Chương 30: Chữa bệnh
Lynl bước theo chân vị trưởng lão già đi về phía khu nhà dân làng sói xám. Kể từ khi dân làng bị bệnh, khu vực này cũng trở nên vắng vẻ hơn. Vân cho tập trung người bị bệnh và người chăm sóc lại một khu vực nhỏ để tránh l·ây n·hiễm cho người khác. Thực tế, số người bị lây bệnh rất ít, hơn nữa cũng không rõ làm cách nào mà phệ linh trùng kí sinh sang cơ thể khác. Nó vốn dĩ được sử dụng như một loại v·ũ k·hí bí mật, nên đâm ra nhiều người vẫn hoang mang lo sợ. Ít nhất, Vân đã cho tiêu hủy đám lương thực gặt về từ làng sói xám. Anh đoán đám phệ linh trùng ngụy trang kén trứng của mình thành thóc gạo, và đi vào cơ thể thông qua lương thực. Vân vẫn đang lo, liệu đám phệ linh trùng ký sinh trên cơ thể người bệnh sẽ phát tán ra sao nếu vật chủ bị c·hết? Bởi vậy anh đều yêu cầu chuẩn bị sẵn sàng để đốt xác ngay lập tức.
Ít nhất khi có Lynl xuất hiện, Vân cũng thấy yên tâm hơn. Anh không rõ liệu cô sẽ làm gì nhưng anh đã thấy những phép thuật thần kỳ mà cô sử dụng. Điều đó chỉ có trong những truyện cổ tích, những truyền thuyết xa xưa về thần về tiên trong những trang sách cổ. Anh có lẽ ảo tường hơi quá về năng lực của cô. Nhưng lúc này, đó là điều anh đang cần thiết nhất.
Đoàn người được dẫn đến một căn nhà gỗ nhỏ, ngay cạnh đó là một khoảng đất trống được chất gỗ khô thành một điểm đốt xác. Có lẽ, họ đã sẵn sàng cho trường hợp xấu nhất. Trong nhà chắc hẳn là bệnh nhân nặng nhất. Cả đám người thầm cầu mong rằng Lynl có thể chữa được cho người bệnh.
Lynl cũng nhận ra sự khẩn thiết của đám người, linh hồn họ đang tỏa ra ánh sáng cam hồng thể hiện khát vọng và mong ước. Cô nhận ra một phụ nữ gày gò bước ra khỏi nhà. Khuôn mặt cô đã hốc hác vì tuyệt vọng, cơ thể mỏi mệt vì chăm sóc người ốm trong nhiều ngày. Lynl nhận ra người phụ nữ cũng đã đạt đến điểm giới hạn của mình, bà có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào. Cô không nghĩ ngợi nhiều bèn vận dụng ngay tiên thuật hồi xuân.
Cô bước đến gần người phụ nữ đang nghi hoặc, bàn tay ấm áp của cô chạm vào má của bà. Một cảm xúc dễ chịu lan tỏa toàn thân người phụ nữ giống như đang ngâm mình trong làn nước ấm. Cảm giác khỏe khắn đã biến mất từ lâu nay lại xuất hiện trở lại. Bà nhận ra cô gái xinh đẹp trước mắt đang giúp mình. Đôi mắt bà đẫm nước mắt vì vui sướng. Bà đã tuyệt vọng nhiều ngày nay, khi người nhà đổ bệnh, sự ghẻ lạnh trốn tránh của những người xung quanh, sự cô độc thiếu thốn trong nhiều ngày đã t·ra t·ấn bà cả thể xác lẫn tinh thần. Vẻ đẹp, sự hạnh phúc khiến bà muốn ôm lấy cô, để giữ riêng lấy cô gái này cho mình như một báu vật. Nhưng, Vân lại một lần nữa ngăn lại chuyện đó.
- Cô nên giữ sức để chữa những người ốm nặng hơn!
Lynl hơi bối rối khi bị mắng vì hàng động bồng bột.
- Nhưng sức sống của bà ấy cũng đã cạn kiệt rồi, khả năng bà ấy sẽ ngã gục bất cứ lúc nào mất.
- Tôi hiểu, nhưng ít nhất bà ấy còn đứng được, còn nhiều người bệnh không nhấc được thân ra khỏi giường kia kìa. Nhưng thôi bỏ qua, cô phải chú ý hơn những điều tôi nói. Cô đã được dặn là phải làm theo lệnh của tôi rồi mà.
- Tôi là phải giúp anh chứ không phải nghe lệnh anh nha.
- Vậy được, nhưng cô muốn giúp tôi cũng phải làm đúng cách chứ không phải làm lung tung. Cô phải giữ năng lực và sử dụng nó đúng chỗ và hợp lý. Còn nhiều người cần thiết hơn, nếu đợi thêm một ngày họ có thể c·hết.
Nhận ra mình sai lầm, cô rụt rè xin lỗi.
- Xin lỗi, tôi sai rồi.
- Cứu người không có lỗi, Tôi chỉ đề nghị cô cứu đúng người.
- Tôi hiểu rồi.
Người phụ nữ bối rối khi bị vướng vào cuộc tranh cãi giữa hai người. Bà vẫn đang hoang mang không hiểu cô gái này là ai? Tại sao mình lại khỏe mạnh hơn? Đám người đến đây làm gì?
Ông Minh vội kéo bà sang một bên, nói thầm và giải thích. Còn đám người gồm Vân, Lynl và bốn người vệ sĩ tranh thủ bước vào nhà. Căn nhà tràn ngập mùi h·ôi t·hối do người bệnh không thể tự vệ sinh cá nhân. Sinh mệnh lực của người bệnh gần như đã bị hút cạn kiệt khiến ông gần như đang hấp hối. Lynl nhận ra người bệnh đã quá nặng. Tiên thuật sẽ đòi hỏi nhiều năng lượng hơn nữa. Cô nhận ra sai lầm của mình, cô quay sang phía Vân cúi đầu xin lỗi.
- Người bệnh bị mắc một loại ký sinh trùng, nó đang hấp thu lấy sinh mệnh lực từ người bệnh. Cô có cách nào giải quyết không? - Vân giải thích.
- Dùng hồi xuân thuật sẽ chỉ có thể kéo dài mạng sống của ông ấy đôi chút, rồi sinh mệnh lực mới cũng sẽ lại bị ký sinh trùng hấp thụ hết. Có thể dùng khu trùng thuật đuổi ký sinh trùng ra, rồi dùng hồi xuân thuật để chữa. Nhưng ông ấy bị nặng quá nếu dùng thuật khu trùng có lẽ ông ấy sẽ c·hết.
- Không chữa được sao?
- Không. Có lẽ tôi có thể đảo ngược lại, để ông ý hấp thu ngược lại sinh mệnh lực từ ký sinh trùng. Khi ông ấy đủ khỏe chúng ta có thể sử dụng thuật khu trùng.
- Tốt lắm, cứ làm theo ý cô đi. Dù sao ông ý cũng đang hấp hối rồi . Làm sao tệ hơn được nữa?
- Vâng.
Lynl đến gần người bệnh, mùi hôi bốc ra khiến cô hơi nhăn mũi lại. Cô cố nén cảm xúc muốn dùng thanh lọc thuật để làm sạch không khí. Cô phải tiết kiệm năng lượng thôi. Để đảo ngược hấp thu của cơ thể người bệnh cô sẽ sử dụng tái sinh thuật. Vốn dĩ đây cũng là cấm thuật ở tiên tộc. Bởi nó có nhiều điểm giống tà thuật, khi bắt buộc hi sinh một sự sống để cứu một mạng sống khác. Ở đây cô sẽ bắt ép ký sinh trùng trở thành vật hi sinh để giúp người bệnh khỏe lại. Phần ký sinh trùng sót lại sẽ sử dụng thuật khu trùng để đuổi ra khỏi cơ thể.
Đám cận vệ tràn ngập sùng bái khi thấy cơ thể người bệnh bắt đầu tỏa sáng. Một màn sáng bắt đầu bao bọc lấy người bệnh từ đầu đến chân. Vốn dĩ cơ thể hôi hám gày gò nay lại trở nên thánh khiết hơn trong căn nhà tối. Người phụ nữ cũng bước vào nhà, nay cũng quỵ xuống, đôi tay che lấy miệng đang há hốc vì kinh ngạc. Nhưng không có ai để ý đến bà ta nữa, mọi người đang tập trung quan sát thứ phép thuật thần kỳ kia. Điều mà đến nằm mơ họ cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra được. Ngay cả Vân cũng tràn đầy cảm xúc khi nhìn Lynl vận dụng phép thuật. Anh bỗng nhận ra, có lẽ nào mình cũng có thể học được phép thuật? Về bản chất anh và Lynl cũng đâu khác gì nhau. Nhưng trước hết Lynl cũng phải chịu dạy mới được.
Qua màn sáng bao bọc cơ thể người bệnh, từng sợi khói màu đỏ bắt đầu bốc lên, càng lúc càng có nhiều sợi khói bốc lên khắp toàn thân người bệnh trông như một cái kén bao bọc lấy ông. Đến khi những sợi khói tan biến hết, cơ thể người bệnh cũng đang dần hồi phục trở lại. Mái tóc bạc trắng bắt đầu dần dần đen bóng. Da thịt khô quắt cũng nhanh chóng được bơm đầy, máu huyết cũng đã khôi phục dần dần. Chẳng mấy chốc người bệnh hồi phục lại thành một đại hán trung niên rắn rỏi. Ông dần dần lấy lại được đôi chút ý thức. Đôi mắt vẫn lim dim chỉ thoáng qua hình ảnh của cô gái trẻ đang đẫm mồ hôi vì giúp đỡ ông. Bỗng một cơn quặn đau phần bụng dưới khiến cơ thể ông quặn lên nôn ra một bãi máu lớn. Vân kịp đỡ lấy người bệnh nhân, anh nhận ra trong bãi máu là lúc nhúc những con giòi bọ ký sinh trùng trong cơ thể.
- Bùm...
Bãi máu bị một q·uả c·ầu l·ửa đốt cháy ngay lập tức. Sức nóng của q·uả c·ầu l·ửa cũng đốt nền đất lõm xuống đến cả gang tay. Vân giật mình khi quả cầu bay gần sát lấy anh.
- Hỏa cầu?
- À chỉ là tiểu thuật thôi, tôi phải đốt cháy đám côn trùng để tránh chúng thoát ra ký sinh sang cơ thể khác.
Vân không biết phải nói gì, anh thấy rợn gáy theo bản năng. Thứ phép thuật phóng lửa như vậy thật khủng kh·iếp. Mặc dù so với thứ phép thuật cứu người trước đó thì nó chả là gì. Nhưng ấn tượng nó tạo ra lại khiến cả đám người mặt mũi trắng bệch.
Vân nhẹ đỡ người bênh nằm lại xuống giường. Cơn bệnh kéo dài với đau đớn đã khiến tinh thần người bệnh quá mệt mỏi, không dễ gì tỉnh lại ngay được. Vân lấy lại bình tĩnh hỏi cô.
- Cô còn làm được tiếp chứ?
- Nếu bệnh nặng như thế này có lẽ chỉ có thể cứu thêm một người ngày hôm nay.
- Vậy là đủ rồi, không cần vội. Cô cần giữ sức nữa đề phòng bất ngờ có thể xảy ra. Tối nay chúng ta sẽ tổ chức ăn mừng.
Anh thấy mừng vì cuối cùng anh cũng đủ chắc chắn rằng ngôi làng có thể được cứu. Gần một năm ở đây, ít nhiều gì anh cũng có rất nhiều cảm tình với những người dân mộc mạc chân chất. Và hơn hết, anh vẫn có thể tiếp tục theo kế hoạch. Mục tiêu tiếp theo sẽ là tìm cách mở rộng ngôi làng càng lớn, càng mạnh hơn.