Chương 42: Giao chiến (1)
Khu rừng vẫn đầy rẫy những bí ẩn và những vẻ đẹp để khám phá. Dù phong đã ở nơi đây hơn một năm, nhưng có những lúc anh cũng phải thất thần khi thấy vẻ đẹp của nó.
Phía trước mặt anh là một mảnh đồng cỏ khá rộng lớn, xem kẽ là những mảng hoa rừng đủ loại màu sắc lộng lẫy. Sau những cơn mưa xuân, những đợt nắng ấm áp càng thúc đẩy cỏ cây sinh trưởng một cách nhanh chóng. Sự sống cứ đua nhau mà phát triển theo lẽ tự nhiên, trong cuộc sống trước kia bị nhốt nơi thành thị bê tông cốt thép. Mảng vườn nhỏ, hay những khu công viên xen kẽ nhỏ bé chỉ đủ khiến anh giải tỏa đi đôi chút ngột ngạt. Còn nơi đây, cứ thoải mái mà phóng tầm mắt, phía trước cứ gần như kéo dài đến vô hạn.
Phong thấy sung sướng vì được tự do, anh duỗi hai tay để những làn gió thổi qua hai bên hông, kéo chiếc áo choàng mới tung bay trong không khí. Mái tóc dài cũng mặc sức mà vẫy vùng, không còn bị che giấu dưới cái vỏ bọc cẩn thận thiếu tự tin nữa. Từng cánh hoa, bụi phấn thơm ngát cuốn đi hết mọi suy nghĩ tiêu cực, những lo lắng ưu phiền quá đáng.
- Ha ha ha..
Phong bật cười sung sướng như thể đây mới là lúc anh thực sự được sống lại. Anh đã hiểu mình cần điều gì. Giống Lynl, giống Vân, giống Gốt, giống Ti Bê, giống Lưng Xám, anh cũng nhận ra mình cần điều gì trong cuộc sống mới này. Anh phải tận hưởng nó, anh phải cảm nhận mọi điều tươi đẹp nhất của thế giới, anh phải khám phá mọi bí ẩn bị che giấu kia. Đấy mới thực sự là sống. Kể cả quãng đời trước kia, quá nhiều hối tiếc, quá nhiều vất vả, quá nhiều sai lầm để mà anh phải c·hết trong cô đơn và đau khổ. Lần này anh không thể c·hết như thế một lần nữa. Anh phải sống, phải ở bên cạnh những người anh yêu thương bằng mọi giá.
- Kipzzzz
Lưng Xám cũng đang lượn nhanh trong những cơn gió. Nó cũng đang tận hưởng cuộc sống, nó đuổi theo những đàn chim nhỏ đang chăm chỉ kiếm ăn kia, để trêu đùa khiến bọn chúng sợ hãi bay tán loạn đến suýt va cả vào nhau.
- Lưng Xám.. Đừng phá bọn chúng nữa, lại đây nào.
Chú chim lượn quanh một vòng như muốn tỏ ra nguy hiểm rồi mới trở lại lên vai của Phong. Nhẹ nhàng anh vuốt lấy những sợi lông trên đầu và cổ nó, cố gắng thân thiện và kết nối với nó như một người bạn trung thành nhất.
Không phải ngẫu nhiên hôm nay anh và nó cùng xuất hiện ở đây. Khu vực này vốn là một bãi chăn thả gia súc lớn của tộc làng Kè. Một bộ tộc du mục nhưng lại thường xuyên sống sát bên lãnh địa của làng Rừng Đá. Nhiệm vụ của anh đó là tìm ra vị trí của họ và cách để tiếp cận họ dễ dàng nhất mà không gây hấn hay hiểu lầm.
Quả thật khó mà tin được một bộ tộc như Làng Kè có thể tồn tại nơi đây. Cách sống du mục không cố định giữa vùng đất đầy rẫy hiểm nguy như thế này, họ phải dựa vào đâu? Phải có những kỹ năng khác người đến thế nào chứ?
-----
Mùa xuân không có những tia nắng bỏng gắt như mùa hạ. Kim khẽ vươn cánh tay màu mật ong đầy đặn vào những màn nắng hiếm hoi rủ xuống qua những tán lá dày đặc. Hơi ấm của nó giúp cô quên đi sự ẩm ướt của cánh rừng rậm sau đợt sương mù dày từ sáng sớm. Cô vui vẻ múa cánh tay của mình trong tia nắng, nghịch ngợm nó như một món đồ chơi hiếm có. Kim có mái tóc ngắn và xoăn, hơi bỏng cháy do ánh nắng mà hơi có mầu cam nâu, cũng như nước da bánh mật khỏe khoắn của cô vậy đấy. Với cô những tia nắng luôn là thứ rất đặc biệt, đó là thứ năng lượng tích cực, thuần khiết và đẹp đẽ nhất trên đời. Cô không thích ánh trăng dịu dàng kia, nó thật yếu đuối, mong manh. Tia nắng lúc ấm áp, lúc gắt gao giống như một chàng trai mạnh mẽ mà nồng nàn vậy đó.
Cô vẫn đang mong đợi chàng, khác với những cô gái khác trong làng, Kim muốn tuổi thanh xuân của mình phải bỏng cháy chứ không phải bị bó buộc bởi con cái, bởi những gã đàn ông bẩn thỉu, ích kỷ.
Những cơn mưa dầm dề mùa xuân cũng tạo điều kiện cho nấm rừng sinh sôi rất nhiều. Bởi thế mà mà chiếc gùi bằng tre của cô cũng đã gần đầy ắp. Kim tinh nghịch nhảy bước lên những phiến đá xen kẽ trên mặt đất. Cô mặc một bộ áo váy ngắn tay với vạt áo dài đủ che hết chiếc quần ngắn bên dưới. Đủ để cô di chuyển thoải mái linh hoạt mà lại khoe ra đôi chân dài khỏe khoắn.
Bỗng cô để ý thấy mấy chú chim nhỏ bay vội từ một tán cây gần đấy. Lũ chim sặc sỡ có vẻ như đang yêu, chúng hót líu lo, kéo nhau bay đi làm tổ cũng nên. Nhưng cô nhận ra cái cây đó lại là một cây có quả. A.. Là cây xoài chăng? Kim mừng rỡ chạy nhảy tới như một chú sóc, nhưng cô lại không vội trèo lên cây hái quả chút nào. Cô đi xung quanh cái gốc cây, nhặt nhạnh lá cây xung quanh, hái thêm vài ba gốc nấm cái đã. Rồi cô lại ngước lên cây, cô lấy ngón trỏ vừa chỉ vừa nhẩm đếm số lượng quả trên cây. Cô cẩn thận kiểm tra những chùm quả chín, chùm quả còn xanh, còn quá bé để hái.
Cô sẽ chỉ hái 1 phần những quả chín, phần còn lại có thể một vài loài vật cũng sẽ hái mất hoặc nếu may mắn cô sẽ trở lại và hái nốt chúng sau. Đó là một phần quy tắc không tên trong rừng. Tại sao ư? Cô nghĩ có thể là do sự phát tán những hạt quả ra trong rừng cũng nên. Cô cũng thực sự không rõ.
Cô cởi chiếc gùi trên lưng xuống, thầm tính toán số lượng quả đủ để lấp đầy nó. Cô cũng chẳng thể vác nhiều hơn được. Tháo chiếc bình nhỏ đựng nước bên hông, cô nhấp liền mấy ngụm, vài dòng nước chảy tràn qua khóe miệng lăn dài xuống cổ, xuống bộ ngực căng tràn. Nét đẹp của cô mang đầy năng lượng, lại phóng khoáng và tự do. Nhưng tiếc là vẻ đẹp đó lại yếu đuối trước thiên nhiên tàn khốc..
- Ahhhh
Kim thét lên sợ hãi, cô phải nhào người ra sau gốc cây, cố né lấy đòn t·ấn c·ông của con thú dữ. Nhưng móng vuốt của nó vẫn kịp cào qua bắp chân cô, nhát cào vụt qua cả thân cây, phá tan lớp vỏ và thân gỗ phía trong vụn nát.
Cô hoảng hồn chỉ kịp nhìn thân con thú hoang hung dữ qua lớp thân cây, một con mèo rừng lớn, cơ thể nó có lớp lông ngắn cẫn màu xanh đen, lại có những đường kẻ sọc sống lưng với màu vàng nhạt. Một con mèo sọc ư? .. Nhìn khóe miệng gầm gừ đang nhỏ dãi với da thịt của cô.
Có lẽ con thú đã theo dõi cô từ lâu chỉ chờ cô mất tập trung trong giây lát là nó lao lên công kích. Đau đớn vì bắp chân bị cào một vết khá sâu và dài, nhưng cô lại hoảng hồn khi nghĩ đến c·ái c·hết đang sắp đến. Cơ thể cô sẽ bị con thú xé rách ra thành từng mảnh. Nước mắt Kim bắt đầu chảy không ngừng theo gò má. Cô sợ hãi, tuyệt vọng chờ đợi c·ái c·hết.
Giống như một con mèo bắt đầu vờn chuột. Khi con thú nhận ra sự yếu ớt của con mồi, không có khả năng phản kháng, nó bắt đầu dạo chơi, nó gầm gừ dọa nạt tinh thần con mồi đến tuyệt vọng, di chuyển quanh n·ạn n·hân như kiểu đang tìm chỗ yếu nhất để nhào lên cắn g·iết. Và nó thực sự khiến Kim sợ hãi đến cứng người, dường như cô quên cả hô hấp, cơ thể cô cứ như bị hóa đá không thể cử động dù rằng cô đang cố ra lệnh cho nó đứng lên, bỏ chạy, hoặc liều c·hết với con thú mà chẳng được.
Chỉ là trước lúc c·hết, tia nắng lại chiếu lần nữa lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Nó ấm áp đến nồng nàn, như muốn dắt tay cô lên thiên đường. Không! Cô nhận ra tia nắng không phải ngẫu nhiên mà chiếu đến, nó được phản chiếu qua mũi lao sáng lóa đang bay đến.
- Vút....
Ngay trước khi con thú khát máu kịp ngoạm lấy cổ cô, mũi lao bay đến cắm thẳng vào vai nó, kéo nó bắn đi ra xa, tránh xa khỏi cô. Kim nhận ra một chàng trai cũng xuất hiện từ phía mũi lao bay đến. Khuôn mặt anh cân đối mà đầy đặn, mái tóc khá dài thẳng và đen bóng, nước da trắng mịn đang tỏa sáng cùng với ánh nắng. Với cô anh như một vầng mặt trời tuyệt mĩ mà cô chờ đợi bao lâu nay. Anh là ai?
Con thú gầm thét, không chịu khuất phục, nó giận điên lên vì con mồi bị tuột khỏi miệng nó trong gang tấc. Vết thương ở vai cơn đau ở vai không đủ để khiến nó hoảng sợ. Nó ngoác miệng, lộ ra hàng răng đều và nhọn hoắt như đám chông, cắn nát tay cầm của mũi lao. Nó gào lên giận dữ, nó muốn xé xác kẻ thù bằng phương pháp dã man tàn bạo nhất.
Phong lao thẳng đến con thú, nắm tay anh chính là v·ũ k·hí, tốc độ của anh chính là lợi thế.
Con thú ngoạm về phía cánh tay anh, nó muốn xé toạc cánh tay ra khỏi cơ thể anh như cây gỗ kia.
Nhưng nắm đấm kia rụt về trước khi hàm răng nó kịp đóng lại, đổi lại là tay đao từ bên trái chặt thẳng vào gò má nó. Một tiếng xương vỡ nát vang lên làm nó đau xốc đến tận óc.
Không đợi con thú gục xuống, phong quay người với một cú đá xoay thẳng vào bụng và ngực nó, khiến nó chẳng khác gì bị xe húc thẳng đến, bắn ra xa như một mũi tên, nát tan khi va vào gỗ và đá.
Kim bất ngờ với năng lực của anh. Một chiến binh xuất sắc. Dù cô chưa từng được đi săn, nhưng những lần già làng kể những câu truyện của họ bên bếp lửa, cô chẳng thiếu buổi nào. Vậy mà, những con thú hung hãn kia phải cần sự phối hợp, hi sinh của bao người thì lại bị anh hạ gục bằng tay không hay sao?
Phong bước đến gần cô, anh nhận ra đùi cô đang chảy máu và b·ị t·hương. Anh cúi người xuống giơ một cánh tay về phía kim, chờ đợi cô chấp thuận để anh giúp đỡ.
Gương mặt phong lúc này đã gần sát hơn, đủ để Kim càng rung động. Anh đẹp hơn cả những cô gái. Kim đã không còn đông cứng vì sợ hãi, mà lúc này cô lại run lên vì bàn tay ấm áp của anh.
Nắm lấy Kim, anh kéo cô ngồi dựa vào gốc cây xoài, anh kéo chiếc túi da đeo chéo bên hông, lấy ra một cuộn vải thô được cắt kĩ thành một băng gạc. Phong nhai nát một ít thảo dược đắp lên v·ết t·hương, anh khéo léo xoa bớt bùn đất xung quanh v·ết t·hương, cẩn thận để tránh cô thấy đau đớn. Sự dịu dàng đến từ bàn tay anh làm cô rung động. Cô chưa bao giờ gặp một chàng trai ít nói đến vậy, mặc dù anh mạnh mẽ, xuất sắc, dịu dàng và chu đáo. Đáng lẽ...
Cô mải mê với những rung động đầu đời mà không nhận ra đôi tay Phong đang tỏa sáng. Dù anh không muốn lộ ra năng lực bản thân, nhưng v·ết t·hương của cô khá sâu và nguy hiểm, cô sẽ không thể di chuyển được với v·ết t·hương như vậy.
Sau khi cuốn băng chặt lấy v·ết t·hương hở, Phong ngẩng đầu nhìn cô hỏi thăm.
- Cô ở tộc nào vậy? Có xa đây không ?
- A.. Em..
- Tôi có thể giúp đưa cô về nhà, đừng lo.
- Vâng, anh tên gì ạ?
- Hm? Tôi là Phong, còn cô?
- Em là Kim... Anh có muốn đến tộc em làm khách không?
- Tất nhiên rồi, tôi phải đưa cô về nhà mà, một mình cô với v·ết t·hương như thế này làm sao đi được?
- A đúng rồi! Làng em ở cách đây một khe suối thôi. Để em chỉ đường cho anh.
- Ừ, cô thử đứng dậy xem sao?
- A... Ui... Đau quá...
Phong bật cười trước điệu bộ của Kim, anh biết v·ết t·hương đã gần như khỏi hẳn, chẳng thể đau đến mức như vậy.
- Cô ngồi nghỉ tạm 1 chút đã, uống nước nhé. Tôi sẽ thu thập con thú đã.
- Vâng ạ.
Đây có lẽ là giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời Kim từ trước đến nay, cô mải mê, không thể dời mắt khỏi Phong. Nhìn anh thuần thục tách lấy những mảng thịt ăn được từ con mèo rừng, bọc chúng lại bằng những tấm lá lớn bằng nhiều lớp. Cô thấy anh còn chu đáo nhặt lại gùi nấm, nhảy lên cây xoài để hái và thu hoạch những quả chín.
- Tôi chỉ lấy từng này quả thôi nhé, số còn lại cô có thể sau này quay lại hái nốt, hoặc chia sẻ cho đám thú nhỏ ăn với nhé.
- Vâng ạ.
Cô biết nói gì đây? Rằng cô muốn ở bên anh như thế này đến trọn đời sao?
Phong chia số thịt, đầu mũi lao và răng nanh con thú vào túi da lớn sau lưng. Một lần nữa anh chìa cánh tay về phía Kim.
- Nào ! Mình đi được chưa?