Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Linh Thư

Chương 33 : Kế hoạch mới (1)




Chương 33 : Kế hoạch mới (1)

Túc bước theo chân vị thủ lĩnh lạ mặt. Càng đi anh càng thấy nhiều điều ngạc nhiên và kỳ lạ từ ngôi làng. Những ngôi nhà được xây theo một trật tự khá kỳ lạ. Thông thường các bộ tộc cũng bắt chiếc đôi chút cách xây dựng trong thị trấn. Các ngôi nhà và đường phố được xếp theo hình bàn cờ khá dễ di chuyển và đi lại. Mới đầu anh nghĩ ngôi làng xây dựng khá lộn xộn. Nhà lớn, nhà nhỏ xen lẫn nhau, đường phố đi lại thì lại khá vòng vèo. Nhưng dần dần anh nhận ra hình như có quy luật nào đó khi họ xây dựng những ngôi nhà như vậy. Anh tưởng tượng nếu một nhóm người lạ mặt nào đó xông vào ngôi làng, có lẽ họ sẽ lạc lối trong mê cung này mất. Ngoài ra có những góc khuất để tập kích bất ngờ.



- Này nhóc, đừng dòm ngó xung quanh như thế. Nhanh bước theo thủ lĩnh đi chứ.



Một gã hộ vệ cao lớn huých mạnh vào lưng anh, khiến anh bước vội mấy bước mới giữ lại được thăng bằng.



Vân quay đầu lại cười.



- Chắc cậu thấy lạ vì ngôi làng chúng tôi xây dựng lộn xộn quá nhỉ. Chúng tôi cứ dỡ nhà cũ lại dựng nhà mới sau mấy đợt c·ướp b·óc nên nó thế đấy ha ha.



- Tôi lại thấy ngôi làng sắp xếp khá có quy luật đó ạ. Những căn nhà nhỏ che chắn cho những căn nhà lớn. Những đoạn hẹp chỉ đủ hai người bước qua thế này có thể tận dụng được ưu thế phòng thủ cho những người phía trong nhà lớn.



- Ồ, cậu khiến ta ngạc nhiên đấy. Cậu nghĩ ra điều đó à?



- Tôi thấy giống mấy nơi mà trước đây cha dẫn tôi đi săn. Bởi bộ tộc tôi thường chia nhóm theo từng hộ để đi săn nên thường ít người hơn các đội săn, đôi khi chính chúng tôi lại thành con mồi cho đám thú rừng . Chúng tôi hay chọn những cánh rừng rậm rạp để phòng thủ khi bị đám thú rừng t·ấn c·ông.



- Ha ha, cậu có vẻ khá thông minh đấy. Nhưng cậu nghĩ quá rồi, tộc tôi xây lung tung đấy chứ.



- Vâng ạ.



Vân hơi bất ngờ khi cậu trai trẻ n·hạy c·ảm phát hiện một phần lý do cách anh bố trí các căn nhà trong làng dựa theo cách bố trí trong doanh trại q·uân đ·ội. Không chỉ dễ phòng thủ hơn, nếu kẻ lạ không nắm rõ địa hình ngôi làng sẽ mất nhiều thời gian hơn để đến được doanh địa chính. Tòa đại doanh nơi anh nghỉ ngơi cũng được bố trí bí mật để tránh bị tập kích bất ngờ. Dù sao thì điểm yếu của anh quá rõ ràng và nguy hiểm khi anh nghỉ ngơi, anh phải tìm cách để hạn chế nó thấp nhất có thể. Người bình thường ít khi nào nhận ra quy luật hay ý nghĩa của nó, thậm chí còn thấy bất tiện nữa. Có lẽ cậu thanh niên này có thể đào tạo để trở thành phụ tá cho anh chăng?



Vân dẫn cậu thanh niên đến gian nhà làm việc riêng của anh. Một vài vị trưởng lão đã ngồi sẵn ở đây chờ đợi, có lẽ họ có việc gì đó muốn báo cáo. Anh bước đến chào hỏi mấy vị trưởng lão và dẫn họ vào nhà.



- Các vị mau vào đi, mọi người chờ lâu chưa?



- Không có gì đâu thủ lĩnh, chúng tôi cũng vừa đến thôi ạ.



- Ừ, Tôi cũng vừa chạy đi đón cậu thanh niên này đây. Một người con có hiếu, cõng mẹ trèo đèo lội suối đến tộc ta để xin chữa bệnh đấy.



- Ồ!?



- Ha ha, đừng ngạc nhiên thế, chúng ta vào trong nào.



Sau một thời gian, gian phòng cũng bắt đầu đầy đủ đồ đạc nội thất hơn hẳn. Một cái giường nhỏ để nghỉ trưa được trải lớp da thú dầy và mịn như nhung. Một chiếc bàn gỗ dài được xếp những chiếc ghế gỗ hai bên làm bàn họp. Nhưng công nghệ chế tác vẫn còn đơn sơ lắm, mặt bàn gồ ghề và mấp mô vì không được bào nhẵn, có nơi còn có vết nứt của thân gỗ. Nhưng ít ra để kiếm một mặt bàn gỗ nguyên khối cỡ lớn như thế này cũng không dễ. Phần đế lại là những phiến đá dầy chắc chắn, ít nhất mặt bàn cũng khá phẳng và không bị kênh, đủ để Vân viết và ghi chép hồ sơ. À anh sử dụng thứ chữ viết ở thế giới cũ. Thực tế thì chẳng ai hiểu được anh viết hay vẽ cái gì, nhưng dẫu sao viết lại những công việc trong làng cũng giúp anh dễ nhớ, dễ quản lý hơn hẳn.



Mọi người đều nhanh chóng chia nhau ra ngồi hai bên bàn họp, còn riêng Túc vẫn còn đang bỡ ngỡ, chần chừ đôi chút. Cùng lúc đó một người phụ nữ trẻ khá ưa nhìn bưng một khay gỗ bước vào.



- Anh à, đến giờ ăn rồi đấy, nghỉ ngơi một chút đi.





- À, em đến đúng lúc lắm. Em chuẩn bị thêm mấy mâm thức ăn nữa nhé, để anh mời các vị trưởng lão dùng bữa luôn. À, cậu thanh niên đã ăn chưa? Em để riêng khay gỗ cho cậu này ăn trước nhé.



- Vâng ạ.



Túc ngạc nhiên về sự hiếu khách và thân thiện của vị thủ lĩnh. Dù gì những người bên ngoài làng cũng để lại cho anh một ấn tượng khác hẳn. Ít nhiều gì anh cũng chuẩn bị trước sẽ không được đối xử tử tế như thế này. Túc nhận ra người phụ nữ đã đặt khay gỗ xuống mặt bàn gỗ phía trước mặt. Cô còn kéo anh ngồi xuống ghế. Nhìn bát canh thơm và nóng hổi trước mặt, khiến đôi mắt Túc gần như sắp trào nước mắt. Anh cố gắng khiến bản thân mình trông mạnh mẽ hơn, để ít ra không bị coi thường vì yếu đuối được, mặc dù trong thâm tâm anh thầm biết ơn và cảm động. Cơn mệt và đói vẫn còn đó, khiến anh không thể chối từ bữa cơm trước mặt được.



Vân mỉm cười nói.



- Cậu cứ ăn từ từ nhé, nếu muốn ăn thêm để lát nữa tôi sẽ bảo cô ấy mang thêm cho cậu.



- Vâng ạ.



- Các vị cũng đừng ngại nhé, lát nữa chúng ta sẽ ăn sau một chút. Bây giờ, mọi người có việc gì cần hỏi nào?



Một vài vị trưởng lão có vẻ e ngại khi có người ngoài ngồi nghe bên cạnh, có lẽ có những việc họ không tiện nói trước mặt người ngoài.



- Thủ lĩnh, đợt này trong làng tích trữ khá nhiều da và xương thú. Kể từ lần trước làng ta bị trưởng trấn cấm vào thị trấn, thì chúng ta vẫn cứ tích trữ nguyên liệu đến nay đã nhiều lắm rồi đấy ạ. Bây giờ phải làm gì?



- Chúng ta có thể cử người mang một ít hàng đi trước tặng cho lão trưởng trấn, lần trước lão ta chỉ thị uy thôi, đạt được mục đích rồi thì bây giờ chúng ta có thể mua lại quyền vào trấn là được. Chẳng ai từ chối được lợi ích cả.



- Một cách nữa là chúng ta mang hàng hóa đi các bộ tộc khác trao đổi xem sao. Lấy giá trao đổi thấp hơn trong trấn là được.



- Thủ lĩnh ơi, tòa trấn này không chỉ nhằm trao đổi tài nguyên của các tộc xung quanh. Nó còn có nhiệm vụ trấn áp các tộc đấy ạ. Chuyện các tộc tự ý trao đổi hàng hóa bị họ cấm tiệt. Nếu quá mức bọn chúng còn dùng vũ lực nữa. Bọn chúng luôn sợ các tộc liên kết lại với nhau.



- Trước đây tộc ta vẫn đổi với tộc khác lương thực đó thôi mà?



- Nếu ít và không đáng kể thì còn được.



- Vậy chia nhau ra trao đổi ít một, thêm với tìm cách mua lại tư cách vào trấn là được. Tạm thời chỉ có hai cách đó.



- Vâng ạ.



- Còn gì nữa không?



- Đợt này ruộng và đất trồng mở rộng nhiều, chúng ta đang thiếu cây giống ạ. Nếu có đất và thiếu giống tôi sợ sẽ phí công sức lao động lắm ạ.



- Ừ, chuyện này quan trọng đấy, ta đã nghĩ rồi, tạm thời số giống lương thực dài ngày sẽ trồng trước ở những khu ruộng tốt nhất, số ruộng còn lại ưu tiên đổi thêm giống từ trong trấn và các tộc khác bổ sung. Nếu thiếu chúng ta tạm trồng những loại rau dại ngắn ngày cũng được. Mấy vị trưởng lão bàn bạc với nhau kỹ hơn rồi báo cáo lại sau nhé.



- Vâng ạ.



- Ông Thu, định nói gì mà cứ chần chừ vậy?





Ông Thu ngó qua cậu thanh niên, nghĩ ngợi, chần chừ đôi chút rồi nói.



- Chuyện về thần nữ không hiểu sao mà người ngoài làng lại biết vậy ạ? Tôi sợ nếu các làng khác biết về thần nữ có lẽ chúng ta sẽ sống cũng không yên được đâu thủ lĩnh ạ. Hơn hết, tôi rất lo cho an toàn của thần nữ, nhỡ có tộc nào b·ắt c·óc nàng thì...



- Ừ, chuyện này ta cũng không hiểu sao người ngoài lại biết. Mà lỗi cũng do ta không nhắc nhở người trong làng giữ bí mật.



- Thủ lĩnh, chuyện đã rồi. Giờ phải làm sao để bảo vệ thần nữ đây ạ?



- Đúng vậy đấy, chuyện về thần nữ là quan trọng nhất.



- Cậu thanh niên, cậu thấy đấy, chuyện cậu biết về vị thần nữ của chúng tôi khiến tộc tôi cũng gặp nguy hiểm. Tôi muốn biết làm sao mà cậu nghe đến chuyện trong làng tôi vậy?



- Tôi... Mấy ngày trước tôi ngất lả trong rừng vì đói thì được một đội thợ săn trong làng của ngài giúp đỡ. Đêm đó tôi nghe họ kể về những người nhà họ bị bệnh và được vị nữ thần cứu chữa. Nghe họ ca ngợi với vẻ biết ơn như vậy làm tôi muốn.. Tôi hi vọng nàng có thể chữa bệnh cho mẹ tôi. Bà ý mắc bệnh nặng quá mà chẳng ai trong tộc tôi làm được gì.



- Xin lỗi cậu, tôi quên chưa hỏi tên cậu. Cậu đến từ tộc nào thế, cách đây có xa không?



- Hmm, xin ngài gọi tôi là Túc ạ, tôi đến từ tộc Chân U, phía tây cách nơi này khoảng 6 ngọn núi.



- Chân U?! - Ông Minh bật thốt.



- Sao vậy trưởng lão?



- Đó là đại tộc cỡ trung đấy thủ lĩnh. Một tộc lớn có hơn nghìn người. Họ rất nổi danh ở phía tây, chẳng có tộc nào dám động đến.



- Hừm, có lẽ vậy mà cậu ta cũng có hiểu biết khá đấy. Nếu vậy thì cũng phiền phức rồi đây. Ngoài cậu ra, trong tộc cậu có ai biết về làng tôi nữa không?



- Tôi cũng không biết. Tôi chưa nói gì với ai cả. Tôi vội về làng rồi cõng mẹ đến đây ngay nên chẳng nói gì với ai cả. Tộc tôi, họ cũng chẳng thiết tha gì những người nghèo, yếu như gia đình tôi cả.



- Thủ lĩnh, vẫn phải đề phòng đấy ạ.



- Ừ, ta sẽ bàn bạc với đội cận vệ canh phòng cẩn thận hơn. Ngoài ra mọi người thông báo cho dân làng giữ mồm giữ miệng. Chuyện về thần nữ phải cẩn thận không để người ngoài tộc biết nữa, nhỡ đâu có chuyện gì thì hối cũng không kịp. Ông Minh, hỏi các đội thợ săn xem đội nào làm sai thì nhắc nhở luôn, ta sẽ phạt lương đội thợ săn đó. Nhưng chỉ răn đe thôi vì trước đó ta chưa có lệnh giữ bí mật.



-Vâng, vâng.



- Cậu thấy đấy, cậu mang rắc rối đến cho tộc tôi rồi đấy.



- Tôi... Tôi không nghĩ đến việc đó. Tôi thực sự xin lỗi mọi người.





- Ha ha, ta không phải kẻ nhát gan đến vậy đâu. Kẻ nào dám đến, dám động đến tộc của ta thì sẽ phải c·hết, chúng sẽ biết đến cái tên của Huyết Sư này.



- Thủ lĩnh!



- Ha ha, Mấy vị lớn tuổi, nghĩ xa, lo xa là đúng, cẩn thận cũng là đúng. Nhưng tộc ta có sợ gì? Chúng ta có những chiến binh mạnh mẽ nhất. Ai đến cũng không sợ.



- Đúng thế, thằng nào dám đến?



Cả đám cận vệ cũng xúc động lây, có người đứng hẳn dậy vỗ ngực, vạch áo khoe những vết xăm chứng tỏ chiến công tiêu diệt những con thú lớn. Họ cũng tự tin về năng lực của mình hơn ai hết. Vân thấy tinh thần của mọi người cũng bớt nặng nề đi hẳn mới tiếp tục nói tiếp.



- Mặc dù vậy, ta vẫn phải nói với cậu. Cậu vẫn là người ngoài tộc với tộc ta. Ta không cấm thần nữ cứu mẹ của cậu, vì cứu người thì đó là điều đúng. Nhưng, cậu cũng phải đáp lại sự nhân từ của tộc ta bằng 40 gánh lương thực. Ta thấy, cậu lấy 40 gánh lương để đổi lấy công thần nữ cứu mẹ của cậu là hợp lý.



- Tôi hiểu, nhưng 40 gánh lương thì.. Tôi không cách nào kiếm ra ngay lúc này.



- Vậy cậu có thứ đồ gì giá trị tương đương không?



- Tôi chẳng có gì hết, thậm chí đến cái mạng tôi cũng chưa đổi được 40 gánh lương thực.



- Rầm!!! - Vân vỗ mạnh tay xuống mặt bàn khiến cả đám giật mình sợ hãi. Cơn giận của Vân đã từng khiến nhiều kẻ ở đây phải kh·iếp sợ vô cùng. Anh quát.



- Cậu đối đãi sự hiếu khách của ta như thế à? Đó là cách cậu nói chuyện với ta à?



- Không, tôi không dám hỗn với ngài đâu ạ. Tôi sẵn sàng làm nô lệ cho tộc ngài cả đời, cả con, cả cháu tôi để đổi lấy cơ hội sống cho mẹ tôi.



- Nhóc con, cậu phải biết vị trí của mình. Từ lúc Cậu bước chân đến tộc ta thì cái mạng của cậu không còn nằm trong tay cậu nữa rồi. Đừng có láo.



Anh lấy tay nắm vào một cạnh bàn. Với bàn tay cứng như sắt thép, anh vận công bẻ một mẩu gỗ như xé một chiếc lá mỏng. Nắm tay bóp một cái đã khiến mẩu gỗ vỡ vụn rơi lả tả xuống mặt bàn.



Túc kinh hãi khi chứng kiến sức mạnh kinh người đến thế. Rõ ràng, vị thủ lĩnh này đã luyện thể đến mức tối cao rồi. Nhục thể mạnh đến vậy anh chỉ thấy qua vài người trong tộc đạt đến. Anh biết bàn tay đó mà bóp lấy cổ mình thì chỉ trong chớp mắt cổ anh sẽ bị bóp nát. Anh sợ hãi, anh biết mình đã sai lầm khi nghe qua họ nói chuyện và nghĩ rằng mình đến từ tộc mạnh hơn thì sẽ được họ kính sợ. Rằng mình ở thế ngang hàng với vị thủ lĩnh khi đàm phán trao đổi. Một sai lầm quá lớn.



Vân vẫn có vẻ nổi giận, đôi mắt anh cũng trở nên hung dữ như một con mãnh thú khiến ai cũng phải sợ. Anh lườm sâu gã trai trẻ nói.



- Tạm thời nhốt gã lại, ta cho gã 3 ngày nghĩ cho kỹ cách để chuộc lấy mạng của mẹ gã. Nếu sau 3 ngày gã còn chưa nghĩ ra cách gì thì ta sẽ lấy lại thứ mà tộc ta đã cho gã.



- Thủ lĩnh ! Tôi thực sự xin lỗi, mong ngài hãy bỏ qua cho mẹ con chúng tôi với.



- Ta đã nói ta không phải thủ lĩnh của cậu, muốn cứu mẹ thì nghĩ cho kỹ cách gì khiến ta hài lòng đi. Còn một việc nhắc cho cậu biết. Tộc ta không bao giờ có nô lệ. Chúng ta không cần nô lệ. Đưa hắn đi.



- Vâng.



Vân thầm để ý biểu hiện của đám người xung quanh. Thực tế, cơn giận của anh là giả. Anh cố tình làm thế để một phần thể hiện cái uy của anh, một phần làm dịu băn khoăn và bức xúc của đám người trong làng. Dù gì một kẻ ngoại tộc vào làng và được đối xử quá tử tế cũng không được. Lòng người vốn ích kỷ, dù nhiều kẻ trong làng cũng là những kẻ lang thang được anh cưu mang cho nhập tộc không khác gì Túc. Nhưng có Lynl mọi chuyện cũng phức tạp hơn đôi chút.



Ngoài ra, còn một lý do nữa khiến anh tạo áp lực lớn như thế cho Túc.

Ps: sorry mọi người, mấy hôm nay mình thay đổi lớn một phần đoạn sau của truyện nên phải sửa lại khá nhiều tình tiết cho hợp lý hơn.