Chương 9: Câu Chuyện Về Cái Bóng
Về đến nhà,Hùng ăn nhẹ một chút rồi lấy ra quyển sổ ghi chép của hắn,bắt đầu tổng kết lại những con quỷ mà mình từng gặp.
Đầu tiên đôi bàn tay quỷ đã bị Kim Liên nuốt ở bên trong quán cafe,hắn không biết con quỷ này có thể gây c·hết người hay không,chỉ biết nó làm cho người bị nó theo bám cảm giác đầu bị đè nén rất khó chịu.Mức độ nguy hiểm: Không xác định
Tiếp theo là hai ông cháu bên trong nghĩa trang,đứa cháu năng lực rất bình thường thậm chí còn không chạy nhanh bằng hắn,nhưng lại có một trí thông minh rất cao,khác với ma quỷ trong nhận thức của hắn,tiếng khóc của nó chắc có lẽ có gì đó nguy hiểm.Mức độ nguy hiểm: Trung bình.
Hắn quyết định đặt tên cho hai ông cháu này là Quỷ Hù Dọa và Quỷ Khóc.Nói về Quỷ Hù Dọa thì đây là một con quỷ đang trong quá trình thuế biến thành áo đỏ,nó có vẻ như có khả năng xuất hiện bất ngờ sau lưng và tập kích người khác.Mức độ nguy hiểm: Rất nguy hiểm
Cuối cùng là con quỷ áo đỏ từ dưới mộ trồi lên cùng huyết y quỷ đã báo tên cho hắn.Cái trước thì chưa xuất hiện thì Hùng đã chạy mất nên cũng không thể cho ra đánh giá gì,chỉ đặt cho nó một cái tên là Mộ Quỷ rồi để trống.
Còn về huyết y quỷ trong Phúc An Viên thì Hùng quyệt định cho nó cái tên là "Người giữ mộ"có vẻ như nó là boss lớn nhất trong Phúc An Viên nên cho cái tên gọi này chắc không vấn đế gì,hắn không dám viết lên tên của nó vì sợ gặp phải nguyên rủa nào đó.Mức độ nguy hiểm: Không xác định.
Làm xong việc này,Hùng mới hài lòng lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau Hùng thức dậy với một cơ thể mệt rã rời vì đã vận động kịch liệt tối đêm qua,đừng hiểu lầm chủ yếu là do màn rượt đuổi với Quỷ Khóc.
Rất lâu rồi mới vận động mạnh như vậy khiến cơ bắp của hắn có chút quá tải,nhưng hôm nay là ngày đi làm nên Hùng không thể nghỉ được nữa.Tuần trước hắn đã nghỉ đủ nhiều rồi,hắn không muốn phải mất việc.
Bước vào nhà vệ sinh đánh răng buổi sáng,như thường lệ hình ảnh phản chiếu trong gương là Kim Liên đã ở bên cạnh hắn.Việc nàng xuất hiện ban ngày là rất ít,ngoại trừ lần trước cả hai đi "hẹn hò".
KIm Liên xuất hiện cũng đồng nghĩa với việc nàng đã tiêu hóa xong tên Quỷ Hù Dọa đã ăn lúc tối.Việc ăn một con quỷ đang trong quá trình thuế biến khác làm cho Kim Liên tiến lên một bước rất dài.
Toàn bộ quần áo của nàng cũng đã chuyển sang màu đỏ tươi,ngoại trừ một chấm rất nhỏ nằm ở ngay trái tim vẫn chưa chuyển sang màu đỏ.
"Chưa biến đổi hoàn toàn sao? Có lẽ thiểu một chút gì đó hoặc là cần thời gian."
Đối với việc quỷ tiến hóa Hùng không hề biết gì,điều duy nhất hắn biết bây giờ là nàng đang tựa đầu vào vai hắn,hai tay đang ôm chặt lấy cổ của hắn.
Mặc dù khuôn mặt của nàng không thể biểu cảm,nhưng Hùng vẫn cảm nhận được sự hưng phấn đến từ Kim Liên.
"Cô nàng này có vẻ thích bạn trai c·hết hơn là bạn trai sống!!!"
Không muốn trở thành thức ăn trong bụng của bạn gái mình,Hùng nhanh chóng chuẩn bị quần áo chạy đi làm kiếm tiền.
Từ nhà Hùng đến công ty cũng không quá xa,chỉ khoảng nửa giờ đi đường.Bước vào phòng làm việc quen thuộc đập vào mắt hắn vẫn là bờ mông của trưởng phòng Ái Linh,không đúng,phải là con Quỷ Sơ Sinh.
Bây giờ ngoại hình của nó không còn giống một đứa trẻ sơ sinh nữa mà giống một đứa trẻ ba tuổi hơn.
"Chào em,nghỉ lâu như vậy là đi chơi với bạn gái đúng không? Không cần phải giấu đâu."
Ái Linh mỉm cười trêu trọc Hùng một chút.
"Không có,em chỉ cảm giác làm việc nhiều quá,đầu óc có chút căng thẳng nên xin nghỉ vài ngày thôi."
Hắn chú ý nhìn một chút khuôn mặt của Ái Linh,nàng mặc dù đang cười nhưng khuôn mặt có vẻ rất tiều tụy thiếu sức sống.
"Con quỷ kia chẳng lẽ đang dùng sinh mạng của trưởng phòng để làm thức ăn sao???"
Điều này lại làm đổi mới nhận thức của Hùng một lần nữa,hắn không ngờ được quỷ đi theo sau sẽ có hậu quả như thế này.Nghĩ lại lúc mình gặp Kim Liên,Hùng nghĩ có lẽ là do mảnh giấy đó đã vô tình tạo ra một liên kết nào đó giữa cả hai,nên hắn mới bình yên tới bây giờ.
"Nè chị đang nói chuyện với em mà sao cứ đứng ra thế?"
"Không có gì,em chỉ là thiếu ngủ nên hơi mất tập trung thôi."
"Được rồi đã tới giờ làm,em nên uống tí cafe rồi tập trung vào công việc đi,đừng có sai sót đó."
"Vâng,em đi đây."
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ái Linh,Hùng kêu gọi Kim Liên thử xem nàng có thể hay không giải quyết Quỷ Sơ Sinh.Nhưng đáng tiếc là hắn không nhận được bất kỳ hành động đáp lại nào.
"Thứ đó Kim Liên không giải quyết được sao?"
Hùng không tin Kim Liên sẽ đơn giản như vậy từ bỏ bữa ăn của mình,đáp án chỉ có một là nàng không làm gì được nó.Hắn cũng không phải thánh mẫu,nếu có thể giúp người trong khả năng của mình thì hắn sẽ giúp,còn nếu không thể thì thôi vậy.
"Chỉ hi vọng nàng mạng lớn thôi,dù tỉ lệ sống sót là không cao."
"Bộp."
Một bàn tay đập lên vai Hùng một cái.
"Trưởng phòng đã đi rồi,đừng có ngắm nhìn mông người ta như vậy chứ,kỳ cục lắm."
Người đến là bạn của Hùng tên là Thành Đạt,cả hai từng học chung trường lúc nhỏ,lớn lên lại làm chung một công ty quả thật là rất có duyên với nhau.
"Đừng nói như vậy chứ,tôi chỉ đang thất thần thôi."
"Thất thần? là do nhìn cặp mông kia sao hahaha."
Thành Đạt trêu trọc hắn một chút,dù sao là cả hai là bạn thân nên cũng không có kiêng kỵ.Hùng đối với việc này cũng không có phản cảm gì,chỉ là tiếp xúc với ma quỷ nhiều quá bây giờ nói chuyện với người sống làm hắn có chút không quen thôi.
"Nè anh bạn sao mắt cậu thâm đen vậy,thức khuya đi chơi với em nào à?"
Hùng nhìn thấy cặp mắt của Thành Đạt có chút thâm đen,hắn nhớ rõ bạn mình là một người tương đối nghiêm khắc trong sinh hoạt,rất là ít khi thức khuya.
"Haizzz,chuyện này nói rất dài dòng,làm việc đi đến giờ nghỉ trưa tôi sẽ kể cho bạn nghe."
Thành Đạt nghe hỏi về chuyện cặp mắt của mình cũng rất chán nản thở dài,có vẻ như là hắn có tâm sự gì đó rất muốn nói ra.Cả hai quay về bàn làm việc của mình,Hùng tinh mắt thấy bóng bên dưới chân của Thành Đạt có đó là lạ,nhưng không biết nó lạ ở điểm nào.
Trưa đến,cả hai rũ nhau ra một góc tương đối yên tĩnh để ăn trưa.
"Tôi kể cho bạn nghe chuyện này,không biết bạn có tin không nhưng tôi vẫn muốn kể."
"Chuyện gì? Nói đi."
"Nói ra bạn cũng đừng nói tôi điên đó."
Hùng nhìn thấy nét mặt của Thành Đạt có vẻ rất bất đắc dĩ,giống như là do dự lắm mới có thể nói ra bí mật này.
"Chuyện là như thế này,hôm đó nhà của tôi cúp điện,vì quá buồn chán không có gì làm thì tôi đã chơi bóng bằng tay giống như lúc nhỏ vậy nhớ không?"
Thấy khuôn mặt có vẻ đa nghi của Hùng,Thành Đạt mau chóng giải thích lại.
"Không phải chơi bóng kiểu kia mà là dùng tay tạo hình mấy con vật trên tường á.Hôm đó cũng chỉ là buồn chán làm một chút mà thôi nào ngờ lại gặp phải một thứ rất kinh khủng."
"Thứ gì?"
"Có nhớ những người lớn từng nói không,đừng có chơi bóng cẩn thận bị bóng đè.Tối hôm đó tôi lên giường đi ngủ rất bình thường,nhưng cho đến lúc sáng thức dậy mới phát hiện cơ thể không thể cử động được."
"Điều kinh khủng hơn là cổ của tôi lúc này đang bị bóp nghẹt lại,giống như có ai đó đang đưa tay b·óp c·ổ vậy.Chỉ cho đến khi mẹ tôi đi vào mở đèn lên thì mới có thể cử động lại bình thường."
Hùng cảm giác triệu chứng này nghe có vẻ quen thuộc,nên thăm dò hỏi thử.
"Có phải lúc cơ thể không cử động được,cả người cậu trở nên rất lạnh đúng không? nhất là ở phần cổ."
"Đúng rồi,sao bạn biết chẳng lẽ cũng bị giống tôi sao?"
"Không tôi chỉ nghe nói thôi."
Nhận được câu trả lời của Thành Đạt,Hùng xác định chắc chắn rằng bạn của hắn đã bị quỷ t·ấn c·ông,nhưng với thông tin nhiêu đó vẫn là chưa đủ.
"Vậy tiếp đó thì sao? Vì sao lại không ngủ được?"
"Đúng,đúng còn phần sau nữa,kể từ ngày hôm đó tôi không thể ngủ được mà không có một đang thức ở cạnh bên.Mỗi khi nhắm mắt lại ngủ là giống như có người đang b·óp c·ổ muốn g·iết c·hết tôi vậy,chỉ khi có một người đang thức đứng kế bên thì mới không có gì."
"Gia đình nói tôi bị điên rồi nên mới tưởng tượng ra mấy thứ như vậy,họ còn đem tôi đưa đến bác sĩ kiểm tra xem thần kinh có vấn đề hay không."
"Nhưng bạn phải tin là tôi không bị điến đúng không,chúng ta nói chuyện với nhau như vậy thì bạn có thể xác minh giùm tôi là,tôi không bị điên được không?"
Nhìn lại bóng của Thành Đạt,Hùng phát hiện nó có vẻ có màu đen hơn so với bóng của hắn,nhưng điều này cũng chẳng nói lên được gì,chỉ là nghe câu chuyện của Thành Đạt đều liên quan đến bóng nên Hùng có chút nghi ngờ thôi.
"Vậy giờ mỗi khi bạn ngủ là phải có người đứng canh đúng không?"
"Đúng vậy,mẹ tôi bây giờ đang trả tiền cho một số người chỉ để thức cả đêm nhìn tôi ngủ."
Kể ra được hết nổi lòng Thành Đạt có vẻ đã khá lên được một chút,giờ nghỉ trưa kết thúc,cả hai quay trở lại với công việc của mình.