Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng, Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 167: Carnival đẫm máu - 3




Máu độc x kỳ tích sai chỗ x mất liên lạc

✦✦✦

"Sảnh triển lãm không có xe chạy bằng điện, em đang điều khiển các xe từ các khu khác đến. Do sảnh triển lãm mất điện, tất cả khóa điện tử trong sảnh triển lãm đều bị khóa chặt, em điều khiển xe đâm vỡ kính, đi qua hành bên dưới! Sắp tới rồi!!!"

Hệ thống gào to trong đầu Thời Tấc Cẩn: "15 giây! 14 giây!"

Lúc này Thời Tấc Cẩn đau đến mức không thể suy nghĩ.

Vai phải và cánh tay phải của anh bị một bàn tay dị dạng lạnh lẽo tóm chặt.

Bàn tay đó như gọng kìm sắt, siết chặt xương bả vai và da thịt của Thời Tấc Cẩn, dùng lực đều đặn, không làm gãy xương và cánh tay của Thời Tấc Cẩn, nhưng kẹp nát xương bên trong, làm da thịt bầm tím bị mủ máu.

Trước khi Thời Tấc Cẩn bị bắt, anh đang lao về phía cầu trượt triển lãm, toàn thân đã lao ra ngoài, chỉ cần nửa giây nữa là có thể trượt từ tầng ba xuống tầng hai!

Nhưng anh bị bắt ngay khi đang rơi, toàn bộ trọng lượng cơ thể đang treo trên tay của trùng đó!

Tay đó nhấc bổng anh lên, xoay anh lại trong không trung.

Trong bóng tối, một luồng khí ẩm lạnh nhẹ nhàng phả vào mặt Thời Tấc Cẩn, có ai đó đang đối mặt với anh.

Mùi hôi ẩm lạnh đó là hơi thở.

Thời Tấc Cẩn bỗng đưa tay ra chặn lại khuôn mặt kia, ngăn không cho đối phương áp sát vào mặt mình.

"Cứu... huuuu." Hệ thống nấc lên một tiếng trong đầu Thời Tấc Cẩn, tự động tắt tiếng. Bên trong đại sảnh tối đen như mực, Thời Tấc Cẩn không nhìn thấy gì, nên không hoảng sợ như hệ thống.

"Suỵt..." Trong bóng tối Gabriel phát ra tiếng khàn khàn, nhẹ nhàng trấn an.

Thời Tấc Cẩn nổi da gà.

Trong bóng tối, một móng vuốt sắc nhọn đang nắm chặt vai anh, bàn tay thứ hai ướt nhầy đang giữ chặt tay trái đang giãy dụa của Thời Tấc Cẩn, đồng thời một bàn tay thứ ba đầy vảy đang vuốt ve mặt anh.

Thời Tấc Cẩn lại cảm giác châm chích nhẹ từ mặt, bàn tay đầy vảy đang vuốt ve khoé mắt anh xoè rộng năm ngón, nắm lấy mặt nạ lọc của anh, móng tay nhọn hoắt cọ xát vào mép mặt nạ của Thời Tấc Cẩn, đầu ngón tay như con nhện chân dài bò trên tường, vừa nhẹ vừa nhanh cào vào cạnh mặt nạ, phát ra tiếng ken két.

Ngón tay lạnh như nhện đang mò mẫm, thử luồn vào khe hở, luồn vào trong chiếc mặt nạ của Thời Tấc Cẩn.

Mặt nạ không được rơi. Thời Tấc Cẩn vặn cổ tay phải, chiếc bút hàn giấu trong tay áo trượt ra một đoạn. Thoắt cái anh đã dí bút hàn vào bàn tay đang tóm lấy mình của Gabriel, ấn nút công tắc. Bút hàn bừng lên một mồi lửa trắng trong bóng tối, soi sáng vài cm xung quanh thân bút, chiếu lên bàn tay đang tóm lấy tay Thời Tấc Cẩn.

Thời Tấc Cẩn bỗng cảm thấy buồn nôn dữ dội.

Bàn tay đó không có da, thậm chí không giống một bàn tay.

Ngón tay, cổ tay, khuỷu tay toàn là cơ bắp và mạch máu, không giống một bàn tay.

Trong mỗi giây Thời Tấc Cẩn thấy, bàn tay ấy vẫn đang "thay đổi", từ hình dạng dây leo xoắn lại, nhanh chóng mọc ra nhiều lớp da và mạch máu, cuối cùng mọc ra một lớp da trắng nhợt.

Ngọn lửa phun ra từ bút hàn thiêu rụi lớp da non mới mọc trên tay đó.

Trong bóng tối, Gabriel khẽ khàng nói, không chút cảm xúc: "Hơi đau." Y buông tay, dập tắt ngọn lửa trắng của bút hàn, nguồn sáng duy nhất trong bóng tối biến mất.

Mùi thịt nướng cháy khét lan tỏa trong bóng tối.

"Không thích bị sờ mặt à?" Gabriel nhẹ giọng hỏi.

"... Hưm ưm..." Thời Tấc Cẩn nhắm chặt miệng, nhưng hơi thở run rẩy vẫn lộ chút đau đớn. Gabriel bóp nát xương bả vai phải của anh, lực vừa phải nên xương chỉ vỡ trong thịt mà không chảy chút máu nào.

"Cậu làm tôi rối cả lên, tóc bạc, da trắng khác thường giống con tôi nhưng lại có dáng dấp của á thư trưởng thành." Gabriel buông tay khỏi mặt nạ Thời Tấc Cẩn, nói một cách khoan dung lại dịu dàng: "Không sao, tôi sẽ sớm phát hiện ra sự thật. Sự thật sẽ quyết định xem cậu là đứa trẻ hư đáng bị phạt hay là con cừu non ngu ngốc bị đưa đến hiến tế."

Trong bóng tối, bàn tay nhuốm máu dừng lại một giây trên ngực Thời Tấc Cẩn, rồi trườn như rắn dọc theo nách anh, luồn vào trong chiếc áo trong áo bào đen, thoắt cái mò đến vị trí xương bướm của Thời Tấc Cẩn.

Thời Tấc Cẩn ngay lập tức phản ứng, Gabriel muốn sờ vào xương sống của anh để xác định giới tính!

Đặc điểm giới tính bên ngoài đầu tiên của trùng cái là cặp râu trên đỉnh đầu, còn đặc điểm sinh học đầu tiên bên ngoài của trùng đực là xương sống nhô ra vài cm ở phía sau.

Thời Tấc Cẩn buộc mình suy nghĩ trong cơn đau.

Không thể để lộ giới tính! Anh đã có ngoại hình của một trùng trưởng thành, nếu xác nhận anh là trùng đực, một là không thể giải thích làm sao anh qua được giai đoạn trưởng thành ở bên ngoài, hai là thân phận "Streamer Fate" mà anh khổ tâm xây dựng sẽ mất đi lợi thế!

Suốt bốn trăm năm qua, Mắt Mèo nhờ nắm giữ công nghệ dược liệu đặc biệt mà trở thành một trong ba thế lực hùng mạnh.

Giả sử, streamer Fate vừa có tầm ảnh hưởng xã hội to lớn, vừa nắm giữ cách giúp trùng đực an toàn vượt qua giai đoạn trưởng thành, dù cho streamer Fate có thân thiện với Mắt Mèo đến đâu chăng nữa! Phe Mắt Mèo cũng sẽ lập tức trở mặt! Vì anh đã đe dọa nghiêm trọng đến sự tồn tại của Mắt Mèo!

"Hệ thống!"

"Đến rồi!" Hệ thống to tiếng đáp lại Thời Tấc Cẩn.

Vùu —! Trong bóng tối vang lên tiếng dây thừng bắn ra!

Hệ thống điều khiển xe cơ giới địa hình từ sảnh triển lãm khác!

Xe biến hình từ bên ngoài bò vào tầng ba. Vừa lái vào phòng, nó lập tức kích hoạt chế độ khóa phá tường đặc trưng của lính bộ binh, bắn một móc dây nhọn về phía Gabriel trong bóng tối.

Móc dây sắc nhọn và tốc độ cao, ba sợi xích sắt xuyên thủng tay và cánh của Gabriel!

"Tránh raaaa!!" Hệ thống điều khiển xe kéo mạnh dây xích, cố gắng kéo bóng đen ra khỏi thầy Thời.

Bỗng trong bóng tối lại vang lên tiếng rắc rắc, rẹt rẹt như tiếng khớp ngón tay vang lên giòn tan và tiếng da chết bị xé ra.

Chỉ trong vài giây, ba sợi xích của hệ thống điều khiển có hai sợi xích sắt bắt hụt mục tiêu, xích kéo lê trên đất rồi bị xe thu hồi, phát ra tiếng ồn kỳ lạ như tiếng kéo lê kỳ dị, nặng nề và có cả tiếng nước.

Hệ thống thổn thức trong đầu Thời Tấc Cẩn: "Thầy Thời... em đã kéo đứt tay và một chiếc cánh của ông ta rồi hu hu hu, sao ông ta không có phản ứng gì thế! Sao cơ thể không nhúc nhích gì cả!"

Trong bóng tối Gabriel khẽ cười một tiếng: "Fate đến cứu cậu?" Y đột ngột siết chặt trùng trong lòng, dang rộng đôi cánh rồi bay vút lên phía trước.

Cùng lúc đó, bên ngoài sảnh lại bùng lên ánh sáng trắng của pháo hoa, soi sáng cả căn phòng hỗn loạn.

Đồng tử Thời Tấc Cẩn co lại, nhịp tim tức thì đập đến mức cao nhất.

Trên tường tầng ba, cột trụ trong sảnh, bục trưng bày trong sảnh, trần nhà, v.v... đều dính đầy những vệt máu đen tanh tưởi ghê rợn.

Bên trong đại sảnh, có xe triển lãm bị lật nghiêng, có xe bị dịch chuyển, có xe bị lõm một mảng lớn trên mui, còn có xe có vụn thịt bám trên mui. Dòng máu này bắn ra tạo thành một vệt hình rắn, kéo dài đến chỗ Gabriel từng đứng.

Gabriel ôm anh bay đi không còn dáng vẻ đoan trang ưu nhã như ban đầu.

Cấu trúc xương của đặc quyền này đã kéo dài, về mặt vật lý chiều cao tăng thêm nửa mét, vượt quá hai mét rưỡi, toàn thân bốc ra mùi tanh, sau lưng là đôi cánh ong trong suốt có sắc đen.

Nửa người y đẫm máu đen, da thịt đen ngòm đang nhúc nhích mọc ra những mô mới tái tạo, còn hai bên sườn của Gabriel có thêm một đôi tay máu thứ hai không có da đang nhỏ máu đen.

Đôi tay thứ hai nhuốm đầy máu của Gabriel đang vươn tới, định tóm lấy mắt cá chân của Thời Tấc Cẩn.

Ánh sáng trắng vụt qua, cả sảnh lại chìm vào bóng tối mịt mù trắng vụt qua.

Sẽ chết! Sẽ chết! Sẽ chết! Nỗi sợ hãi của con người trước sinh vật lạ lúc này còn lấn át cả nỗi đau! Lý trí của Thời Tấc Cẩn khôi phục, anh ra lệnh cho hệ thống tiếp tục tấn công: "Lấy tất cả súng dây định vị trên xe nhắm vào Gabriel, bao gồm cả tôi! Đừng lo lắng cho tôi! Khống chế hành động của ông ta trước!"

Vút —! Vút -! Trong bóng tối, hơn mười chiếc xe biến hình nhắm vào bóng đen đang bay rồi bắn tỉa, hàng chục súng dây bắt hụt mục tiêu, nhưng cũng có cái trúng! Ngay khi Gabriel sắp bay ra khỏi sảnh triển lãm tầng ba, lưới dây do hệ thống phóng ra đã bắt được ong đen này!

Rầm! Trong bóng tối, bóng đen to lớn đập mạnh vào chiếc xe triển lãm trống trong sảnh!

Chiếc xe trống bị đâm nát phần đầu, lập tức kích hoạt thiết bị an toàn cơ bản, túi khí bảo vệ ghế lái bật ra! Nhưng Thời Tấc Cẩn không rơi xuống túi khí mà ngã vào một mảng thịt mềm mại, Gabriel bên dưới anh rên khẽ.

Hệ thống quét thấy Gabriel rơi xuống, lập tức định vị chính xác vị trí rơi của Gabriel, bắn ra một loạt đạn điện.

Nó vui vẻ reo lên bên tai thầy Thời: "Tí nữa cho ông ta bay luôn rồi! May mà Joker không phải quân thư!"

Thời Tấc Cẩn cố gắng giữ bình tĩnh, nắm lấy cần gạt nước của xe, gắng sức trèo ra khỏi người Gabriel đang bất tỉnh.

Nhưng chưa bò được mấy giây, một đôi tay đã vồ tới từ phía sau Thời Tấc Cẩn, siết chặt lấy eo anh kéo anh về sau.

Thời Tấc Cẩn lại ngã vào vòng tay lạnh lẽo tanh tưởi của Gabriel.

Gabriel ấn mạnh Thời Tấc Cẩn xuống tấm nệm bảo vệ. Bốn chiếc cánh còn lại xoè rộng sau lưng, móng vuốt đầy vảy kỳ dị dang rộng như dao, lưỡi dao nhọn nhắm thẳng vào eo Thời Tấc Cẩn.

"Vãi lều! Đạn điện này có đến 600 vôn mỗi phát! Ong nhà Belin không có khả năng chống điện!" Hệ thống hét lên: "Sao ông ta tỉnh lại nhanh thế!? Thầy Thời chờ thêm chút nữa! Em đã bắn hết vũ khí dự trữ trong đám xe này rồi! Đợt xe tiếp theo đang tới! Mật mã sóng âm chết tiệt!"

Là sức mạnh ý chí. Chỉ trong 20 phút ngắn ngủi, Thời Tấc Cẩn đã tiêu hao hết năng lượng và khả năng chịu đựng. Tim anh đập quá nhanh, giờ anh đang như trống, bây giờ anh đang hành động trong tình trạng gần như ngạt thở.

Dù vậy, anh vẫn rút ngay một đoạn dây thép từ cổ tay, lao vào lòng Gabriel, dùng dây thép siết cổ trùng tộc này.

Thời Tấc Cẩn không muốn chết, dù cơ thể có nặng nề và tê liệt, dù mắt mờ trắng vì ngạt thở, dù não bộ thiếu oxy mà hoạt động không bình thường, anh vẫn muốn sống. Ý chí phi thường khiến Thời Tấc Cẩn tiết ra nhiều adrenaline, kinh nghiệm săn mồi sinh tồn trong những năm tháng phiêu bạt khắp nơi giúp đôi tay Thời Tấc Cẩn không hề run rẩy!

Gabriel cũng như vậy.

Chấp niệm là loại thuốc kích thích tốt nhất, có thể khiến bất cứ sinh vật sắp chết bùng phát sức mạnh phi thường.

Thời Tấc Cẩn dùng dây thép siết chặt cổ của Gabriel, xương của ong Belin rất yếu. Dù sức lực của Thời Tấc Cẩn bây giờ không bằng trùng cái, nhưng siết đứt đoạn xương cổ yếu ớt bằng dây thép, vẫn có thể dựa vào cơ chế khoá máu của hệ thống để giữ mạng.

Ngay lúc này! Ánh sáng pháo hoa lại lóe lên bên ngoài sảnh.

"Máu... haha... máu... haha haha..." Dường như Gabriel không hề sợ chết, trái lại y còn rách toạc cả khóe miệng, lộ ra những chiếc răng nhọn hoắt, cười một cách vặn vẹo. Hai con mắt của y không còn lòng trắng, chỉ còn lại hai hốc mắt đen sâu thẳm.

Gabriel đột ngột vươn tay giữ lấy dây thép quanh cổ, nhưng y không kéo ra mà dùng móng tay dài nhọn rạch sâu vào vết thương do dây thép tạo ra!

Thời Tấc Cẩn mở to mắt, thoáng chốc anh đã bị một lượng lớn máu đen tươi nóng xối vào mặt.

Gabriel bỗng đưa tay bóp lấy cằm Thời Tấc Cẩn, ép anh há miệng ra.

Máu đen chảy vào mũi Thời Tấc Cẩn, rồi tràn vào miệng anh đang bị ép phải há ra.

"Không, không không không không!!!!!! Lúc này thầy không thể dính máu của đặc quyền! Hormone sẽ độc chết thầy!!!! Aaaaaaa!!!"

Hệ thống gào khóc trong đầu Thời Tấc Cẩn, hoàn toàn hoảng loạn.

Thời Tấc Cẩn lập tức mất hết sức lực, hai tay buông thõng.

"Suỵt, suỵt... " Gabriel gỡ dây thép siết cổ, giọng khàn đặc: "Máu Belin có chút gây tê, cậu nên... ngoan ngoan, im lặng."

Thời Tấc Cẩn cố gắng thở, lượng lớn máu đen tràn vào cổ họng, khiến anh không ngừng ngẩng cao đầu, cổ cong ra một đường cung yếu ớt. Mạch máu nhỏ li ti màu xanh tím nổi lên như đóa hồng trắng héo úa vì sương giá, gân lá lộ rõ sắc tím tàn lụi.

Hệ thống trong não Thời Tấc Cẩn xin phép dùng điểm cốt truyện: "Thầy Thời! Thầy Thời đồng ý đi! Nhanh lên! Hu hu hu hu hormone của thầy mất cân bằng rồi, nhịp tim đã tụt xuống mức thấp nhất hức hức hức..."

Song Thời Tấc Cẩn bị gây tê, dần dần anh không còn giãy giụa, cơ thể đã bủn rủn.

Anh không cảm thấy đau cũng không nghe thấy âm thanh, như đang trôi nổi trên một hồ nước hoang vắng, không cảm nhận được gì, tất nhiên cũng không thể trả lời hệ thống.

Anh nằm im lìm trên chiếc đệm khí, không còn cử động.

Gabriel cúi thấp người, đưa tay ra sờ vào sống lưng của trùng này. Một lúc lâu sau, y khựng lại.

Ngay sau đó, Gabriel cau mày chạm vào xương vai đối phương, một phần bị vỡ trong thịt, một phần còn nguyên, y lại sờ xương sườn và ngực, cảm nhận nhịp tim của trùng này yếu dần, gần như ngừng hẳn, nhưng Gabriel không quan tâm, mà tiếp tục sờ sau gáy và tuyến thể của trùng này, quả thực là xương của trùng đực trưởng thành... Đột nhiên! Tay Gabriel cứng đờ.

Y rút tay ra khỏi cổ áo sau của trùng này, lòng bàn tay là một da lột màu trắng như tuyết.

Nếu không phải mảnh da lột này còn dính chút máu, Gabriel sẽ nhầm nó với cánh hoa hồng trắng.

... Da lột? Đầu óc của Gabriel hiếm khi đơ ra.

"Huhu, thầy Thời ơi, huhuhu, xin thầy tỉnh lại mắng em đi huhuhu..." Hệ thống khóc trong đầu của Thời Tấc Cẩn đã ngừng đập, ba giây sau, nhờ khóa máu của hệ thống, tim lại đập yếu ớt.

Thế nhưng ngay sau đó, lượng máu đen quá nhiều tiếp tục đầu độc cơ thể cấp C yếu ớt này, nhịp tim của Thời Tấc Cẩn ngừng đập lần hai.

Lần này, thời gian ngừng là 7 giây, khi tim đập lại, nhịp tim của Thời Tấc Cẩn yếu đến mức hệ thống gần như không thể phát hiện.

Hệ thống đã trải qua ba lần khởi động lại thất bại, nó phản ứng rất dữ dội khi ký chủ thiệt mạng.

Trước khi Thời Tấc Cẩn bị giết chết bởi hormone và máu của Joker, hệ thống đã vượt quyền dùng hết điểm cốt truyện cuối cùng để cứu mạng ký chủ thứ tư.

Trong tích tắc năng lượng cốt truyện nguyên tác tương đương với sự sáng tạo bắt đầu sửa chữa lại cơ thể yếu ớt của Thời Tấc Cẩn.

Thay đổi đầu tiên là sửa chữa hoàn chỉnh DNA cấp C của Thời Tấc Cẩn.

"Điều này... sao có thể?" Gabriel trân trân nhìn "Fate áo bào đen" đang có phản ứng lột da.

... Tại sao một trùng đực có xương trưởng thành lại có thể lột da? Điều này không thể xảy ra, tuyệt đối không thể!

Trong lịch sử sinh học của trùng tộc, chưa từng có trường hợp trùng trưởng thành nào tái phát triển!

Trùng tộc chỉ có một thời kỳ trưởng thành có phản ứng lột da! Đây là nhận thức bất biến trong gen sinh học của trùng tộc qua hàng nghìn năm!

Gabriel đột ngột vươn tay ra cởi cổ áo "Fate áo bào đen".

Chiếc áo sơ mi trắng và áo vest bị lật ra, để lộ ra một mảng da trắng trước ngực của "Fate áo bào đen". Làn da mịn màng, không tì vết giống hệt như ảnh chụp Sariel mà Gabriel đã từng thấy.

Trên vùng ngực trắng ấy, từ từ hiện lên hoa văn giống như mạch máu, vài giây sau một lớp da mỏng đã tróc ra.

Gabriel nhìn chằm chằm vào phản ứng lột da này, cơ thể bắt đầu run lên bần bật.

Y đã ở Mắt Mèo 20 năm, tận mắt chứng kiến vô số trùng đực chui ra khỏi vỏ, đồng hành cùng biết bao trùng đực tuổi nhỏ vượt qua giai đoạn phát triển đầy nguy hiểm.

Trong số những trùng đực non ấy, không ít trùng con sinh ra từ Carnival, không có dòng họ và gia tộc, cần Mắt Mèo lấy máu của họ hàng để pha chế thuốc đặc biệt.

Pha chế thuốc cho trùng đực mồ côi, ưu tiên hàng đầu là lấy máu của thân sinh, thứ hai là lấy máu của họ hàng gần trong vòng ba đời, lựa chọn thứ ba mới là lấy máu của chi họ.

Thuốc đặc chế được pha chế từ máu của thân sinh với tỷ lệ 90%, thuốc đặc chế chỉ để hỗ trợ giảm đau. Thuốc đặc chế pha bằng máu của họ hàng trong ba đời, máu họ hàng chỉ chiếm 30%, 70% còn lại là thuốc đặc chế giảm đau. Máu của chi họ chiếm tỷ lệ thấp nhất, chỉ 10% là máu.

Nếu trùng đực dùng thuốc đặc chế pha bằng máu của họ hàng để vượt qua giai đoạn trưởng thành, thì có nguy cơ 50% đến 70% bị trượt gen.

Song nếu dùng máu của thân sinh, nguy cơ trượt gen gần như bằng 0.

Sách lý thuyết của ngành dược học Mắt Mèo ghi rõ: Về mặt lý thuyết, trùng đực trưởng thành ở độ tuổi 17-18 có thể uống máu thân sinh biến đổi lột da vào tháng trưởng thành. Trong thời kỳ chiến Trong thời chiến trước năm 1600, thiên tai dị thú thường xuyên xảy ra, đa số trùng đực chưa thành niên sẽ uống máu thân sinh để tiến hoá trong độ tuổi 15-17 tránh rủi ro mất cả thân sinh, chỉ có thể uống máu họ hàng gần có nguy cơ trượt gen.

Về mặt lý thuyết, chỉ cần uống một lượng máu nhất định của thân sinh, trùng con sẽ lập tức lột da bước vào giai đoạn trưởng thành.

"... Không thể nào." Gabriel lẩm bẩm, y không thể suy nghĩ, những nhận thức sinh học mấy chục năm qua bị cảnh tượng lột da trước mắt làm lung lay.

Làm sao một trùng đực có xương trưởng thành này có thể là Sariel? Y sinh trứng muộn, hấp thụ ít dinh dưỡng hơn một tháng, rồi lại sống lang thang bên ngoài hơn mười năm, Sariel không thể khỏe mạnh như vậy.

Nhưng một suy nghĩ khác lại xuất hiện trong đầu Gabriel: Fate, á thư dễ dàng khuấy động trời đất ấy, nắm trong tay công nghệ tiên tiến, công nghệ ảo, công nghệ 3D, Fate còn giấu những con át chủ bài gì trong bóng tối? Trong đó có thể có công nghệ gen? Nếu có, thì chiếc móc đuôi yếu ớt của Sariel và vóc dáng cao ráo khỏe mạnh hiện tại, có phải là thành quả sau nhiều năm chăm sóc và nuôi dưỡng của Fate?

"Không thể nào." Gabriel lẩm bẩm, lúc này y còn không biết mình đang phủ nhận điều gì.

Nhận thức sinh học của y bị lung lay, lớp ngụy trang bị lột sạch trước mặt "Fate áo bào đen", y và Sariel không nên gặp nhau trong tình huống này, con của y lẽ ra phải yếu ớt, không khoẻ mạnh. Công nghệ trong tay Fate tiên tiến đến mức nào mà có thể đảo ngược số phận bệnh lý định sẵn, khiến Sariel trưởng thành khỏe mạnh đến vậy?

Song, "Fate áo bào đen" rõ ràng đã có phản ứng lột da vì máu của y.

"Không thể nào." Gabriel lặp lại, tựa như đang nhấn mạnh một điều gì đó, nhưng ánh mắt y vẫn dán chặt vào "Fate áo bào đen".

Trừ khi, số phận lại ban cho y một kỳ tích.

Giống như khi y 18 tuổi, gen của y vượt trội, trở thành dòng máu đặc quyền hiếm hoi không thể xảy ra.

Vậy con trai Sariel của y, cũng có gen vượt trội như y, trở thành không thể trong cái không thể.

Gabriel áp sát tai, cố gắng nghe tiếng tim đập yếu ớt của "Fate áo bào đen".

Thình thịch.

Thình thịch.

Thình thịch!

"... A." Cơ thể "Fate áo bào đen" bỗng run lên, cổ cong lại, há miệng hít vào thật sâu, như từ đáy nước sâu trồi lên, trở lại trần gian.

Gabriel vươn bàn tay run rẩy, sờ vào mắt anh.

"... Sariel?"

"Huhuhuhu ahhhhh thầy Thời thầy Thời!! Em xin lỗi! Nhưng tim thầy vừa ngừng đập hai lần! Em đã dùng điểm cốt truyện để cứu thầy! Xin lỗi xin lỗi xin lỗi!!!"

Thời Tấc Cẩn vừa có chút ý thức đã nghe thấy hai âm thanh nặng nhẹ bên tai, khiến anh choáng váng đến mức buồn nôn.

Lúc này móng tay mang mùi tanh lạnh lại chạm vào, Thời Tấc Cẩn cố gắng ngoảnh đầu sang trái, dùng ý thức khó khăn nói với hệ thống: "Tiếp viện..."

Hệ thống hu hu gọi: "Hức hức vừa nãy em dùng điểm cốt truyện cứu anh, em lập tức lái xe đâm chết Joker!! Ông ta chảy nhiều máu lắm! Xe của em đến rồi, mười phút nữa sẽ giết được ông ta!"

"Không sao, mọi chuyện ổn rồi." Giọng nói dịu dàng nhẹ bẫng vang lên bên tai trái Thời Tấc Cẩn, mang theo hơi thở vừa ướt lạnh vừa tanh hôi.

Thời Tấc Cẩn cố gắng xử lý thông tin bằng đầu óc mụ mị, đột nhiên cổ tê rần, lập tức mất đi ý thức.

Hệ thống gào thét trong đầu Thời Tấc Cẩn một cách điên cuồng: "Không, không, không!!!! Liều lượng thuốc quá nhiều không được!! Không được!!! Sẽ chết!! Sẽ chết!!"

Thời Tấc Cẩn không có phản ứng.

Thực ra, Thời Tấc Cẩn cũng không thể đáp lại.

Gabriel đã tiêm cho anh một mũi thuốc chữa trị.

Dưới tác dụng của liều thuốc chữa trị mà Gabriel tiêm vào, đồng tử của Thời Tấc Cẩn trong chớp mắt, co lại ngay tức khắc, run rẩy dữ dội vài giây. Thốt nhiên như vầng trăng bạc trong nước bị khuấy động tan vỡ, con ngươi của Thời Tấc Cẩn dần giãn rộng ra.

Gabriel không thể tin, đưa tay xoa đầu Sariel, nhìn vào đôi mắt bạc đang dần mất đi tiêu cự.

"... Sariel, Sariel?" Gabriel ôm Sariel vào lòng, nhẹ nhàng chạm vào má Sariel, nhưng Sariel nhắm hờ đôi mi bạc, không hề có phản ứng gì.

Do Gabriel đụng nhiều lần, đầu Sariel không còn chịu lực, nghiêng nhẹ sang một bên.

Gabriel bỗng run rẩy.

Y đã chứng kiến cảnh tượng này vô số lần.

Suốt bao nhiêu năm qua, Gabriel luôn ấp ủ một tham vọng, nhưng y không thể để bất cứ trùng Mắt Mèo nào phát hiện ra. Bởi vậy Gabriel đã chọn cho mình nhiều sở thích tao nhã để tô điểm cho bản thân, khiến những trùng khác tin rằng y đủ hiền lành và an phận.

Chăm hoa là một trong những sở thích đó.

Khi hoa mất đi sức sống, điều đầu tiên tàn lụi không phải là cánh hoa, mà là nhành hoa mảnh mai.

Có những loài hoa có cuống rỗng, sau khi cắt cành và bắt đầu cắm bình, cần dùng một thanh kẽm nhỏ cố định phần nối giữa đầu hoa và cuống hoa. Nhờ vậy, hoa mới có thể giữ được vẻ đẹp khoe sắc lâu hơn.

Nếu khi cắm hoa mà quên cố định cuống, trước khi cánh hoa tàn lụi, cuống sẽ không kiểm soát được mà chuyển sang màu nâu, trở nên mềm nhũn, ẩm ướt, rồi không chịu nổi trọng lượng của đóa hoa, khiến đóa hoa cúi xuống. Chẳng bao lâu sau, cành hoa mềm ẩm đó sẽ bắt đầu thối rữa, truyền dinh dưỡng lên đóa hoa.

Sắc đẹp quá đỗi nặng nề, thân xác phàm tục khó lòng gánh nổi. Đôi khi, chỉ một sơ suất, vẻ đẹp ấy cũng dễ dàng phai tàn.

Trước đây Gabriel đã nuôi chết không ít hoa quý hiếm vì lý do này.

Nhưng sau này học hỏi và trau dồi kỹ năng nhiều, y đã không còn để bất cứ đóa hoa nào chết dưới bàn tay mình.

Gabriel đỡ đầu Sariel về, ôm vào lòng thủ thỉ: "Ba dẫn con về Mắt Mèo, không sao hết."

Gabriel bế thốc cơ thể không còn cử động, ánh mắt lướt qua sảnh triển lãm, khẽ cười mỉa với chiếc xe biến hình đã tắt máy vì hết điện.

"Tôi thắng rồi." Gabriel nói.

Bên ngoài sảnh, ánh sáng trắng chói lọi vẫn chưa tan đi, nó đã qua thời gian của một pháo hoa đặc chế.

Cùng lúc đó.

Trên đường diễu hành thành phố 98, tại phòng trà trên tầng cao nhất của xe hoa.

"Toàn thành báo động! Hành động ngay lập tức, hoạt động kết thúc." Anouchka đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn ánh sáng rực rỡ từ trên trời rọi xuống cảng trên không, vẻ mặt hắn nghiêm trọng đến hung hãn, quay sang nói với phó quan đi theo: "Truyền lệnh, toàn quân tập hợp!"

Phó quan là từ biệt động theo cùng, thấy ánh sáng trắng từ trên trời rọi xuống, sắc mặt trở nên khiếp sợ, lập tức gật đầu đồng ý.

"Cash?" "Sao thế?" "Ánh sáng trắng chỉ là pháo hoa nổ..." "Nổ cái đầu ông! Đó là dấu hiệu báo trước dị thú bất quy tắc sắp bùng nổ!" Anouchka quát lớn.

Trong tích tắc, sắc mặt của tất cả các tổng tư lệnh phân đoàn trong phòng trà đều thay đổi.

Cùng một giây! Bỗng nhiên từ hướng Đông Nam bên ngoài xe hoa vang lên một tiếng động khủng khiếp, như tiếng nổ của bom xung lực!

Bùm!

Tất cả các tổng tư lệnh phân đoàn đều kinh ngạc đứng dậy, nhìn về hướng Đông Nam.

Chỉ thấy dưới góc Đông Nam của đường diễu hành, lửa bùng cháy dữ dội, sóng khí do vụ nổ cuồn cuộn tràn ra, hất tung một số xe bay trên đường diễu hành!

"Quá gần! Nơi đó là nơi nào? Tò vò mấy người kiểm tra an ninh kiểu gì thế?!" Một tư lệnh phân đoàn cấp cao quát mắng tư lệnh phân đoàn tò vò.

"Đó là hành lang triển lãm xe địa hình ở khu vực số 4." Tư lệnh phân đoàn tò vò nhíu mày: "Không đúng, tối nay chúng tôi không có sắp xếp hoạt động tại đó, khu vực đó không mở cửa."

"Tin tức của chúng tôi không gửi đi được, tin tức bên ngoài cũng không vào được." Một phó quan của quân đoàn khác báo cáo.

Phó quan của một quân đoàn khác nghiêm túc báo cáo: "Mật mã sóng âm của thành phố vẫn chưa giải mã, trước khi mở khóa, chúng ta không thể liên lạc với bên ngoài."

"Tốt đấy!" Tư lệnh phân đoàn của Quân đoàn 2 cười khẩy, tiến lên đấm tư lệnh phân đoàn tò vò: "Tư lệnh phân đoàn của mười quân đoàn đều bị nhốt trong thành phố tò vò, ra lệnh được đéo gì! Chờ dị thú xông vào ăn thịt cho no nê đi!"

"Lindsay!" Tư lệnh phân đoàn của Quân đoàn 3 quát lớn: "Lúc này đừng nội chiến! Các quý ngài vẫn đang ngồi cạnh kia kìa!"

Bên trong đại sảnh náo loạn ầm ĩ.

Anouchka đứng trên ban công, ra lệnh khẩn cấp cho đội 100 trùng đi theo, bảo họ lập đội hình chiến đấu quanh xe hoa.

Đúng lúc này, vòng trí não của hắn bỗng dưng hiển thị một thông báo: [Chế độ giải trí có một tin nhắn đặc biệt.]

Tim Anouchka đập mạnh một cái, nhưng lúc này đây hắn đang bận chỉ huy đội hình chiến đấu.

Anouchka nhắm mắt lại, đội hình chiến đấu, hắn hít sâu định tiếp tục sắp xếp đội hình.

Nhưng, điều bất thường vẫn tiếp tục xảy ra.

[Thông báo: Chế độ giải trí có một tin nhắn đặc biệt.]

[Thông báo: Chế độ giải trí có một tin nhắn đặc biệt.]

[Thông báo: Chế độ giải trí có một tin nhắn đặc biệt.]

[Thông báo: Chế độ giải trí có một tin nhắn đặc biệt.]

Gân xanh bên thái dương của Anouchka lại nổi lên.

Bạn đời của hắn xưa giờ không vội vàng mất bình tĩnh đến vậy.

Anouchka sững lại mấy giây, trực tiếp tắt chế độ quân sự, bật lại chế độ giải trí để xem tin nhắn.

@Fate: [1010101010101010101001010]

@Fate: [231.091.44.97]

@Fate: [231.091.45.03]

@Fate: [231.091.77.00]

@Fate: [231.091.98.02]

@Fate: [____^____^_____^_____0000]

Anouchka cau mày nhìn những dòng mã lộn xộn, nhận ra rằng ký tự lặp lại nhiều nhất là tọa độ. Kéo xuống đến dòng cuối cùng, thoạt đầu hắn không hiểu ý nghĩa của nó.

@Fate: [________________, tích.]

Râu của Anouchka bỗng dựng đứng lên cứng đờ, nhận ra đó là dữ liệu nhịp tim được viết thành ký hiệu.

Rất thấp, rất thấp, dữ liệu sắp về 0.

Bất thình lình, một tin nhắn mới xuất hiện. Anouchka không mở ra, chỉ nhìn chằm chằm vào thông báo tin nhắn với vẻ mặt cứng đơ.

Phó quan J: [Mất liên lạc với ngài Fate, đội hình tổn thất 90%, tôi đang trên đường đến gặp ngài ấy.]





Weibo: _首百



Weibo: 巫山雨洗i



Weibo: 毛毛鱼大人gaga



Weibo: 咕噜咕噜前进