Âm thanh nức nở: "Ba ba!"
Ninh Vân Dập sớm đã có phòng bị, muốn đợi tất cả bọn người này bộc phát tinh thần lực cùng một chỗ sẽ ra tay, có thể nháy mắt một kích gom sạch.
Bỗng nhiên nghe được thanh âm của nhóc con sắc mặt đại biến, y không muốn trì hoãn nữa, trong nháy mắt vận dụng toàn thể linh lực, kéo toàn bộ tinh thần thức hải của mười người còn lại, toàn bộ lôi ra ngoài.
Tiếng đau khổ liên tiếp vang lên, Ninh Vân Dập bước đến trước mặt Ninh Tiểu Miêu, đem nhóc con bế lên.
Sau khi xác định bé không bị bất cứ vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhớ ra cái gì, con mắt phát sáng: "Con ngoan, mới nãy có thể mở miệng gọi baba rồi??"
Ninh Tiểu Miêu là sinh non, lại thêm thể chất đặc thù, mãi cho đến ba tuổi cũng không có mở miệng nói chuyện lần nào, nhất là nửa năm này lang bạt kỳ hồ (*sống đầu đường xó chợ), khuôn mặt nhỏ càng là gầy đến độ đầu lớn thân thể nhỏ, dinh dưỡng không đầy đủ.
Ninh Vân Dập lúc đầu nghĩ là còn phải lại nuôi một thời gian nữa mới có thể mở miệng, y kiểm tra qua dây thanh quản thấy không có vấn đề, vậy là do chậm nói.
Không nghĩ tới hôm nay quá sốt ruột nên đã mở miệng gọi y.
Ninh Vân Dập đau lòng lại tự trách, sớm biết vậy y chẳng vì bức đám người này bộc phát lực tinh thần mạnh nhất mà lấy thân ra nhử làm chi, cứ một lần giải quyết hết cho xong.
Lần nữa kiểm tra, xác định bé con không bị tổn thương, lúc này mới ôm bé lấy hôn một chút: "Baba đùa bọn họ thôi, bọn họ không phải đối thủ của baba.
Con nhìn xem, baba đem người xấu đều đánh bại, baba lợi hại hay không?"
Bé con vành mắt hồng hồng, mới nãy thật sự bị hù, giờ phút này được baba ấm áp vỗ về, hoảng sợ qua đi, bé an tâm cuộn lại trong ngực baba, nghe nói cũng thò đầu ra nhìn, quả nhiên thấy mấy người xấu đang ngã trên mặt đất lăn lộn một vòng.
Đều là người xấu.
Nhóc con nhẹ nhàng khịt khịt chiếc mũi đỏ đỏ, cái đầu nhỏ trong ngực Ninh Vân Dập cọ cọ, đột nhiên nhớ tới mình nói chuyện rồi, lúc này mới ngượng ngùng đỏ mặt.
Ninh Vân Dập sờ lấy cái đầu con trai, dụ dỗ nói: "Bảo bảo còn chưa có nói cho baba, baba vừa nãy có lợi hại hay không nha?"
Sợ bé con bị hù doạ tạo thành bóng ma tâm lý không dám mở miệng nói chuyện, y dứt khoát trổ tài dụ dỗ đã rèn luyện mấy ngày qua.
Bé con quả nhiên không đành lòng khiến baba thất vọng, nghĩ đến trạng thái khi nãy phát ra âm thanh, cố gắng một chút, ngẩng đầu nhìn baba, con ngươi sáng óng ánh tràn đầy ngoan ngoãn: "Thật lợi hại."
Phụ thân thật tốt, lại còn thật lời hại.
Ninh Vân Dập rốt cục hài lòng cười: "Vậy Bảo Bảo gọi một tiếng baba có được hay không?"
Ninh Tiểu Miêu quả nhiên nghe lời nhu thuận kêu lên: "Baba."
Hô xong cái đầu nhỏ vùi vào trong ngực Ninh Vân Dập, ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Đám người đau đớn run rẩy thống khổ bị quẳng qua một bên: Cha con hai người cứ trò chuyện như vậy, có tí nào tôn trọng chúng tôi không?
Còn có con Mèo Lớn đang giẫm móng vuốt bên cạnh nhìn bọn họ gườm gườm, có phải quá có linh tính hay không?
Bọn họ đều đã là phế vật, có cần thiết giẫm nữa hay không chứ?
Mèo Lớn xem hết một lượt rốt cục thả lỏng, móng vuốt đặt trên người hai tên bảo tiêu càng đè mạnh xuống dưỡi, mặt chúng ma sát trên đất, đau đớn gấp bội.
Bọn bảo tiêu: Ô Ô Ô không bằng giết bọn họ cho rồi!
Ninh Vân Dập dỗ tốt bé con liền đem bé thả xuống, lúc này mới quay người lạnh lùng nhìn đám bảo tiêu đang nằm một chỗ, kêu lên: "Mèo Lớn, trở về bảo hộ Bảo bảo, hình tượng không tốt, không thể để Bảo bảo nhìn thấy."
Mèo Lớn lúc này mới nâng móng vuốt lên, nhẹ nhàng nhảy qua, cái đuôi vung lên hạ xuống, trở lại trước người Ninh tiểu Miêu, cách màn ngăn chắn trước mặt nhóc con.
Cái đầu to vừa vặn toàn bộ che lại tầm nhìn của Ninh Tiểu Miêu, che chắn cực kỳ chặt chẽ.
Ninh Vân Dập nhìn về phía người duy nhất còn đứng trong sân, Hứa Tiên sinh.
Hứa tiên sinh sớm đã bị doạ sợ, đây không phải kết quả mà hắn đã nghĩ tới.
Sao, làm sao có thể? Bọn họ vừa chạy tới đây chưa đến mười phút đồng hồ, kết quả đã sớm được định đoạt rồi?
Không chỉ kết quả không như ý muốn, tình cảnh này, tất cả người hắn mang đi đều bị phế.
Toàn bộ...!Phế!!!
Thậm chí trong đó còn có bốn người tinh thần lực cấp A, là cường giả a!
Hứa tiên sinh chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất: "Là, là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn...!Ninh thiếu gia tha mạng a! Bỏ qua cho tôi đi! Tôi cũng là nghe lệnh làm việc thôi!"
Ninh Vân Dập lướt qua một bảo tiêu đang nằm, đến trước mặt hắn: "Nghe lệnh làm việc? Như vậy, ông là nghe lệnh của ai?"
Hứa tiên sinh sắc mặt biến hóa, chần chờ: "Cái này..."
Ninh Vân Dập cười nhạo lên tiếng: "Thế nào, còn tưởng lấy vinh hoa phú quý sao? Ông cứ nói đi, tôi có thể để cho ông hít một hơi, không lấy mạng của ông; còn không nói, nơi này xa xôi hẻo lánh, ông nói xem cái Phế Tinh này nếu như một người mất tích sẽ có người chuyên môn đi tìm hay không?"
Hứa tiên sinh hoàn toàn bị hù doạ, lúc trước người kia cũng nghĩ tới nới đây là chốn ngư long hỗn tạp, dù có xảy ra chuyện gì cũng không ai đi tra xét, nên mới lừa gạt người này đến đây, mượn tay người ngoài lấy mạng của y.
Phế Tinh a, đừng nói lf mất tích một người, cho dù mất tích nhiều người cũng không có ai chủ động đi tìm làm gì.
"Tôi, tôi cũng không biết người kia là ai, hắn mỗi lần muốn đưa chỉ thị liền thông qua Kê tiên sinh truyền đạt.
Tiếp xúc liên hệ với tôi cũng là Kê tiên sinh, tôi chủ biết đối phương thân phận hiển hách, xuất thân từ danh môn thế gia ở Chủ Tinh."
Đại khái là thật hoảng, cũng sợ Ninh Vân Dập không tin, Hứa tiên sinh gấp đến độ toàn thân đều run rẩy như bệnh sốt rét.
Ninh Vân Dập bảo hắn mở ghi chép nói chuyện riêng.
Chờ kiểm tra xong xuôi, đúng là toàn bộ giao dịch hay đưa chỉ thị hành động đều là [Kê tiên sinh] kia liên hệ với Hứa tiên sinh.
Thậm chí Kê tiên sinh cũng chỉ truyền đặt lại ý của người kia, cũng không tiết lộ hành tung của hắn cùng địa chỉ.
Nhưng chỉ cần có id đối phương, muốn tra một người, đối Ninh Vân Dập mà nói dễ như trở bàn tay.
Ninh Vân Dập lấy tay vòng vỗ nhẹ mặt Hứa tiên sinh, vẫn là hỏi một câu: "Ông biết địa chỉ hiện tại của Kê Hạo không?"
Hứa tiên sinh bạch mặt nghiêm túc suy ngẫm, sau đó cẩn thận từng li tùng tí lắc đầu, sợ đáp án này làm đối phương bất mãn sau khắc lại động thủ lấy mạng hắn.
Ninh Vân Dập lung lay vòng tay: "Vòng tay tôi lấy???"
Hứa tiên sinh sắc mặt càng thê thảm hơn, bên trong có tất cả id tin tức thân phận cả nhà của hắn! Nhưng nhìn nụ cười tủm tỉm của y, hắn không chút do dự gật đầu:
"Đương nhiên đương nhiên!"
Ninh Vân Dập lúc này mới đứng dậy, mặt không cảm xúc cúi đầu nhìn Hứa tiên sinh đạp hai phát.
Hứa tiên sinh phát ra kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, trực tiếp bị Ninh Vân Dập niêm phong miệng.
Hứa tiên sinh sợ hãi trừng lớn mắt: Đã nói xong sẽ tha cho hắn một mạng mà?
Ninh Vân Dập: "Tôi đây nói là bỏ qua ông một mạng, nhưng không nói cứ như vậy bỏ qua ông, ông tìm tôi gây sự hai lần, tôi phế đi một tay một chân của ông có vấn đề a? Đương nhiên, ông nếu là bất mãn, lần sau cứ việc lại đến, nhìn xem là mạng ông lớn, hay là đám tay chân còn lại chưa đủ phế?"
Nói xong lại nở nụ cười.
Xán lạn mà chói mắt, nhưng giờ khắc này ở trong mắt Hứa tiên sinh, như là ác ma..