Chương 36: Vở kịch
Đoàn người lúc này theo sự dẫn dắt của Vân di chuyển qua những căn ngõ hẻm dài hun hút. Họ chia làm hai hàng dài nối đuôi nhau bước đi như một con trăn dài khổng lồ.
Mặc dù một nửa số những vệ binh đã chia nhau ra để trở về những vị trí phòng vệ, đám người vẫn đủ đông để khiến dân làng tập trung sự chú ý đến. Nhiều đứa trẻ khỏe mạnh nhảy lên những nóc nhà hai bên để nhìn ngắm những người khách lạ vì tò mò. Mỗi người trong nhóm Phong đều kì lạ theo một cách riêng, nhất là Đen. Hắn bị đám đông chú ý đến nhất bởi thân hình cao lớn, làn da đen xìn xịt như cục than. Cái đầu hắn còn cao ngang đến những hàng mái khiến nhiều người từ xa đã thấy cái đầu của hắn di chuyển. Cả ba đều che lấy hình dạng theo một cách nào đó, Đen thì che lấy gương mặt với một chiếc mặt nạ dữ tợn, Gốt thì quấn khăn che kín mít như dân Ai Cập, còn Phong thì lại lấy chiếc mũ che kín xùm xụp cả nửa khuôn mặt. Điều đó càng làm họ khác lạ và đánh vào trí tò mò của đám người.
Trong khi đám trẻ nhốn nháo nghịch ngợm, đùa giỡn với nhau về những vị khách lạ. Những người lớn tuổi lại đâm ra bất an về những người lạ một lần nữa. Họ lại e sợ những điều nguy hiểm nào đó sẽ đánh vỡ sự yên bình khó được này. Dù mới chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhưng những hi vọng vào tương lai đã gắn chặt sự sống của họ với ngôi làng này. Họ chẳng mong đợi điều gì thay đổi hơn nữa, chỉ vậy là đủ.
Trong khi đám người cứ lo lắng không đâu, Vân lại tỏ vẻ niềm nở hào hứng dẫn dắt những vị khách đến với ngôi làng. Miệng anh vẫn nở nụ cười rạng rỡ, giới thiệu và dẫn theo từng vị trưởng lão mới chạy đến. Thể hiện rõ một vẻ hiếu khách đặc biệt với những kẻ lạ mặt.
- Phong!!
Từ phía xa Lynl đã nhận ra đoàn người của Phong. Cô chẳng chần chừ vận dụng tốc độ nhanh nhất để chạy nhào vào ngực anh. Trong khi đó những tên cận vệ cũng bất ngờ với tốc độ kinh người của cô. Có lẽ bọn họ cũng phải cố hết sức thì mới may ra theo kịp lấy tốc độ đó mất, vậy mà mọi khi họ vẫn chẳng hề hay biết đến năng lực của cô. Chỉ là, việc Lynl nhào đến ôm Phong cũng khiến đám đông bất ngờ khủng kh·iếp. Họ những tưởng Vân sẽ lại đứng ra tách hai người ra lập tức, nhưng không. Vân vẫn mỉm cười chỉ là nét cười có phần gượng gạo đôi chút.
- Em rất nhớ anh! Em biết anh sẽ đến tìm em mà.
Lynl vui sướng vì lại được gặp lại Phong, cô vẫn nhớ lấy hơi ấm của anh vào nhưng đêm lạnh lẽo cô độc đầu tiên nơi thế giới mới. Chẳng màng đến những người xung quanh, cũng giống Ti Bê cô lại thấy hạnh phúc khi được chui vào ngực anh.
Phong không ngăn cản Lynl ôm anh trước bao người, anh hiểu mỗi một đạo khôi khi đến thế giới này đều cần một điểm tựa nào đó để an ủi. Với Ti Bê có lẽ là một cục xương lớn, càng lớn càng tốt. Với Lưng Xám thì là cái cảm giác bá chủ bầu trời bay cao và xa, với Gốt là Yoga, còn với Đen là sự yên tĩnh. Mỗi người họ đều độc đáo theo cách riêng. Dù rằng, giữa anh và Lynl không hề tiến xa đến mức đó. Có lẽ vì thiếu tình thương, mất đi thân nhân mà cô coi anh trở thành một người thân không thể thiếu. Anh đủ hiểu để coi cô như một đứa em gái.
- Lynl, cô thấy quen với nơi này chưa?
Anh xoa đầu Lynl với vẻ trìu mến, khiến hai má cô đỏ lên vì vui sướng xen lẫn đôi chút xấu hổ vì nhận ra những người xung quanh đang soi mói.
- Quen lắm rồi ạ, bao giờ thì mình về nhà? - Cô cứ như đứa trẻ đã chán chê trò khám phá, ngay lập tức vòi vĩnh để trở về nhà, nơi mà cô sẽ thấy yên tâm và an toàn nhất. Mặc dù nói đến "nhà" ở đâu có lẽ cô cũng chẳng biết.
- Ha ha, lát nữa rồi nói nhé.
Ít người thấy rõ biểu hiện của Phong bởi nửa khuôn mặt anh vẫn bị trùm trong bóng tối. Thế nhưng họ rõ ràng cảm nhận được sự quen thuộc giữa Lynl và Phong hơn hẳn người bình thường. Càng tò mò, càng thắc mắc họ càng bất an hơn. Có lẽ thần nữ sẽ phải đi sao? Họ là người nhà của cô sao? Họ muốn gì đây?
Tiếng xì xào bất an bắt đầu truyền bá khắp nơi lớn dần lên như chiếc âm ly dần được phóng đại. Họ bàn tán vì nỗi bất an với những kẻ là mặt. Rõ ràng với thái độ của Vân, vị thủ lĩnh mà họ vẫn tin tưởng với đám người lạ mặt kia không có chút nào khiến họ yên tâm cả.
Vân nhanh chóng nhận ra cảm xúc xung quanh, bầu không khí trở nên mất ổn định chực chờ bùng nổ như một quả bong bóng.
- Mọi người, chúng ta sẽ tổ chức đón chào những vị khách mới đến giống như đã đón chào thần nữ đến tộc ta. Hãy thể hiện lòng hiếu khách của chúng ta nhé. Còn các vị trưởng lão, các đội trưởng, đội phó, các phụ tá hãy tập trung ở phòng làm việc của tôi. Chúng ta sẽ họp mặt một lúc.
Anh nhanh chóng ra mệnh lệnh để ổn định mọi người, ra dấu cho mấy cô vợ để tổ chức đám người làm việc. Chỉ cần tản đám người ra xa lẫn nhau thì sẽ tạm thời ngăn cản được những cảm xúc bất an lan ra. Trong lúc đó một lời giải thích hợp lý sẽ kết thúc mọi nghi ngờ.
- Vâng thưa thủ lĩnh.
Đám người lại tản ra để làm việc, đa số dân làng vẫn đang làm việc ở những cánh đồng và những bãi chăn. Họ cần phải thông báo và tập hợp lại để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.
Mấy vị trưởng lão nhìn ngó lẫn nhau, họ cũng đành theo bước đám người đến căn phòng họp của Vân.
----------
Căn phòng họp vốn đã được thiết kế và xây rộng hơn hẳn so với những căn nhà khác, với thiết kế giống một tòa trướng bồng trong q·uân đ·ội với kiến trúc hình tròn để không gian được thoáng đạt và rộng rãi hơn. Nhưng lúc này nó cũng trở nên rất chật chội bởi đã vượt quá sức chứa của mình, lại thêm gã da đen khổng lồ ngồi một bên đã chiếm đi mất vài ba chỗ chứa. Vân sắp xếp đám người ngồi vòng tròn xung quanh sao cho cả anh lẫn Phong được đứng ở vị trí tâm điểm của đám người, đủ để họ thấy rõ mọi cử chỉ và hành động của cả hai, một vài gã cận vệ không đủ chỗ ngồi đánh phải đứng ra phía sau để quan sát.
Phong không lạ lẫm rụt rè khi bị một đám đông chú ý, ở cuộc đời trước kia anh cũng từng trải qua nhiều đợt nhận giải như vậy rồi. Anh đứng thẳng dậy trước đám người, gỡ chiếc mũ ra để lộ mái tóc hơi xõa được anh vuốt nhẹ về phía sau, khoe lấy toàn bộ gương mặt sáng sủa điển trai. Anh cười với vẻ thân thiện nhìn vào mắt mọi người xung quanh, bắt đầu nói.
- Trước hết, tôi rất cảm ơn mọi người trong làng đã đón tiếp lấy tôi và những người bạn đồng hành. Tôi có mang một món quà nhỏ để tặng cho mọi người, coi như một món quà đáp lễ.
Nói rồi anh đánh mắt ra hiệu Đen cởi chiếc sọt lớn đang cõng sau lưng xuống, đặt lên mặt bàn.
Tò mò về món đồ trong giỏ nhưng họ vẫn giữ yên lặng chờ Phong nói tiếp.
- Tôi nghe nói mọi người rất cần yêu huyết, cho nên trong chiếc giỏ này là 20 bầu đựng yêu huyết. Tặng cho mọi người.
- Yêu huyết ?! 20 bầu?
Vài vị trưởng lão giật mình bởi món quà có giá trị quá lớn. Chỉ một bình yêu huyết đã có giá 40 gánh lương thực rồi, vậy thì 20 bầu yêu huyết nếu đem đi đổi có lẽ sẽ nuôi sống cả làng trong nửa năm mất. Không chỉ vậy, một lượng lớn yêu huyết sẽ giúp đám trẻ được thực hiện nghi thức huyết luyện hiệu quả hơn. Bộ tộc sẽ có thêm nhiều chiến binh hơn nữa, họ sẽ an toàn hơn nữa. Nhất là những đội thợ săn, họ càng vui mừng hơn kho có thêm chiến lực bổ sung vào những đội ngũ của mình.
- Thật tuyệt vời ! Thay mặt cả bộ tộc xin cảm ơn món quà quý giá của ngài, thưa thần vương. - Vân đứng lên giả vờ cảm động nói.
- Thần vương?!
Cách xưng hô của Vân cũng khiến nhiều người ngỡ ngàng.
- Xin lỗi, ta chưa giới thiệu bản thân và các bạn đồng hành một cách rõ ràng với mọi người. Mọi người chắc đã quen với Lynl, cả ta, cô ấy và hai người bạn này đều đến từ thần tộc. Chúng ta là một bộ tộc nhân loại cổ xưa vì trốn tránh t·ai n·ạn nên đã di dân về phía nam. Chắc mọi người ít nghe nói đến, bởi dân tộc ta trước kia có khá nhiều kẻ thù nên đâm ra tộc ta rất ít tiếp xúc với người lạ.
- Thì ra là như vậy, thủ lĩnh ngài quen biết với họ từ trước đúng không? - Ông Thu hơi đề ra nghi vấn. Bản thân ông vốn đã có nhiều nghi ngờ từ lâu, nhưng với năng lực và tài năng của Vân ông cũng đành nhắm mở bỏ qua những suy nghĩ tiêu cực khác thường. Ông vẫn tin rằng anh luôn mang mục đích tốt cho dân tộc mình.
- Ta gặp Vân từ khi cậu ấy giúp đỡ Lynl khỏi nguy hiểm chính ta đã ra lệnh cho Lynl giúp đỡ các người để trả ơn.
- Vậy ngài đến để dẫn thần nữ trở về ư? Chúng tôi vẫn rất cần nàng ấy. - Một gã thợ săn thấy bất an hỏi.
- Hmm, đích thực ta có ý nghĩ đó. Lynl ở đây đã khá lâu rồi, trong tộc ta, dân ta cũng sẽ cần nàng ấy chăm sóc chứ.
- Không thể ?! Thần nữ đừng đi..
Trong đám người có vài kẻ thiếu kiên nhẫn, nhốn nháo kêu lên. Họ không muốn nàng đi đâu hết dù rằng điều đó thực sự ích kỷ.
- Mọi người hãy bình tĩnh lại! Vân quát.
- Thưa thần vương, ngài cũng thấy đấy. Dân làng chúng tôi vẫn rất cần sự giúp đỡ của Lynl. Nếu nàng ấy rời đi, có khả năng sẽ xảy ra nhiều vấn đề lớn.
- Hmm, ta có thể thông cảm được. Nhưng điều đó chưa đủ để giải quyết vấn đề. Rốt cuộc thì Lynl cũng chỉ là một vị khách ở đây thôi đúng không?
- Không! Chúng tôi đã coi nàng ấy là người của tộc mình rồi đấy ạ, nàng ấy ở đây đâu khác gì ở nhà? Chúng tôi đùm bọc, bảo vệ, chăm sóc cho nàng mọi lúc mọi nơi. Thử hỏi nếu nàng trở về thần tộc có được như vậy không?
- Trưởng lão! - thứ lỗi cho chúng tôi thưa thần vương. Thực ra có lẽ tộc ngài chắc cũng gặp phải vấn đề gì đó nên mới phải đến đây đúng không ạ?
- Uhm, ta không trách mọi người đâu. Tộc ta cũng vừa trải qua một cuộc chiến với kẻ thù bởi vậy có lẽ tộc ta phải di chuyển khỏi nơi đây đến vùng đất khác. Vì lẽ đó ta cũng phải dẫn Lynl theo thôi.
- Xin lỗi, nhưng tại sao tộc ngài không gia nhập liên minh với chúng tôi?
- Liên minh?
- Đúng thế, chúng tôi thực tế là một liên minh giữa nhiều bộ tộc lại nhằm bảo vệ lẫn nhau. Nếu ngài muốn, chúng tôi rất vui mời bộ tộc ngài gia nhập. Như vậy thì tộc ngài sẽ có nơi an toàn để trú ngụ, thần nữ vẫn có thể ở lại đây giúp đỡ mọi người. Lợi cả đôi đường đúng không ạ?
- Có lẽ ta cần phải suy nghĩ thêm.
- Tất nhiên rồi, chúng tôi sẽ chuẩn bị vài căn nhà riêng cho các ngài nghỉ lại tại đây. Tối nay, mời mọi người tham gia bữa tiệc nhé.
Cả hai người Phong và Vân phối hợp với nhau, họ diễn một vở kịch mà cả đám người chẳng ai ngờ đến kết quả. Dù rằng có người vẫn có đôi chút ngờ vực nhưng ít ra họ cũng tạm thời yên tâm được đôi chút bởi giải pháp mà Vân đưa ra. Có lẽ mọi chuyện cũng không đến mức tệ đến thế.
(Còn tiếp)