Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng, Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 166: Carnival đẫm máu - 2




Dối trá x thành thật x bại lộ

✦✦✦

Thời Tấc Cẩn đứng trong sảnh, sau gáy thoáng qua một cơn ớn lạnh, nổi da gà theo bản năng.

Khi Gabriel phát ra âm thanh mà môi không hề nhúc nhích, giọng chào hỏi dịu dàng giống như nói từ bụng. Tư thế đứng của y giữ nguyên một cách kỳ lạ, nhưng tay trái cầm hộp y tế đang nhẹ nhàng đung đưa.

Cảnh tượng này khiến Thời Tấc Cẩn liên tưởng đến con rắn chuông săn mồi, cũng gợi nhớ đến nhiều bộ phim kinh dị về búp bê.

"Là xe! Ha ha ha! Thiết bị chiếu và thiết bị chống nhiễu đều được lắp vào đèn pha của xe! Không ngờ chứ! Biết ngay tụi trùng công nghệ thích chơi chip virus! Trùng công nghệ quân sự cũng thế, Liên minh Thủ đô cũng thế, cả đám trùng ở khu Tây hay Nam cũng thế! Kao cải tiến lại đầu xe và động cơ! Bọc thêm chì chống quét đặc chế! Kao không tin! Tụi trùng thượng đẳng ở khu Tây dám ngang nhiên mở nắp xe của kao ra!!"

Tiếng cười vui vẻ của hệ thống đột nhiên vang lên, làm dịu đi cảm giác hồi hộp trong lòng Thời Tấc Cẩn.

"Ngon tàng hình! Ngon dùng đồ tàng hình bằng pixel quang học! Ngon dùng thiên phú phản nhiệt! Húp một phát chất gây nhiễu độ ẩm và bẫy quang học 3D của kao đi! Kao sẽ làm các người rối loạn cảm giác! Đến nỗi các người đâm đầu vào tượng tự nổ! Đến nỗi các người đấu trí với không khí...' "Ngừng, ngừng, haizzz.'

Thời Tấc Cẩn bị hệ thống lải nhải một hồi, suýt ù tai, anh nói với hệ thống: "Kiểm soát kênh bảo mật, đợi lệnh của tôi rồi hành động tiếp."

"Vâng ạ!"

Lại một đợt pháo hoa rực rỡ vụt qua, soi sáng lối vào phòng số 4 tạm thời.

Thời Tấc Cẩn và Gabriel giữ khoảng cách hơn mười mét, anh vẫn giữ giọng điệu không cao, bình tĩnh nói: "Chính vì nhờ có món quà này, binh lính của ngài mới có thể giữ lại một hơi thở."

Gabriel nghiêng đầu, vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng: "Họ đều là những trùng tài ba hiếm có, ngài không xử lý họ ngay, có lẽ trong mắt ngài, giá trị của tôi..." "Càng quan trọng hơn, càng hữu ích hơn, càng thích hợp để tiếp tục thăm dò." Fate mặc áo bào đen trong phòng triển lãm đột ngột lên tiếng ngắt lời.

Khóe miệng Gabriel giần giật, bật ra tiếng cười ngắn.

"Tôi ghét ngài thăm dò, dừng tại đây." Fate áo bào đen giơ tay làm một động tác, thoáng chốc trong sảnh tối xuất hiện thêm nhiều lính đánh thuê đeo mặt nạ bảo vệ.

Linh đánh thuê xông qua mảnh vỡ thuỷ tinh, tấn công về phía Gabriel!

Các nhà khoa học tiến lên, dùng cơ thể làm lá chắn cho Gabriel, bốn vệ sĩ bướm đêm rút dao! Đồng thời, không khí xung quanh Gabriel trong phạm vi mười mét đột nhiên biến dạng. Hơn mười, hai mươi, ba mươi quân thư bướm đêm mặc áo tàng hình quang học hiện ra, đối đầu với những lính đánh thuê tấn công trực diện!

Keng! Trong bóng tối, vô số tia sáng vàng chói lóa lóe lên trong chốc lát, đó là những tia lửa bắn ra từ những ánh dao va chạm nhau!

Pháo hoa đặc chế của thành 98 đã bắt đầu, chiếc xe hoa chở các quý ngài đang tiến vào thành phố, dù là lính đánh thuê hay quân thư bướm đêm, họ đều ăn ý dùng vũ khí lạnh để chiến đấu, trong bóng tối họ khiêu vũ cùng tia lửa và cái chết.

"Tôi xin lỗi vì hành động nông nổi trước đó." Gabriel cất cao giọng, mỉm cười: "Chơi đủ rồi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi."

Không có phản hồi từ bóng tối.

Gabriel không hề tức giận, gõ nhẹ tai nghe ra lệnh: "Tất cả ra tay, thân thiện một chút, chừa cho bạn tôi vài con chó săn để thở."

Trong bóng tối, lưỡi dao loang loáng chém giết, Gabriel chưa từng rời khỏi chỗ, kiên nhẫn chờ đợi, giống như bao năm qua.

Song chẳng mấy chốc, từ tai nghe khác của Gabriel cũng vang lên tiếng gào thét của quân bướm đêm: "Có ánh sáng! Không ổn! Quân trận cánh trái của chúng ta bị phá rồi!" "Không thể nào!" "Trận hình vảy cánh trái mất tín hiệu! Bọn Tarka ah! rè rè rè..."

Gabriel nhíu mày, các nhà khoa học bên cạnh cũng bồn chồn, thì thầm: "Sao trận hình vảy có thể bị phá được?" "Có phải trang phục quang học có vấn đề?" "Tuyệt đối không thể, cả sảnh triển lãm không có thiết bị ô nhiễm quang học nào."

Các nhà khoa học nhận ra điều gì đó, đột nhiên im bặt.

Song trong kênh liên lạc vẫn vang lên tiếng rít chửi rủa của quân bướm đêm: "Lính đánh thuê có trùng hiểu rõ trận hình của Quân đoàn 4! Kẻ phản bội!!! Đáng phải đày đọa ngàn kiếp trong hành tinh ngục tù."

Hai nhà khoa học thấp giọng nói: "Kẻ phản bội dơ bẩn, dám phục vụ cho ngoại tộc." "Bắt lại, phải bắt lại, xét nghiệm máu của gã, tra xem gã thuộc dòng họ nào, phải thanh trừng lũ dị giáo."

Lúc này Gabriel cũng hơi ngạc nhiên.

Tộc bướm đêm phục vụ cho các quý ngài và Mắt Mèo hơn bốn trăm năm, hệ thống Thánh Điện đã ăn sâu vào cốt tủy của tộc, chưa từng có kẻ phản bội suốt bốn trăm năm.

"Không thể tin nổi." Gabriel nhíu mày lẩm bẩm, bắt đầu suy nghĩ nhưng đột nhiên! Lưỡi dao loé sáng, Gabriel theo phản xạ lùi lại một bước, vệt máu tươi văng lên mái tóc bạc của y.

"Aaaaaa!" Nhà khoa học bướm đêm phía sau Gabriel hét lên thảm thiết, tay phải bị chặt đứt!

Một nhà khoa học bướm đêm khác và bốn vệ sĩ bảo vệ gần đó càng thêm căng thẳng, họ chưa kịp tạo thành vòng vây bảo vệ thì một bàn tay thò ra từ bóng tối, bóp cổ của một quân thư bướm đêm, kéo trùng vào bóng tối.

Lại một đợt pháo hoa chói sáng, không còn một trùng nào bên cạnh Gabriel.

Y đứng một mình tại chỗ, kênh tai nghe đều là tiếng bận, trong bóng tối tĩnh lặng Gabriel chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm của dao quân sự từ xa.

Gabriel tính toán cẩn thận khoảng cách nghe của mình, hiểu ra việc gì bèn nói với Fate trong sảnh: "Cách thức đuổi bảo vệ của tôi đi có hơi thô lỗ không?"

Bên trong căn phòng, Fate mặc áo bào đen bình tĩnh hỏi: "Tôi hỏi ngài, thế nào là gặp riêng một một?"

"Ít nhất là bây giờ, chúng ta đã thẳng thắn gặp mặt một một rồi." Gabriel nhìn chăm chăm vào Fate áo bào đen sau cánh cửa kính: "Bạn thân mến của tôi, bây giờ tôi chỉ có một mình, tại sao ngài không đến gần hơn một chút?"

"Tôi yếu đuối thế này." Gabriel gõ nhẹ vào một bên hộp y tế, Gabriel chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm của dao quân sự từ xa, lộ ra buồng máu cắm đầy ống duy trì sự sống bên trong hộp.

Buồng máu ấy nguyên vẹn và tươi sống, xung quanh là những mạch máu lớn bao quanh, những mạch máu nhỏ như mạng nhện rủ xuống, nối liền với thiết bị duy trì sự sống.

Buồng tim đang đập mạnh mẽ, bơm máu qua các mạch máu lớn nhỏ. Máu được thiết bị duy trì sự sống chuyển hóa, chia ra vào các túi máu đơn giản bên dưới.

Gabriel: "Chiếc chìa khóa thật sự, thành ý thật lòng."

Fate áo bào đen trong đại sảnh khẽ cười: "Bạn thân mến của tôi, đặc quyền hùng mạnh, bây giờ tôi chỉ có một mình, còn là á thư, tại sao ngài không bước vào sảnh triển lãm của tôi?"

Gabriel lắc đầu, bất đắc dĩ: "Binh lính của tôi vừa mới bị thương bên trong, làm sao tôi có thể yên tâm đây?"

Trong sảnh, Fate áo bào đen đá quân thư bướm đêm đang ngất lịm bên chân, "Họ còn sống, ngài vào đây la hai tiếng, biết đâu họ sẽ ngồi dậy để tiếp thêm can đảm cho ngài."

"..." Gabriel mỉm cười.

"Ngài lại cười, lại suy nghĩ cách thăm dò mới, có phải ngài đang nghĩ, tại sao quân tiếp viện vẫn chưa đến?" Fate áo bào đen cất tiếng nhẹ nhàng: "Đừng nghĩ nữa, họ bị chặn bên ngoài không vào được."

"Tin tôi đi, trưởng lễ nghi thân mến, tôi đánh úp trợ giúp của ngài cũng như cách ngài đánh úp tôi vậy."

Gabriel ngừng thở vài giây, giọng nói nhẹ nhàng không thay đổi: "Có lẽ, đây là lúc chúng ta hòa nhau, cùng nhau tiến về phía trước, gặp mặt nhau như bạn bè thực sự."

Fate mặc áo bào đen cười một tiếng, giọng nói bị bóp méo qua bộ lọc: "Hòa nhau? Là ai xin tôi gặp mặt? Đừng lật lọng đổi trắng thay đen. Tôi không có kiên nhẫn, cũng chẳng muốn phí thời gian với ông."

"Tôi nói lần cuối, bước tới gặp tôi."

Nụ cười của Gabriel đông cứng trên khuôn mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu của Fate mặc áo bào đen, nhẹ nhàng nói: "Được, được, đúng là hung hăng làm cho trùng không thể tin ngài là á thư."

Fate áo bào đen giữ im lặng.

Gabriel đứng cách đó không xa, nhanh chóng mở cửa vào, cử chỉ thoải mái. Y đứng bên cạnh cửa kính, ánh mắt quét một vòng trong bóng tối, không phát hiện thấy bất cứ vật trang trí nào vượt ra ngoài các vật trưng bày, tường bình thường, gần bục trưng bày trong phòng triển lãm còn có một vài quân thư bướm đêm ngã lăn ra đất.

Gabriel hơi nhúc nhích bàn tay phải đang giấu sau lưng.

"Thầy Thời, ông ta đang lén lút làm gì đó, em thấy ngón tay ông ta cử động qua camera ghi hình trên xe bên cạnh." Hệ thống nhanh chóng nói vào tai Thời Tấc Cẩn.

Thị lực ban đêm của Thời Tấc Cẩn kém, nhìn kỹ nhất cũng chỉ phân biệt được nét mặt của Gabriel, các chi tiết khác không rõ, hệ thống nói vậy, Thời Tấc Cẩn do dự một giây đều là tự cao! Anh lập tức ra lệnh cho hệ thống: "Khống chế ông ta!"

Lông gáy Gabriel bỗng dựng đứng, y quay ngoắt về phía Fate áo bào đen, cặp râu dựng đứng! Nín thở, nhưng! Kẻ tấn công y không phải chất gây nhiễu và thuốc mà các nhà khoa học đã nói đến!

Chỉ thấy một nửa số xe trên sàn triển lãm bỗng dưng biến hình, hoàn toàn trái ngược với khái niệm xe địa hình trong nhận thức của Gabriel, trông hệt như biến thể của robot cơ giáp và công nghiệp!

Rắc rắc rắc. Tiếng cơ khí ma sát vang vọng khắp đại sảnh. Trong tầm nhìn của Gabriel, ít nhất có 7 chiếc xe chiến cơ biến hình, cao hơn 3 mét, sừng sững trong bóng tối như quái vật rừng rậm, bao vây Gabriel không lối thoát.

Hệ thống gào thét trong đầu Thời Tấc Cẩn: "Xe biến hình! Áhahaha!"

Thời Tấc Cẩn phải cố gắng kiềm chế tay mình, không ấn trán trong bầu không khí nghiêm túc. Anh bình tĩnh quyết định, lần này về sẽ xóa phim trong bộ nhớ của hệ thống.

Gabriel nhanh chóng tính toán. Toàn bộ lính hộ vệ của y đã bị lính đánh thuê của Fate đuổi đi, quân tiếp viện bị chặn ở ngoài thành, quân bướm đêm trong sảnh đã bị đánh ngất, tình hình bất lợi, không thích hợp để thử dò xét nữa, từ từ chờ thời cơ.

"Cách tiếp khách khiến trùng kinh ngạc, quá lễ phép." Gabriel mỉm cười chế giễu, đặt tay ra trước, mở rộng ngón tay, lòng bàn tay hướng lên, tỏ vẻ vô hại.

Fate áo bào đen: "Đừng khách sáo, hoan nghênh ông tiếp tục hiểu rõ hơn về tôi."

Máy biến hình ném sắt trói chặt hai chân Gabriel. Một chiếc máy biến hình có tay là kìm tiến đến sau lưng Gabriel, kìm lại biến hình thành ba cái, kẹp chặt lần lượt vào eo, tay và đùi của y.

Gabriel bị cố định như một cột đá, không thể cử động. Nhờ vậy, Gabriel cũng phát hiện ra một số chi tiết, y nhìn kỹ vào vị trí đầu xe của chiếc máy biến hình gần nhất: "Hóa ra cậu đã đặt thiết bị chống nhiễu vào đầu xe, một ý tưởng thông minh, nắm bắt được phong cách và thói quen chiến đấu của quân bướm đêm."

"Quân đoàn 4 đã đóng cửa suốt bao đời, không thể nào truyền dạy chiến thuật ra ngoài. Vậy ngài đã xúi giục gia tộc bướm đêm nào phục vụ cho mình? Gabriel mỉm cười nói: "Coi chừng, quân thư bướm đêm bảo thủ và căm thù, họ căm ghét mọi trùng làm ô nhiễm huyết thống thuần chủng và giáo lý Thánh Điện, ngay cả đồng loại cũng không ngần ngại xử tử. Bạn thân mến, cậu phải giấu kín dòng họ của gia tộc đó, chú ý an toàn."

"Là ai nhỉ? Là ai nhỉ? Là ai nhỉ! Hừ hừ hừ!" Hệ thống mô phỏng giọng nói của ký chủ thứ ba hí hí hí trong Thời Tấc Cẩn.

Thời Tấc Cẩn: "..."

Có hơi ô nhiễm tinh thần.

Anh không muốn vòng vo với Gabriel, xác định Gabriel đã bị khóa chặt, Thời Tấc Cẩn đi tới, lấy từ trong túi ra một cây bút hàn.

"Đúng là tàn nhẫn, những binh lính đó đã vào sinh ra tử vì ông, đến giờ vẫn đang chiến đấu không ngừng nghỉ với lính đánh thuê của tôi." Thời Tấc Cẩn tiến đến gần Gabriel, bật công tắc bút hàn, đầu bút phun ra một ngọn lửa trắng, anh đưa đầu bút hàn vào xích còng tay đang nắm hòm thuốc: "Nhưng giờ ông lại ở đây ám chỉ tôi, muốn tàn sát bướm đêm kia."

"Ông lo lắng nhiệm vụ thất bại, muốn ngăn chặn nguy cơ Quân đoàn 4 tiết lộ bí mật khi trở về, vạch trần hành động ngu xuẩn dùng lực lượng quân đội bắt giữ Fate của ông, hoặc thực sự đón được Sariel, ông cũng cần tìm cách xử lý những Quân đoàn 4 tham gia vụ này." Đây cũng là lý do Thời Tấc Cẩn đích thân đến gặp Gabriel.

Anh có nhiều thân phận giả, thân phận giả còn liên quan tới quý ngài của vụ án 1980 và một trong những trùng nắm quyền cao nhất của Mắt Mèo, nên càng ít trùng biết chuyện càng tốt.

"Lòng chân thành của ngài luôn nóng bỏng như lửa, phẩm chất tốt đẹp biết bao." Gabriel vừa nói vừa quan sát Fate áo báo đen, nhưng vành nón của Fate quá sâu lại còn đeo mặt nạ che nửa mặt nên y không phát hiện ra gì.

Ngọn lửa phun ra từ nhiệt độ cao nhanh chóng làm đứt xích tay, cũng thiêu rụi một lớp da cổ tay của Gabriel, nhưng Thời Tấc Cẩn vừa chớp mắt, lớp da bị bỏng ấy liền lành lại.

... Khả năng phục hồi thật đáng sợ. Thời Tấc Cẩn cầm lấy hộp y tế, lùi lại vài bước, đang định nói gì đó thì Gabriel đã lên tiếng trước: "Chất ức chế mạnh, pha với thuốc an thần loại C."

Thời Tấc Cẩn khựng lại một chút.

Gabriel nghiêng đầu: "Loại thuốc này thuộc loại A cấp 2, thường dùng cho quân thư bị mất kiểm soát hormone là giai đoạn giữa kỳ động dục của trùng cái. Thuốc an thần loại C luôn có mùi cam tổng hợp khó chịu, bạn thân mến, đã lâu rồi ngài không vào phòng giải tỏa nhỉ?"

"Đù má! Mũi thính thế! Ngửi đúng hết thuốc ức chế mà thầy đang dùng!" Hệ thống hét lên trong đầu Thời Tấc Cẩn.

"Tôi có thể giúp cậu." Gabriel không còn dùng kính ngữ, nhẹ nhàng nói: "Cậu có muốn gặp quý ngài cấp cao không? Đừng vội từ chối, lần này là lỗi của tôi, chúng ta có thể bắt đầu lại, miễn là để Sari..."

Thời Tấc Cẩn dùng bút hàn, nhanh chuẩn độc đâm vào miệng Gabriel.

"Ông tự tin về kỹ năng đàm phán của mình quá nhỉ? Tiếp tục đi, xem cái bút hàn này nóng hơn hay ý tưởng của ông mạnh hơn."

Thời Tấc Cẩn ấn ngón cái lên công tắc.

"..." Gabriel im lặng.

Thời Tấc Cẩn cười khẩy, thu hồi bút hàn, xách vali đi ngang qua Gabriel.

"Nếu cậu cứ đi thế này, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Cậu đã vi phạm bản giao kèo quan trọng, không dẫn Sariel đến trước mặt tôi." Gabriel đanh giọng.

"Không có trùng nào phạm sai lầm mà không phải trả giá. Khi ông đến đây, ông dẫn theo vệ sĩ, cũng mang đủ cơ quan và phục kích để giết tôi mười lần."

Thời Tấc Cẩn dừng bước một lát, lặp lại đúng lời của Gabriel: "Tôi không chết chỉ vì ông quá nhàm chán, tôi đã lấy được hộp, bây giờ Sariel đã an toàn."

"Chúng ta hòa nhau, trưởng lễ nghi." Thời Tấc Cẩn bước ra ngoài.

Giọng của Gabriel vang lên từ phía sau: "Thật đáng tiếc, ngay từ đầu cậu đã chọn sai đường." .

Thời Tấc Cẩn cảm thấy có hơi kỳ lạ, anh lại hỏi hệ thống: "Cậu đã cố định chắc không?"

Hệ thống: "Chắc ạ, nếu thầy không yên tâm thì em đổi tư thế khác."

"Không cần." Thời Tấc Cẩn nói: "Thêm thuốc xịt y tế trong sảnh, pha thêm thuốc gây mê mạnh, đạt nồng độ gây mê 12 tiếng, phun liên tục suốt đêm. Ông ta không thể nín thở cả đêm được, cứ để ông ta ngủ."

Hệ thống: "Rõ!"

Trong sảnh.

Gabriel cảm nhận được không khí càng thêm ẩm ướt, y nhếch môi, bắt đầu ngửa đầu ra sau.

Bên ngoài đại sảnh, hành lang đi bộ.

Thời Tấc Cẩn bước nhanh theo con đường bên hông sảnh số 4, đến điểm hẹn đã hẹn trước với Jack.

Hệ thống đột ngột lên tiếng: "Thầy Thời, chỗ hẹn trước không dùng được rồi. Nhà khoa học do Joker dẫn theo phối hợp rất tốt với Quân đoàn 4, ban đêm là thế mạnh của họ."

Hệ thống báo vài vị trí IP trong đầu Thời Tấc Cẩn, nghiêm trọng nói: "Lính của Joker toàn sành sỏi, trinh sát tí là phát hiện hết chỗ nào chúng ta định rút lui. Giờ họ kẹt cứng với tuần tra quanh điểm rút lui, đi theo kế hoạch cũ thì 97% là ăn dao."

"Linh hoạt chút, đổi vị trí tiếp ứng ngay." Thời Tấc Cẩn lập tức dừng lại, suy nghĩ vài giây, rồi quay lại, chạy dọc theo hướng giữa sảnh số 3 và sảnh số 4.

Đúng lúc ấy, một chùm pháo hoa đặc chế bắn lên trời, chiếu sáng hành lang trưng bày xe địa hình dài mười cây số như ban ngày trong bảy tám giây.

Hành lang trưng bày xe địa hình dài mười cây số, có tổng cộng 20 sảnh triển lãm. Kiến trúc của các sảnh triển lãm giống như hai chiếc đũa thẳng đứng, mỗi bên chia 10 sảnh, giữa hai hàng sảnh có một lối đi bộ rộng khoảng năm mét cho du khách lái xe tham quan.

Cùng lúc đó, các kỹ sư tò vò đã tận dụng không gian trung tâm, thượng tầng và cao tầng của tòa nhà, cứ mỗi hai sảnh lắp đặt một thang máy lên tận nóc. Trên đỉnh tòa nhà triển lãm, có cầu vượt kết nối đường bay trên không. Khi du khách muốn rời đi, có thể lái xe đến gần thang máy vào đường bay trên không mà không cần xếp hàng ở lối vào hành lang, tránh gây tắc nghẽn không cần thiết.

Thời Tấc Cẩn theo chỉ dẫn của hệ thống, chạy trong bóng tối vài phút, nhanh chóng thấy thang máy lớn giữa sảnh số 4 và sảnh số 3. Anh cầm vali đi về phía thang máy rồi nói với hệ thống: "Kiểm soát cảm biến trọng lượng của thang máy, khởi động thang máy đưa tôi lên tầng cao nhất."

"Vâng ạ!"

Thời Tấc Cẩn vừa đi vừa nhắn tin cho Jack: [Kế hoạch thay đổi, bây giờ lên mái sảnh triển lãm số 4 đón tôi.]

Hệ thống nhanh chóng khởi động thang máy, đèn chỉ dẫn bốn phía thang máy nhấp nháy trong bóng tối, Thời Tấc Cẩn nhíu mày, quá rõ ràng, như hải đăng trong đêm!

"Đa số các xe di chuyển địa hình của tò vò đều lớn, nên phòng triển lãm được xây dựng rất cao có độ cao 30 mét. Thang máy phục vụ cho các xe cỡ lớn cần 1 phút 20 giây mới đến nơi." Hệ thống nói: "Đúng là hơi lộ liễu, nhưng đây là cách rời đi nhanh nhất."

Thời Tấc Cẩn không do dự, bước lên thang máy.

Tiếng máy móc vận hành, thêm một màn pháo hoa trắng lóe sáng. Khả năng nhìn đêm của Thời Tấc Cẩn không quá tốt, nhưng dưới ánh sáng trắng chói loà này, anh vẫn thoáng thấy tình hình tầng một sảnh số 4 trong vài giây.

Binh sĩ máy móc biến hình xếp san sát nhau, kiểm soát chặt chẽ Gabriel ở giữa. Chúng trói chặt tay chân và eo của Gabriel khiến y không thể xoay người hay cử động.

Song, trong vài giây ngắn ngủi của ánh sáng trắng.

Thời Tấc Cẩn thấy, Gabriel ngửa cổ với tư thế kỳ lạ, như không có xương sống và một phần xương sườn, cổ y uốn cong, đầu treo ngược, mái tóc bạc mượt mà rủ xuống, đuôi tóc gần chạm đất.

Trong ánh sáng trắng, Gabriel đang ngửa mặt ra sau nhìn Thời Tấc Cẩn.

Khi ánh mắt cả hai chạm nhau từ xa, Gabriel mỉm cười với Thời Tấc Cẩn.

Vì nhìn ngược, cái cười của Gabriel biến thành hình trăng khuyết.

Môi của Thời Tấc Cẩn không khỏi run lên. Cái bóng người cao hơn 1m9 đứng đó với tư thế treo cổ mềm oặt, trông như diễn viên trong phim kinh dị chuyên làm người ta sợ.

"Éc." Hệ thống cũng bị cảnh tượng trong bóng tối làm cho sợ hãi, lẩm bẩm: "May Belin không phải tộc về đêm... Nếu xương đặc biệt của họ kết hợp với khả năng hoạt động ban đêm nữa thì đúng y như ma quỷ."

Thời Tấc Cẩn rời mắt, cúi đầu nhìn thông báo tin nhắn trên vòng tay trí não, nhíu mày. Jack không trả lời.

"Quét vị trí hiện tại của Jack." Thời Tấc Cẩn nói với hệ thống.

Hệ thống trả lời ngay: "Tín hiệu của Jack vẫn đang ở trung tâm thông tin khu 4, tình hình cụ thể chưa rõ. Trung tâm thông tin là nơi mà Joker đặc biệt chú ý, nơi đó vừa mất điện vừa bị chặn tín hiệu toàn khu vực, nên em không thể kết nối, không thể kiểm tra tình hình của trung tâm thông tin."

"Lúc đầu cậu quét được bao nhiêu quân bướm ở đó? Sức chiến đấu của họ như thế nào?" Thời Tấc Cẩn có hơi thắc mắc: "Chẳng lẽ đội của Jack bị quân bướm đêm trung tâm thông tin phản công?"

Thời Tấc Cẩn không bao giờ tự mãn khi trên cơ, huống chi đối thủ hiện tại của anh là Gabriel, anh tin Gabriel sẽ không dẫn theo kẻ vô dụng, có thể Carnival lần này Gabriel đã dẫn theo đội quân bướm đêm tinh nhuệ nhất.

Hệ thống khẳng định: "Phó quan không thể nào bị quân bướm đêm kia cản trở. Quân bướm đêm đó 80% là nhà khoa học, 20% là quân thư. Đội của anh ta là đội tinh nhuệ tiêu chuẩn, đánh quân thư bướm đêm chẳng khác gì A567 đánh Jeanine nhỏ."

Thời Tấc Cẩn: "..."

Phải nói rằng cách so sánh của hệ thống rất trực quan, nỗi lo lắng trong lòng Thời Tấc Cẩn lập tức vơi đi một nửa.

"Không phải phản công, có lẽ bị thương và bị cản trở?" Thời Tấc Cẩn nhớ lại hồ sơ của Jack, Jack không theo trường phái võ thuật, ban đầu vào biệt động với tư cách là quan chức.

Tình hình khẩn cấp, Thời Tấc Cẩn không lo lắng nhiều, nói với hệ thống: "Những biệt động khác vẫn đang chiến đấu với bướm đêm phân tán, cậu điều một chiếc máy bay không người lái y tế qua xem Jack, xem anh ta có bị quân thư bướm đêm làm bị thương ở đâu mà không thể tiện tới đây."

"Sảnh số 4 cách xa vị trí đã định, xe đến nhanh nhất cũng mất 2 phút, còn phải tính đến khả năng bị quân bướm đêm tập kích..." Thời Tấc Cẩn ngẩng đầu nhìn xung quanh, thang máy sắp đến tầng ba, đường diễu hành xe hoa là đường trên không, lúc này hai bên đường diễu hành rực rỡ ánh đèn livestream như sóng biển, gần đường diễu hành không có nhiều xe bay trên không.

Để đảm bảo an toàn tuyệt đối, tất cả xe đều do bên quản lý thành phố cung cấp miễn phí, không lắp đặt hệ thống vũ khí, chuyên về an toàn và phòng thủ. Nhiều du khách không mua được vé khán đài trong đường diễu hành đang chen lấn về phía hai bên đường cao hơn, cũng không xảy ra tai nạn.

"Tìm một chiếc xe có AI hỗ trợ, bật thiết bị an toàn ghế lái, đẩy tài xế sang xe bên cạnh, lái xe đó đến đón tôi." Thời Tấc Cẩn nói.

"Anh đừng lo, chỉ còn 20 giây nữa là chúng ta đến tầng thượng rồi. Trong vòng 10 giây nữa, em sẽ cho xe dừng ở tầng thượng chờ anh." Hệ thống lập tức thực hiện.

Thời Tấc Cẩn cúi đầu, nhắn tin cho Jack lần nữa: [Nếu bị thương, không cần đến đây, lấy hộp cứu thương về thẳng khách sạn chờ lệnh, 1 giờ đúng, chúng ta...] Bùm! Thang máy đột ngột dừng lại, rung lắc dữ dội! Thời Tấc Cẩn không đứng vững, suýt nữa đã ngã.

Hệ thống hét lên: "Quân bướm đêm đã cắt một phần dây điện ở sảnh triển lãm số 4, đường diễu hành sẽ sáng đèn ngay phía trên sảnh triển lãm trong 2 phút nữa! Thiết bị chống trọng lực của đường diễu hành trên không đang rút hết điện! Ahhh! Dòng điện nối thẳng với thang máy bị cắt hết rồi!"

Vùu —— bùm! Tiếng pháo hoa khác với trước đó nổ tung trên đỉnh đầu Thời Tấc Cẩn.

Thời Tấc Cẩn giật mày, vô thức ngước nhìn đường diễu hành trên không.

Trên cao tít tắp, đường diễu hành trên không uốn lượn như dải ngân hà, đèn sáng rực rỡ. Tiếng nhạc sôi động vang vọng từ xa đến gần, bầu trời đêm bừng sáng với pháo hoa và hoa lửa. Pháo hoa hoa nở giữa không trung, kim tuyến, băng rôn và hoa tươi như mưa từ trên trời rơi xuống.

Thời Tấc Cẩn ngửi thấy mùi hương nồng nàn theo gió thoảng đến.

"Kính chào các quý ngài đến với thành phố 98, chào mừng đến với đêm Carnival!!" Giọng nói nồng nhiệt của MC thành phố 98 vang vọng khắp thành phố qua hệ thống âm thanh, thông báo cho toàn thể du khách rằng tình yêu và may mắn đã đến!

Bỗng chốc, tất cả du khách đều reo hò tung trời, những trùng ở gần thì bấm còi, xa thì tăng tốc! Đường diễu hành trên không bùng lên khói xe tốc độ cao.

Pháo hoa rực rỡ nối dài bất tận, khinh khí cầu, máy bay chiến đấu, xe cảnh sát, vô số xe có thể bay khí thế hừng hực, không thể cản trở lao ầm ầm về phía đường diễu hành, tựa như chỉ cần thêm chút nữa là có thể xông vào đường diễu hành, phô diễn tài năng trước các quý ngài và nhận lấy một cái bông hồng hẹn hò rơi từ trên trời xuống.

Đường hoa trên không nối thành phố 100 và 99 gặp trục trặc do hệ thống, khiến du khách đổ xô về thành phố 98! Lúc này quanh đường diễu hành, thành phố 98 có gấp ba du khách!

Có rất nhiều du khách phóng xe bay với tốc độ cao, nhiệt độ cao của động cơ đốt cháy không khí lạnh trên cao, khí nitơ đẩy nhanh phun ra ồ ạt, tuy lực lượng an ninh Carnival và an ninh thành phố tò vò đang nhanh chóng sơ tán du khách, nhưng luồng khí mạnh vẫn hình thành giữa không trung!

Một số du khách bị luồng khí mạnh thổi bay, rồi lại điều khiển xe bay lao trở lại đường diễu hành. Qua lại nhiều lần, luồng khí mạnh nhanh chóng biến thành cơn lốc.

"Trời ạ! Thầy Thời! Xong rồi! Bám chặt! Lực lượng an ninh tò vò đã mở điều hòa, giờ cơn lốc trên cao đang bị chuyển hướng! Sắp cuốn đến chỗ chúng ta rồi aaaa!!" Hệ thống hét lên cảnh báo: "Thầy cố gắng thêm vài giây nữa! Em đang điều khiển robot cắt dây điện nối sang bên này!"

Thời Tấc Cẩn không nói nên lời.

Hai mươi sảnh triển lãm của xe địa hình trải dài hai mươi cây số! Còn là một hành lang hẹp hình đôi đũa, cơn lốc phân tán vào đây, lực ép sẽ tăng gấp nhiều lần!

Ngay lúc này! Bão tố do vô số xe tạo ra cuồn cuộn qua hành lang hẹp, như những quái thú vô hình bị xua đuổi, đập tan kính hành lang, bẻ cong hàng rào thép nhẹ.

Vô số hoa tươi bị cuốn theo gió mạnh, mưa hoa hồng va vào đầu và mặt của Thời Tấc Cẩn đến nát nhừ, có bông còn chui vào cổ áo và mũ trùm đầu của anh, gió mạnh thơm nồng thổi Thời Tấc Cẩn suýt bay khỏi mặt đất!

Anh nhanh chóng vươn tay nắm lấy tay vịn thang máy, chỉ cần chậm nửa giây, anh sẽ bị thổi bay, rơi từ độ cao gần 20 mét không phải là điều cơ thể Thời Tấc Cẩn có thể chịu đựng lúc này.

Cơn gió mạnh dữ dội, dòng khí mạnh mẽ không thể ngăn cản lướt qua hành lang dài, làm tung bay những bông hoa tươi, pháo hoa ruy băng, vô số kim tuyến và hộp quà, cùng với mũ trùm đầu mà Thời Tấc Cẩn đã buông tay.

Vùu — bùm!

Dưới bầu trời sáng trưng, thế giới rực rỡ chói lòa.

Gabriel không gặp bất cứ trở ngại nào dễ dàng nhìn rõ hình dạng của trùng trên đài cao.

Ánh sáng trắng mang đến ánh sáng chói lòa, khiến mái tóc bạc của trùng ấy trở nên lấp lánh như kim cương trắng. Chiếc mặt nạ lọc màu đen che kín nửa dưới khuôn mặt đối phương, mái tóc bạc ngắn lộ rõ phần trên sống mũi, làn da trắng như tuyết mới, nhưng lại còn lạnh hơn cả tuyết, giống như ngọc bích màu tuyết, bóng loáng dưới ánh sáng mạnh.

Nhiều năm qua, Gabriel chỉ từng thấy màu da này trên cơ thể của một trùng chưa thành niên.

Khi pháo hoa tắt, từ sảnh triển lãm số 4 vang lên tiếng kim loại sắc nhọn cọ xát.

Trên thang máy, Thời Tấc Cẩn hít một hơi.

Cơn gió mạnh đã cuốn đi chiếc mũ nồi dưới mũ trùm của anh!

Thời Tấc Cẩn cố định mũ nồi bằng kẹp nhỏ, nhưng gió quá lớn, mũ nồi bị lật ngược rồi bị gió thổi bay, cùng bay đi còn có kính râm đổi màu và vài sợi tóc bạc. Lúc này, gáy và da đầu của Thời Tấc Cẩn nhói buốt như kim đâm.

Cũng may Thời Tấc Cẩn không thực sự cận thị, gió vừa yếu đi, anh không chần chừ gọi hệ thống: "Du khách quá đông quá ồn ào, tò vò và bảo an công ty sẽ kiểm soát bay ngay lập tức, đừng đứng trên mái nữa, lái xe trực tiếp..." "Thầy Thời!!! Đừng ở trong thang máy nữa!!! Ôi mẹ ơi!!"

Hệ thống rú lên chói tai chưa từng có: "Joker đã chặt tay trái của mình, bẻ gãy nửa xương bả vai và xương chân để thoát khỏi tay của cơ giáp!! Đang bay về phía thầy!! Hình như ông ta đã dùng thứ gì đó!!! Camera giám sát bị mất điện nên em không nhìn rõ!!! Thứ đó đã khiến nửa thành phố 98 bị mất điện!!"

Cùng lúc đó, Thời Tấc Cẩn đứng trên thang máy cao 20 mét, tận mắt chứng kiến nửa thành phố rực rỡ tắt ngấm, những quảng cáo hologram giữa các tòa nhà vỡ vụn, khuôn mặt ngôi sao quảng cáo méo mó, âm thanh bị kéo dài do mất điện: "... Chào mừng mừng mừng —— Chúc bạn vui vẻ vẻ vẻ —" Những lời quảng cáo cuối cùng hóa thành âm thanh điện chói tai biến mất.

"Em khởi động không được! Thứ Joker sử dụng không chỉ khiến nửa thành phố mất điện, mà còn làm nhiễu sóng tín hiệu của trạm phát, một số nơi vẫn còn mạng em cũng không kết nối được, giống như ... Giống như, đù má em nhớ ra rồi! Hiệu ứng chắn sóng này! Mẹ kiếp em muốn nổ banh xác bọn trùng ngu ngốc khu Nam! Chính là mật mã sóng âm thành phố! Cái gia tộc kia ký hợp đồng vi phạm trị giá hàng trăm tỷ sao lại dám làm thế ahhhhhh!" Hệ thống rối loạn trong đầu Thời Tấc Cẩn.

Mật mã sóng âm, hoá ra là vậy! Thời Tấc Cẩn nắm bắt từ khóa, lập tức liên tưởng đến những trùng khu Nam liều lĩnh trong cuộc thi tuyển trùng cho Đồng Nghiệp, hoá ra là thế! Quân đoàn 4 ẩn nấp là một kế, mật mã sóng âm là một kế! Khi Fate rời đi, Gabriel không hề lên tiếng hay phản kháng, đó là cố ý dụ dỗ! Cố ý khiến Fate tưởng rằng mọi chuyện đã êm xuôi, chuẩn bị hái quả ngọt chiến thắng, rồi bất ngờ vùng dậy đập tan niềm vui chiến thắng của Fate!

Gabriel không tính đến sức mạnh công nghệ trong tay Thời Tấc Cẩn, sai một nước cờ bị xe biến hình khống chế. Thời Tấc Cẩn cũng không ngờ gia tộc công nghệ khu Nam hợp tác với anh lại phản bội, vi phạm hợp đồng hàng trăm tỷ trước mắt, sau có danh tiếng và uy tín của gia tộc, thế mà gia tộc khu Nam đó cũng không cần!

Điều khiến Thời Tấc Cẩn không ngờ tới là Gabriel lại điên rồ đến mức bẻ gãy nát nửa cánh tay, lỗ mất nửa cái mạng cũng phải lao ra bắt anh.

Thời Tấc Cẩn bị sự tấn công điên cuồng của trùng tộc làm cho gai người.

Lúc này thang máy dừng ở mặt ngoài kính của tầng 3 sảnh triển lãm số 4, cách bên trong sảnh triển lãm hai mét.

Thời Tấc Cẩn rút súng, nã hết đạn vào tấm kính triển lãm làm kính vỡ. Anh không ngoảnh lại, lùi ra sau lấy đà, nhảy vọt vào sảnh triển lãm tầng 3, lăn lộn trên đống kính vỡ, loạng choạng hai bước, rồi đứng dậy chạy vào bóng tối phía trước.

"Đừng la nữa! Cậu kết nối tín hiệu vô tuyến của tất cả các xe ở tầng 3, đó đều là xe trưng bày, có xe đang sạc pin, có xe đang nạp năng lượng! Nạp năng lượng cho những chiếc xe rỗng, tìm những chiếc xe điện có thể dùng được, kích hoạt chế độ biến hình, dùng camera ghi hình của chúng để chỉ đường cho tôi..."

Rầm! Két!

Thời Tấc Cẩn còn chưa kịp nói hết trong đầu, phía sau vang lên một tiếng động khủng khiếp!

Có thứ gì đó nặng nề đập mạnh vào tấm thép của thang máy, thép phát ra tiếng ken két gai người. Ngay sau đó trong bóng tối lại vang lên tiếng móng tay cào kim loại chói tai và tiếng dậm chân kỳ lạ của tứ chi.

"Trái! Cách hai mét! Rẽ!" Hệ thống gấp gáp chỉ dẫn Thời Tấc Cẩn tiến về phía trước.

Anh chạy hết sức, tim đập thình thịch, khi rẽ thì dừng lại không kịp, ngã dúi xuống đất, bật ra một tiếng rên đau. Hệ thống sợ đến lắp bắp: "Bên... bên... bên trái có có có cái cầu trượt triển lãm..."

Thời Tấc Cẩn không dừng lại, anh lăn mình vào dưới gầm xe địa hình, giơ tay nắm lấy thanh dưới gầm xe, cánh tay dùng sức, toàn thân trượt qua gầm xe, đứng lên và tiếp tục chạy!

Rầm! Két ——! Phía sau Thời Tấc Cẩn lại vang lên âm thanh chói tai kinh khủng. Lần này là tiếng bánh xe ma sát mạnh với mặt đất khi xe địa hình bị đẩy ra.

Cộp! Cộp! Trong bóng tối, âm thanh kỳ dị của tứ chi ngày càng dồn dập, ngày càng gần.

Pháo hoa lại bắn lên một lần nữa soi sáng cả trong phòng và ngoài sảnh. Trên bức tường trong sảnh, Thời Tấc Cẩn thấy một bóng cao gầy với sáu cánh đen.

Anh lao nhanh về phía cầu trượt, gần như trượt xuống.

Cộp! Cộp! Cộp!

Gió tanh nồng xộc tới, một bàn tay siết chặt vai Thời Tấc Cẩn, anh lập tức chịu không nổi rên lên đau đớn, bàn tay đó như năm con dao, đầu ngón tay đâm thủng chiếc áo khoác chống đạn, bấu sâu vào áo vest.

Có một hơi thở nóng ẩm dán vào tai Thời Tấc Cẩn, anh ngửi thấy mùi tanh nồng nặc, nồng nặc đến mức khiến người ta buồn nôn.

"... Đứa trẻ nói dối, đứa trẻ hư."

Máu nhớp nháp nhỏ giọt từ trên đầu Thời Tấc Cẩn nhỏ xuống, một bàn tay năm ngón dị dạng thò ra từ bóng tối, mu bàn tay đầy vảy lạnh ngắt nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt Thời Tấc Cẩn.



Weibo: 巫山雨洗i





Weibo: -酒酒丸-



Weibo: 不做咕咕鸽