel Durth mới thuận lợi nhận được việc trên thuyền buôn. 

Quả thật, tiếng tăm của người này vô cùng tốt trong mắt thường dân ở đây.

“không có gì, ngay cả Mã Nhĩ Tư phụ trách dẫn hắn vào cũng không nhận ra được hắnlà hải tặc, đây không phải lỗi của ngài!” Trì An tỉnh táo nói.

Mã Nhĩ Tư chính là người đàn ông tóc nâu đỏ mà hôm qua đứng kế bên Conan lão đại. Lúc đó khi hay tin Alec là hải tặc, Mã Nhĩ Tư là người tỏ thái độ rõ nhất. Bởi nếu Alec thực sự là hải tặc, vậy thì chẳng phải chính hắn đưa Alec lên thuyền cũng sẽ trở thành người chịu trách nhiệm với tổn thất mà thuyền Wallen đã chịu hay sao. Đây cũng chính là điều mà Mã Nhĩ Tư hoàn toàn không muốn tin tưởng.

Rawson thở dài, nghĩ tới tổn thất của Wallen đối với Hắc Sa cộng thêm thái độ của Mã Nhĩ Tư ngày hôm qua, hắn nhịn không được vì Trì An mà lo lắng.

“Joy, cậu phải biết vì chuyện của Wallen mà khiến Hắc Sa chịu tổn thất vô cùng lớn, bọn họ vô cùng tức giận vì chuyện này. Vì chuyện cậu lành lặn trở về, có thể lần này chúng sẽ …” hắn liếc mắt nhìn Elena sắc mặt dần trắng bệch, rốt cuộc không nói tiếp câu sau.

Nhưng ẩn ý trong câu nói này, cả Elena và Trì An đều nghe ra được.

cô đáp: “Tôi đã biết, không sao đâu. Cám ơn ngài đã đặc biệt đến đây một chuyến.”

Rawson vỗ vỗ bả vai cô, liền cáo từ rời đi.

Chờ sau khi Rawson rời khỏi, Elena liền gấp đến độ muốn khóc.

Bà kéo tay Trì An, sốt ruột nói: “Angel, hay là chúng ta rời khỏi Kình đảo đi! Mẹ con mình tìm một Tiểu Châu đảo mà không có thương thuyền nào đi ngang và rồi sinh sống ở đó, cách nơi này thật xa, tốt nhất là một nơi mà người của Hắc Sa không tài nào tìm được chúng ta mới thôi.”

Trì An nhận ra được bà đã bị dọa đến phát hoảng rồi.

Elena vốn từng là tiểu thư đài cát có xuất thân cao quý, có còn có một vị hôn phu là hải quân đẹp trai tuấn tú, nhưng bởi vì gia đạo sa sút mà mất đi tất cả. Thực ra Elena là người phụ nữ có tính cách kiên cường độc lập, nhưng cuộc sống đưa đến cho bà quá nhiều trắc trở, khiến bà giờ đây ngoại trừ một đứa con gái, thì không còn lại gì cả.

Con gái chính là toàn bộ thế giới của bà.

Trì An phải dành gần hết thời gian để dỗ dành Elena, thậm chí còn không tiếc lôi cả Đội trưởng đội tuần tra thứ bảy ra để trấn an bà mới thôi.

Chẳng qua là, Trì An rất nhanh phát giác được cô đã tự đập đá vào chân mình, bởi khi Elena nghe tài năng của cô được lọt vào mắt xanh của Edward Hill, thậm chí lúc nghe tới đoạn đối phương ngỏ ý mời cô gia nhập đội tuần tra hải quân, ánh mắt của bà khi nhìn cô đột nhiên sáng rực.

“Angel à, mẹ nghe nói quý ngài Edward Hill này có dáng dấp vô cùng khôi ngô, hoàn toàn là một quý ông diện mạo liêm chính, có sức hút đặc biệt cực kỳ. Nếu con có thể lọt vào …” Tới đây bà liền chán nản nói tiếp, “Thôi rồi, nói không chừng bây giờ con ở trong mắt người ta vẫn là một trai thẳng rồi còn gì.”

Trì An: “…”

cô sờ mũi, lúng túng cười một cái, nói: “Tóm lại, Elena à, mẹ đừng lo cho con, con bây giờ cũng rất ổn mà! Được rồi, con phải ra ngoài một tí, sẽ về muộn đó. Còn nữa, bây giờ mẹ bỏ hết công việc hiện tại, đừng tiếp tục công việc phục vụ người khác. Sau này con nuôi mẹ!”

trên mặt Elena rốt cuộc mới lộ ra nụ cười ấm áp, giận trách: “Bây giờ mẹ của cô vẫn còn cử động được, không cần cô nuôi đâu. Những số tiền kia của con cứ việc cất lại đi, có gì tương lai còn lấy làm của hồi môn nữa.”

Trì An cảm thấy của hồi môn gì đó thì thật khó mà nói trước được. Tuy nhiên vẫn mộtmực khuyên bà từ bỏ công việc hiện tại, sau đó mới nhanh chóng ra khỏi nhà.

Sau khi Trì An ra khỏi cửa, cô cũng không đến nơi nào khác mà là chạy đến bến tàu ngắm thuyền.

Nếu cô muốn mua một con thuyền thuộc về riêng mình, vậy thì trước tiên phải dò la được mức giá của con thuyền trên thị trường. Trước kia bởi vì năng lực của của Angel có hạn, hơn nữa còn phải lo cảnh giác không để người ngoài phát hiện ra thân phận con gái nên nguyên chủ vốn không có tâm tình để tâm đến những vấn đề này. Vì thế Trì An không có được bao nhiêu trí nhớ của nguyên chủ.

Trì An lại đợi trên bến tàu cả một ngày vẫn cảm thấy những con thuyền kia đều khôngnhư mình mong muốn, không nén được có chút thất vọng.

Chạng vạng tối, lúc Trì An trở về nhà thì lại bị một đám lưu manh vây quanh cản đường, trong số đó có kẻ mà hôm qua muốn cướp Trì An, rốt cuộc lại bị cô đánh chomột trận bỏ chạy.

Nhìn tình huống này, có lẽ là chúng kéo thêm người tới để đối phó cô rồi.

“Này nhóc, khôn hồn thì đem đồ mà hôm qua mày cướp được đưa hết cho bọn tao, còn nữa, phải dẫn bọn tao tới nhà mày, đem toàn bộ đồ đáng tiền trong nhà giao hết ra. Bằng không đừng trách bọn tao không khách khí!” một gã cầm đầu đám côn đồ, giương tay ra muốn bắt lấy cô.

Trì An hất một cái, gã kia liền lập tức bị đá văng lăn thành một vòng tròn đập vào vách tường.

Những người khác: “…” 

Trì An lười phải nói nhảm với những kẻ này, dứt khoát nhún người đạp lên vách tường chung quanh, một cước đá bay những tên côn đồ tầm thường không chút võ công kia ngã lăn xuống đất. Lại còn lột sạch hết quần bọn chúng, sau đó đem những chiếc quần kia gom lại một chỗ. 

“Mặc kệ ai phái các anh tới, đừng chọc tôi. Nếu còn động đến tôi nữa, thì lần sau sẽ lột hết đồ các người vứt xuống tàu, khỏa thân thị chúng.” Trì An cảnh cáo, gom quần của bọn chúng lại rồi ghét bỏ xách đi.

một đám đàn ông trai tráng bị muối mặt che đi vị trí nhạy cảm không thể lộ ra ngoài, chỉ đành ghi hận nhìn cô rời đi.

Đến khi bọn chúng ôm nửa dưới lồ lộ trở về phụng mệnh với Mã Nhĩ Tư, gã liền giận dữ tát một kẻ trong số chúng, điên tiết quát: “một lũ phế vật! Ngay cả một thằng ranh còn chưa dứt sữa cũng không giải quyết được, còn bị hắn lột sạch quần, sao bọn màykhông vác ch*m biểu diễn vòng quanh bến tàu luôn cho rồi?”

“Nhưng, nhưng ngài Mã Nhĩ Tư, thằng nhóc kia thực sự rất kỳ lạ. Nhìn hắn rất lợi hại, chúng ta căn bản không phải đối thủ của nó đâu. Thằng nhóc này nhất định là mộtkiếm sư!”

Mã Nhĩ Tư cười khinh thường, “Chẳng qua chỉ học được vài chiêu trên thuyền thì đãđược gọi là kiếm sư rồi? Ngươi cho rằng dễ làm kiếm sư lắm sao?”

một đám đàn ông cúi đầu xuống, bọn chúng cảm thấy thằng nhóc kia vô cùng khôngbình thường nhưng lại không cách nào diễn tả được, thậm chí bọn chúng lại còn chẳng đỡ được một chiêu của đối phương.

Sau khi Mã Nhĩ Tư dạy dỗ đang đám người của mình được một trận, gã u ám nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ dần chuyển sang đen kịt, lạnh lẽo gằn thành tiếng: “Joy Durth! Chuyện còn chưa xong đâu!”

***

Sau khi ăn xong cơm tối, Trì An liền bảo với Elena, “Elena, con ra bờ biển chơi mộtchút, tối nay có thể sẽ về rất khuya đó.”

“Ra bờ biển? đã trễ thế này …” Elena có chút lo lắng, tuy rằng trị an ở Kình đảo khôngtệ, nhưng buổi tối khuya còn ra ngoài thì ngược lại có chút không ổn.

“không sao đâu mẹ, con đi tìm Ares đây!” Trì An cười với bà một tiếng, liền trở về phòng thay quần áo.

Chờ Trì An một lần nữa trở ra,đến khi Elena phát giác được bộ quần áo trên người congái lúc này, ánh mắt cũng liền trợn trừng kinh ngạc.

“Angel!” Elena chỉ tay về phía cô, vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ đan xen trên gương mặt, “Con, con, con …”

Trì An vẩy nếp váy trên người, vuốt vuốt tóc, cười nói: “không phải mẹ luôn mong con mặc váy sao? Trước tiên phải để con tập thích ứng một chút, có lẽ đến khi đã quen dần rồi, sau này con gái của mẹ cũng có thể khôi phục lại thân phận con gái đó.”

Elena nghe vậy, thật sự là vui sướng đến không nói nên lời, chỉ đành gật mạnh đầunói: “Vậy con mau mau thích ứng đi. Con thích kiểu váy thế nào thì nói cho mẹ, mẹ mua vải cho con. Kỹ năng may váy của mẹ có thể xem là đẹp mắt, cả bà Hall ở nhà bên cạnh chỉ thích mỗi mẹ may váy cho thôi đấy.” 

Trì An lại cười với bà một tiếng, sau đó mới mang kiếm bước ra khỏi nhà.

Mắt thấy con gái mình còn xách theo cả kiếm ra ngoài, Elena đang từ trong vui sướng rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, trực giác cảm thấy không đúng.

Con bé mặc váy đi ra ngoài ban đêm tìm cá heo chơi, sao lại còn phải mang kiếm?”

Từ Durth gia ra tới bờ biển, muốn đến cũng phải tốn chừng mười phút.

Có điều hướng Trì An đi thì lại có xa hơn một chút, khoảng chừng nửa canh giờ thì mới tới được khu vực bờ biển không có người nào qua lại.

Ở khu vực này có rất nhiều hòn đá có hình thù kỳ dị, sóng biển liên tục đánh vào khiến bọt nước văng tung tóe. Chỗ này bình thường không có ai bén mảng tới, không sợ sẽcó kẻ đến quấy rầy, vì thế Trì An cảm giác được người đàn ông kia hẳn sẽ thích nơi như thế này.

Trì An bỏ kiếm xuống, tìm một hòn đá cao nhất leo lên đứng, sau đó hướng ra biển hôthật to: “Siren! Ares!”

Tiếng hô lớn trầm bổng vang vọng, mang theo tiếng sóng biển rì rào trôi dạt ra thậtxa.

Ánh trăng đêm nay vẫn sáng ngời, mặt biển vẫn dập dềnh nhấp nhô, rất nhanh Trì An liền thấy bóng cá heo lượn lờ dưới nước, nhảy phóc ra khỏi mặt biển chào mừng với Trì An.

Trì An đưa mắt tìm kiếm xung quanh, không thấy bóng dáng của người cá nào đó, khó tránh có chút thất vọng. 

cô đoán, có lẽ vị người cá nào đó nhất định là giận dỗi vì cô lỡ hẹn đêm qua. Chuyện này cô không cãi được, nên quyết định đợi một hồi nhất định sẽ dỗ dành hắn thật tốt.

Trì An nghĩ như thế, chờ cho chú cá heo bơi đến gần, cô liền túm túm váy, dứt khoát nhảy xuống nước. 

Tư thế này thật không khác gì một cô gái nhảy xuống biển tự tử vì tình.

Sau khi Trì An nhảy xuống nước, mực nước chung quanh rất nhanh liền nhấn chìm cô. Dưới ánh sáng mông lung tỏa ra từ bóng trăng, ngoài chú cá heo đáng yêu đang bơi về phía mình ra, Trì An tìm kiếm một hồi cũng không thấy được bóng dáng người cá đâu cả.

Chẳng lẽ thực sự giận đến vậy sao?

Trì An đang nghĩ sẽ lội tới chỗ Ares thì bất chợt, một đôi tay lớn từ phía sau ôm lấy Trì An, nhiệt độ của mỹ nhân ngư ở dưới nước tựa như một con rắn biển quấn quít lên người cô, bàn tay lớn vừa vặn chạm phải vị trí mềm mại ngay ngực đối phương.

Trì An cảm giác được cơ thể của nhân ngư phía sau mình đột nhiên cứng đờ.