Chương 13: Bệnh Viện Đa Khoa Trung Ương
Bệnh viện đa khoa trung ương thành phố là nơi từng xảy ra rất nhiều vụ b·ê b·ối,đầu tiên thì phải nói đến vụ việc làm chấn động cả thành phố về người bác sĩ mua bằng.
Bác sĩ có tên là Lê Minh Khôi là một trong những bác sĩ phẫu thuật của bệnh viện,ca phẫu thuật đầu tiên mà người này làm là về một bệnh nhân mắc bệnh đau thần kinh tọa m·ãn t·ính.
Bệnh nhân là một ông lão 60 tuổi,lúc còn trẻ thường xuyên bốc vác nhũng vật nặng nên về già đã bị thoát vị đĩa đệm dẫn đến đau thần kinh tọa.
Vốn là được những người hàng xóm khuyên đi điều trị,ông ta đã đến bệnh viện gặp Lê Minh Khôi.Sau khi chụp x quang và chuẩn đoán bệnh của ông thì tên này đưa ra yêu cầu giúp ông phẫu thuật.
Bệnh nhân vì muốn chấm dứt cơn đau dai dẳng này cũng đã đồng ý,ông ta đã đem hết toàn bộ tiền dưỡng già của mình để dùng cho chi phí phẫu thuật.
Nhưng cả ông và gia đình đều không thể ngờ rằng sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc,ông không những không hêt đau mà còn trở thành một người tàn tật chỉ có thể di chuyển bằng xe lăn.
Vụ việc đã dược đưa lên khắp các mặt báo lúc đó gây nên sự phẫn nộ cực lớn đến từ dư luận,nhưng bệnh viện vẫn không bất kỳ động thái nào với tên bác sĩ này.
Nhưng đó chưa phải là tất cả,một vụ việc khác là về một người phụ nữ trung niên cảm giác đầu mình có những cơn dai dẳng gây ra rất nhiều khó khắn trong đời sống.
Người phụ nữ này quyết định đi khám bệnh và được bác sĩ Lê Minh Khôi chuẩn đoán là trong não của cô có một khôi u đang chèn ép bên trong khiến cho cơn đau cứ liên tục không nghỉ
Hắn một lần nữa đưa ra gợi ý về việc phẫu thuật cho người phụ nữ nếu không để lâu dài sẽ ảnh hưởng đến não bộ,người kia nghe vậy cũng rất sợ hãi lập tức đồng ý.
Sau cuộc phẫu thuật người phụ nữ không những không hết chứng đau đầu mà thần kinh của cô còn xảy ra nhiều vấn đề,đôi khi thì rất tỉnh táo có đôi khi lại như đứa trẻ mới lớn.
Hai vụ việc trên chỉ là một trong số ít chuyện mà tên bác sĩ mua bằng mua đã làm mà thôi.Với nhiều lần như vậy xảy ra nhưng người dân không thấy được bất kỳ sự can thiệp nào đến từ bệnh viện,các cảnh sát cũng không có chứng cứ để buộc tội hắn.
Tức nước vỡ bờ,người dân đã tràn vào trong bệnh viện và đ·ánh c·hết tên bác sĩ trông sự can ngăn bất lực của các nhân viên y tế khác.Cái c·hết của hắn vẫn chưa đủ để lắng lại cơn giận của dân chúng,nhưng những vụ việc sau không còn liên quan đến ma quỷ nữa nên không có ghi chép.
Hùng đang đứng trước cổng bệnh viện nhớ lại những thứ mà hắn đọc trong tài liệu về nơi đây.
"Bên trên có ghi tên bác sĩ đó bởi vì quá uất hận vì cảm thấy mình không hề sai nên sau khi c·hết đã trở thành một con Hồng Y,cũng là boss lớn nhất trong bệnh viện này."
"Hồng y đối với mình cũng đã là có tính nguy hiểm cao,nơi đây là bệnh viện nên quỷ chắc chắn không chỉ có một con hi vọng đừng gặp tất cả cùng một lúc."
Chỉ cần không phải gặp được nhiều con một lúc thì với sự trợ giúp của Kim Liên,Hùng cũng không sợ hãi lắm dù cho tên bác sĩ Lê Minh Khôi.
Hắn cất bước đi vào trong bệnh viện,đi đến cửa trước Hùng mở ra thì có một luồng gió lạnh đập vào mặt hắn.Bên trong này rất tối,hắn lấy ra đèn pin soi thử xung quanh.
Bây giờ Hùng đang đứng ở sảnh của bệnh viện,không mục tiêu gì nên hắn quyết định đi thẳng vào trong xem sao.Mới đi vào được một chút Hùng phát hiện ánh sáng từ đèn pin chỉ có thể chiếu sáng cách hắn chỉ khoảng 10 mét.
Phía xa giống như có thứ gì đó đang ngăn cản ánh sáng vậy,điều kinh dị là Hùng cảm giác phía trước giống như có một người đang đứng nhìn mình.
"Thứ gì? Mới vào đã gặp quỷ rồi,sao xui xẻo vậy!"
Có Kim Liên bên cạnh khiến cho Hùng gan rất lớn,hắn tiếp tục đi tiếp xem thứ phía trước là thứ gì,nhưng cho dù hắn đi nhanh hơn hay thậm chí là chạy,hắn cũng không thể nhìn thấy thứ trước mắt.
Cảm giác có người đứng trước mặt nhưng đi mãi không thể tìm được làm cho Hùng bắt đầu sợ hãi.
"Mình đang chơi trốn tìm với nó sao? Không chơi nữa đi ta đi chỗ khác?"
Hùng không muốn tiếp tục chơi với con quỷ này,biết đâu nó sẽ dẫn hắn vào cái bẫy nào đó.Hắn đi một chút thấy một nơi có ghi là phòng viện trưởng liền vội vàng bước vào.
Bênh trong văn phòng của viện trưởng mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn chỉ là có bụi đóng mà thôi,dù bênh viện này bỏ hoang cũng chỉ mới hơn 1 năm.
Hùng lục lọi bên trong căn phòng một lúc thì tìm được một quyển nhật ký.
"Đây là nhật ký của viện trưởng?"
Hắn tò mò mở ra quyển nhật ký đọc thử xem bên trong viết những gì.
Ta là viện trưởng của bệnh viện đa khoa trung ương thành phố,nơi đây mặc dù nằm ở khu vực trung tâm nhưng lại được xây dựng chỉ khoảng 10 năm trước.
Ta viết lại những thứ này vì hi vọng sẽ có ai đó tìm và đọc được nó để những người đến sau tránh xa chỗ này.Bệnh viện này không biết có phải là do phong thủy không tốt hay không,khi mà đã có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra từ lúc nó được khai trương.
Những chuyện ly kỳ này xảy ra chủ yếu ở khoa tâm thần ở tầng thứ hai của bệnh viện,một số y tá đã truyền tai nhau rằng ở khoa tâm thần có một bệnh nhân đã m·ất t·ích ở bên trong.
Bệnh nhân này khi còn sống rất thích chơi trốn tìm thường xuyên trốn khỏi tầm mắt của các bác sĩ và y tá khiến cho họ phải đi tìm hắn,vài lần đầu thì có người lo sợ liên tục đi tìm hắn.
Nhưng cho đến những lần sau mọi người cũng đã quen với hành động của bệnh nhân này,nên cứ mặc kệ cho hắn trốn không ai rảnh đi tìm nữa.Đến một ngày họ phát hiện ra bệnh nhân này đã m·ất t·ích,người nhà liên tục trách mắng bệnh viện để bọn họ đi tìm kiếm.
Những lời đồn truyền ra là các nhân viên và y tá đã tìm được xác bệnh nhân ở trong một thùng carton nằm trong phòng kho của bệnh viện,t·hi t·hể n·ạn n·hân tứ chi đã bị bẻ gãy,đầu cũng đã bị vặn ngược 180 độ ra sau trông rất kinh khủng.
Mọi người đều cho rằng đây là lời đồn để hù dọa một số người mới,nhưng thân là viện trưởng ta đương nhiên biết rõ đây sự việc có thật.Bệnh viện vì sợ mất uy tín nên đã âm thầm xử lý cái xác mà không cho bất kỳ ai biết.
Câu chuyện vẫn chưa kết thúc,hằng đêm các nhân viên làm ca đêm đều kể lại việc họ nhìn thấy một bóng đen đứng trước mặt họ nhưng cố gắng như thế nào cũng không thể nhìn thấy hình dáng của nó.
Họ truyền tai nhau rằng đây chính là linh hồn của bệnh nhân tâm thần đ·ã c·hết oan vẫn còn quanh quẩn bên trong bệnh viện.
Từ đó nhân viên làm ca đêm càng lúc càng ít,những bệnh nhân bị bất đắc dĩ ở lại trong bệnh viện đều khóa chặt lại căn phòng của mình dù cho y tá đến chăm sóc cũng quyết không mở ra.
Một câu chuyện khác còn khác còn kinh dị hơn cũng xuất phát từ khoa tâm thần,hôm đó có một bệnh nhân nam được người nhà đưa vào khám bệnh và được chẩn đoán là mắc bệnh BIID hay còn gọi là r·ối l·oạn nhận dạng toàn vẹn cơ thể.
Bệnh này khiến cho bệnh nhân cảm thấy những bộ phận như tay và chân trên cơ thể chỉ là những thứ thừa thải,chỉ có cách cắt bỏ đi tay hoặc chân mới làm cho họ cảm thấy yên tâm vì đã tự mình chữa khỏi bệnh.
Đây là một dạng bệnh r·ối l·oạn tâm thần,nhưng bệnh nhân được đưa vào cũng có triệu chứng tương tự nhưng lại khác một chút.Hắn nói là tay của mình đã bị người đánh cắp và thay thế nên muốn chặt bỏ nó để gắn lại cánh tay cũ.
Bác sĩ cùng người nhà cố gắng ngăn cản nhưng rồi một ngày,hôm đó bệnh viện đang trong giờ cao điểm các nhân viên y tế vì quá bận rộn với công việc nên không có ai trông trừng bệnh nhân.
Bệnh nhân được chẩn đoán mắc bệnh BIID đã đập vỡ một bình hoa trong phòng bệnh và dùng những mảnh vỡ thủy tinh liên tục cứa vào cánh tay,v·ết t·hương sâu đến mức có thể thấy rõ xương bên trong.
Nhưng quá trình vô cùng đau đớn này khiến cho bệnh nhân cũng không nhịn được kêu la ầm ĩ.Một y tá nghe được âm thanh cũng chạy vào xem xét tình huống.
Khung cảnh kinh dị trong phòng khiến y tá hoảng sợ đến cực điểm,nàng hét lớn lên kêu gọi bác sĩ vào cứu người.Cũng may vì phát hiện sớm nên bác sĩ cũng đã kịp thời khâu lại v·ết t·hương cho bệnh nhân.
Bác sĩ hỏi vì sao hắn lại làm như vậy,câu trả lời của bệnh nhân làm cho tất cả những người nghe được rợn cả người.Hắn nói mình đã nhìn thấy cánh tay thật của mình bên trong phòng nên quyết định cắt đứt cánh tay thay thế này để lấy lại nó.
Mọi người ai cũng chỉ cho là bệnh nhân mắc bệnh thần kinh nên không có ai tin tưởng.Cho đến khi vụ việc tương tự xảy ra khắp các nơi bên trong bệnh viện.
Những người khác không có tiền sử mắc bệnh BIID nhưng vẫn cố gắng cắt đứt cánh tay của mình.Khi được cứu chữa và phỏng vấn bọn họ đều có chung một câu trả lời giống bệnh nhân kia là họ đã nhìn thấy cánh tay thật của mình,nên muốn cắt đứt cánh tay này để thay thế lại bằng cánh tay thật.
Bằng danh nghĩa của viện trưởng ta thề những thứ mà ta viết đều là thật.Một điều cuối cùng cho những người đọc quyển nhật ký này,tuyệt đối không được gọi tên của người bác sĩ tai tiếng nhất trong bệnh viện nếu không muốn c·hết.
"Không được gọi tên? gọi tên thì nó sẽ xuất hiện sao?"
"Xem ra Hồng Y quỷ trở lên là không thể gọi tên,nhưng vì cái gì trên tư liệu Liên Minh đưa sẽ không có nhắc nhở?"
Hùng cảm tháy có chút tức giận vì bọn họ đã đưa thiếu thông tin liền gọi điện thoại mắng vốn.
"Kim Oanh sao cô không nói với tôi là Hồng Y quỷ không thể gọi tên thật?"
Một lúc sau đầu dây bên kia mới trả lời hắn.
"Xin lỗi,tôi thật sự không biết điều đó trước đó,cậu đang bị nó rượt theo sao?"
"Không có,nhưng lần sau tôi không muốn việc như vậy xảy ra lần nữa cô hiểu chứ!!"
"Vâng,để xin lỗi tôi xin phép đưa cậu một thông tin chính xác hơn,Hồng Y quỷ khi bị gọi tên chỉ xuất hiện ở khu vực của nó mà thôi,còn với Huyết Y thì cho dù ở xa nó cũng có thể ngắn ngủi xuất hiện nhưng không phải lần nào cũng hiệu nghiệm,tốt nhất là không nên gọi tên Huyết Y."
"Được rồi nhớ chuẩn bị trước đó,khi cần thiết tôi sẽ gọi cho cô."
Nói xong Hùng cúp máy,bên Liên Minh đưa thiếu thông tin làm hắn có chút tức giận,nhưng cũng chưa có chuyện gì xảy ra nên hắn tạm bỏ qua,muốn trách thì phải trách tên cầm đầu mới được.Có gì lần sau kiếm Mạnh Đức hay là thiếu tá Gia Huy đòi chút bồi thường.