Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 4




Hướng Biên Đình vừa tỉnh ngủ liền cầm lấy điện thoại, nhìn thấy Thẩm Trạch gửi mấy tin WeChat, vì trái giờ nên Thẩm Trạch thức dậy sớm hơn Hướng Biên Đình. Mấy hôm nay, sáng nào Hướng Biên Đình tỉnh lại cũng có thể nhận được tin nhắn WeChat từ cậu ta, vừa mở ra là thấy một hàng dài. 

Hướng Biên Đình cảm giác thằng nhóc này lảm nhảm hơn trước nữa.

Cậu rửa mặt xong, thay quần áo, vừa đi đến cửa vừa ‘phê duyệt’ tin nhắn của Thẩm Trạch, phê xong trả lời một câu:  Sao hồi trước taokhông phát hiện mày thích sẻ chia dữ vậy nhỉ

Thẩm Trạch đáp:  Khoảng cách sinh ra cái đẹp mờ, quả nhân gần đây rất là nhớ mong mày

Hướng Biên Đình:  Offline

Hướng Biên Đình:  Đại vương phải lên triều sớm

Thẩm Trạch phát lại cái emo cười to.

Thẩm Trạch:  Chỗ này toàn là người nước ngoài, chẳng có gì hay để nói cả

Hướng Biên Đình:  Không phải hôm qua mày đi tham dự party với bạn học sao, này còn không dung nhập được à

Thẩm Trạch:  Nhân sinh trên đời, gặp dịp thì chơi

Thẩm Trạch:  Dạo này mày bận cái gì đấy, sao ban ngày cứ không trả tin nhắn cho tao

Hướng Biên Đình:  Huấn luyện quân sự, không có thời gian xem di động

Hướng Biên Đình:  Không nói nữa, tao sắp muộn òi

Gửi tin này xong, Hướng Biên Đình liền ra cửa, cậu đóng cửa, lại nhìn thoáng qua nhà hàng xóm.

Cái rổ đặt dưới đất đã biến mất.

Trên điện thoại lại bắn ra tin nhắn của Thẩm Trạch.

Thẩm Trạch:  Chỗ mày đang ởkhông phải cách trường gần lắm sao? Lái xe qua mất bao lâu?

Hướng Biên Đình:  Không lái xe

Thẩm Trạch:  Ba mày không mua xe cho mày?

Hướng Biên Đình:  Muốn mua, nhưng tao cản

Thẩm Trạch:  Vậy bìnhthường mày đi học thế nào?

Hướng Biên Đình:  Chạy xe đạp công cộng

Thẩm Trạch: ?

Thẩm Trạch:  Quá giản dịrồi đó thiếu gia?

Hướng Biên Đình:  Cũng tạm đi, chỉ làgiản dị bình thường thôi

Đi xe đạp tiện hơn lái xe nhiều, khu vực gần tiểu khu với trường học đều có trạm xe đạp công cộng, lái tới đâu thì đỗ ở đó, lại còn bảo vệ môi trường. Mà nói, nếu muốn lái xe đến trường, ngày nào cậu cũng phải dậy sớm ít nhất nửa tiếng.

Hướng Biên Đình đến trường bằng xe đạp công cộng, lúc về nhà cũng vậy. Một tuần trôi qua, huấn luyện quân sự cũng kết thúc, hôm nay Lâm Vũ Hách tính đến nhà cậu thăm Peter, sau khi tan học cậu và Lâm Vũ Hách cùng nhau về nhà, hai người mỗi người quét một chiếc xe đạp công cộng.

Hai người vừa lái xe vừa trò chuyện, không lâu sau Hướng Biên Đình dừng xe lại, đỗ xe ở khu vực chỉ định, Lâm Vũ Hách cũng ngừng lại, đỗ xe.

Lâm Vũ Hách là người bản địa, đối với giá nhà ở Giang Châu cũng biết chút ít, cậu ta nhìn quanh bốn phía, hơi ngẩn ra: “Cậu sống ở gần đây?”

Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng, mang theo Lâm Vũ Hách đi đến cửa tiểu khu.

Lâm Vũ Hách đi theo phía sau Hướng Biên Đình, càng đi càng thấy không thích hợp, càng đi càng hoài nghi: “Đừng bảo là cậu sống ở Lam Đình Nhã Loan đấy?”

“Đúng vậy.”

“Đệt.” Lâm Vũ Hách lắp bắp kinh ngạc: “Cậu sống ở chỗ này thật à!”

Lâm Vũ Hách đần ra, vẻ mặt hoảng hốt đi theo Hướng Biên Đình vào tiểu khu, chờ đến trước thang máy mới lấy lại tinh thần. Lam Đình Nhã Loan là tiểu khu xa hoa nổi tiếng gần đây, giá nhà cao đến thái quá, cậu ta không ngờ Hướng Biên Đình sẽ thuê nhà chỗ này.

“Chờ chút ——” Lâm Vũ Hách nhìn Hướng Biên Đình: “Nhà ở đây có cho thuê sao?”

Hướng Biên Đình là kiểu người không khoe giàu nhưng cũng không giấu, trước giờ trong lời nói cử chỉ đều lộ vẻ thản nhiên: “Không cho thuê.”

Lâm Vũ Hách nuốt nuốt nước miếng: “…… Cho nên cậu mua nhà ở đây?”

Hướng Biên Đình gật gật đầu.

Lâm Vũ Hách cảm giác đại não CPU đã sắp cháy trụi: “Cậu không phải người Bắc thành sao?”

Hướng Biên Đình cười cười: “Người Bắc thành không thể mua nhà ở Giang Châu à?”

Lâm Vũ Hách đã không biết nên sắp xếp ngôn từ sao cho đúng.

Hai người bước vào thang máy, Lâm Vũ Hách ngẩng đầu nhìn bên trong thang máy, phong cách trang hoàng thật là cao cấp, trên tường chỉ có một nút ấn, hẳn là thang máy chuyên dụng, chạy thẳng lên tẩm cung của Hướng công tử. Không nói tới thang máy, ngay cả đại sảnh cũng được trang hoàng như khách sạn 5 sao vậy, còn có cả quầy lễ tân.

Lâm Vũ Hách bỗng nhiên không nói câu nào, cứ nhìn chằm chằm cửa thang máy, giống như bị mất hồn ấy, Hướng Biên Đình quay đầu nhìn cậu ta: “Làm sao vậy?”

“Trầm mặc là màu sắc tự vệ của tớ.” Lâm Vũ Hách máy móc trả lời.

Lâm Vũ Hách quay đầu nhìn Hướng Biên Đình dựng ngón tay cái: “Ở biệt thự cao cấp lại lái xe đạp công cộng, cậu đúng là thần kỳ.”

“Nên bớt thì bớt, nên tiêu thì tiêu.” Hướng Biên Đình nói.

“Tự nhiên tớ ghét giàu quá.”

Hướng Biên Đình cười ra tiếng.

Nhà Hướng Biên Đình ở đỉnh tầng, toà nhà này cũng chỉ có căn hộ trên tầng cao nhất là có thang máy chuyên dụng, bước ra thang máy là đối diện cửa nhà, bước hai bước là đến cửa, mở cửa đi vào, Lâm Vũ Hách ban nãy còn tái mặt, bây giờ lại bắt đầu cợt nhả: “Đây là lần đầu tiên tớ bước vào tiểu khu cao cấp như vậy đấy, cảm ơn Hướng tổng đã mang em đi trải đời.”

“Ngồi chơi đi, uống cái gì?”

“Coca, lạnh, có không?”

“Có.”

Trong nhà có đầy đủ mọi thứ, nhưng lại không có hơi người, Lâm Vũ Hách hỏi Hướng Biên Đình: “Chỉ có mình cậu sống ở đây à?”

“Ừ.”

“Chắc không phải ba mẹ cậu vì cậu đi học ở đây nên cố ý mua nhà chỗ này đấy chứ?”

Hướng Biên Đình gật gật đầu.

Lâm Vũ Hách bỗng nhiên lại trầm mặc.

Hướng Biên Đình đến phòng bếp lấy Coca, Lâm Vũ Hách nhìn thấy bể rắn trong phòng khách, vừa đến gần thì “đệt” một tiếng: “Con rắn đẹp thật.”

Trăm nghe không bằng một thấy, ‘vật thật’ làm Lâm Vũ Hách kinh ngạc cảm thán, cậu ta mang theo camera tới, chụp rất nhiều tấm, lúc đầu là chụp cách bể kính, sau lại thấy không thỏa mãn, xin ý kiến của Hướng Biên Đình, hỏi cậu có thể lấy rắn ra cho cậu ta chụp mấy tấm không.

“Cậu chụp xa một chút.” Hướng Biên Đình nói: “Đứng gần quá sẽ kích thích nó đấy.”

Lâm Vũ Hách hơi sợ: “Vậy nó có bò tới cắn người không? Nó có cắn cậu không?”

Hướng Biên Đình cười cười: “Cắn cũng không sao, dù sao không có độc.”

Lâm Vũ Hách trợn tròn mắt: “Đây là câu mà người nói ra được à? Cậu giúp tớ ôm nó, được không?”

“Được, nhưng đừng chụp trúng mặt tớ.”

“Không chụp, không chụp.”

Lâm Vũ Hách có rất nhiều sở thích, nhiếp ảnh cũng là một trong số đó, không những biết chụp ảnh mà còn biết sửa ảnh.

Cậu ta cầm camera hướng về phía con rắn đang nằm trong tay Hướng Biên Đình, chụp ở từng góc độ khác nhau, vừa chụp vừa nói: “Tớ phát hiện chụp như này càng có cảm giác, bàn tay này của cậu quá thêm điểm luôn.”

Chụp xong, Lâm Vũ Hách tiếp đón Hướng Biên Đình: “Đi, mời cậu đi ăn cơm. Ăn lẩu không?”

“Chỉ ăn được không cay thôi.”

“Không cay chẳng thú vị gì cả, hay là ăn đồ xào? Dẫn cậu đi nếm thử đặc sản ở chỗ này nhá.”

“Được.”

Hành lang yên tĩnh đến nuốt nước miếng cũng có thể nghe thấy, lúc bước ra cửa Lâm Vũ Hách nhìn thoáng qua phía đối diện, hiếu kỳ hỏi: “Nhà bên cạnh có người ở không?”

“Có, nhưng hình như hắn không hay trở về.”

Rổ bánh quy tặng hắn tuy bị cầm đi, nhưng cũng sau hôm đó, Hướng Biên Đình đã không gặp mặt vị hàng xóm kia của hắn cả tuần rồi, mấy ngày nay vị hàng xóm kia hình như cũng chưa quay về lần nào, mỗi ngày cậu ngồi trên ban công đọc sách cũng không thấy bên cạnh sáng đèn.

Thức ăn ở Giang Châu thiên ngọt, Hướng Biên Đình ăn không quen lắm, Lâm Vũ Hách thấy cậu ăn ít, hỏi một câu: “Có phải không hợp khẩu vị không?”

“Còn được, chỉ là có hơi ngọt. Tớ không thích ăn ngọt lắm.”

“Để tớ chọn mấy món khác cho.”

“Đừng, nhiêu này đủ ăn rồi.”

Lúc trước cùng nhau đi căng tin ăn cơm, Lâm Vũ Hách đã nhận ra, Hướng Biên Đình không thích ăn rất nhiều thứ, hành gừng tỏi đều không ăn, nội tạng không ăn, thực phẩm ướp sẵn không ăn, chiên dầu không ăn, cay không ăn, lần này ngay cả ngọt cũng không thích ăn nốt.

“Có phải cậu kén ăn lắm đúng không?”

Hướng Biên Đình ăn một miếng, gật gật đầu.

Lâm Vũ Hách vui vẻ: “Có tiền bị chiều hư nha.”

Hướng Biên Đình cười cười: “Tớ kén của tớ, không lãng phí lương thực là được mà.”

“Đúng rồi, cuối tuần sau cậu rảnh không?”

“Sao vậy?”

“Có thể cùng tớ đến chỗ này không?”

“Chỗ nào?”

“Tiệm xăm mình.”

Hướng Biên Đình nhìn cậu ta: “Cậu muốn xăm mình?”

“Hồi cấp ba đã muốn xăm rồi, nhưng hồi đấy vẫn chưa thành niên mà.”

“Xăm chỗ nào?”

Lâm Vũ Hách nghiêng người chỉ phía sau vai: “Trên vai. Tớ nhìn trúng một cửa tiệm, cuối tuần muốn tới đó xem thử. Chủ yếu là lo lắng bị hố, hình trên mạng đẹp quá, tớ muốn tới đó xem sao, coi thử trình độ kỹ thuật có cao như vậy không.”

Lâm Vũ Hách nói xong lại làm Hướng Biên Đình tò mò: “Đẹp cỡ nào?”

“Để tìm cho cậu xem.” Lâm Vũ Hách mở phần mềm, lướt tới bài đăng lần trước lưu lại, cầm điện thoại đưa cho Hướng Biên Đình: “Mấy tiệm xăm mình gần đây tớ cũng xem qua rồi, nhưng cảm giác mấy tiệm đó không cùng trình độ với tiệm này.” 

Hướng Biên Đình cầm điện thoại nhìn thoáng qua.

Đúng là đẹp thật, chỉ nhìn lướt đã cảm thấy rất cao cấp. Cậu không hiểu lắm về chuyện xăm mình, nhưng cũng biết hiện giờ xăm mình đã không giống trước kia, cứ xăm là lưu manh côn đồ. Hiện tại, vẻ đẹp xăm mình lên ngôi, hình thức cũng nhiều, rất nhiều người là thấy đẹp mới xăm.

Nhưng bản vẽ hình xăm trong ảnh, trình độ rõ ràng cao hơn một bậc so với các hình xăm bình thường khác, thiết kế theo phong cách trừu tượng, đường cong tinh tế, rất có hơi hướng nghệ thuật.

“Thế nào, tớ không nói khoác chứ?”

Hướng Biên Đình gật đầu: “Đúng là đẹp thật.”

“Có phẩm vị đấy.” Lâm Vũ Hách búng tay với Hướng Biên Đình: “Blogger này còn đăng mấy tấm khác nữa, cái nào tớ cũng thấy rất trâu bò.” 

Hướng Biên Đình trả điện thoại cho Lâm Vũ Hách, Lâm Vũ Hách hỏi cậu: “Có được không? Cuối tuần đi với tớ nha, cửa tiệm đó ở gần trường mình luôn.” 

“Được.”

“Bữa sáng tuần sau tớ bao.”

“Hào phóng dữ.”

Lâm Vũ Hách nhướng lông mày: “Phải hào phóng chớ.”

Cuối tuần, Hướng Biên Đình cùng Lâm Vũ Hách bắt xe taxi đến tiệm xăm, đi lúc sáng sớm vì hai người đều có việc vào buổi chiều. Tài xế đi theo chỉ dẫn đưa hai người đến nơi, Lâm Vũ Hách ngồi trong xe nhìn thoáng qua cửa ra vào, chỗ này có phải là tiệm xăm đâu, rõ ràng là quán cà phê mà.

“Bác ơi, có phải mình đi nhầm chỗ không ạ?” Lâm Vũ Hách hỏi một câu.

“Sao mà nhầm được, tôi chạy tới địa chỉ cậu cho đấy, số 29 đường Thanh Vực, có đúng không?”

Lâm Vũ Hách mở điện thoại nhìn địa chỉ viết trên trang chủ của cửa tiệm, đúng là số 29 đường Thanh Vực. Cậu ta lại nhìn thoáng cửa tiệm qua, thấy thế nào cũng giống quán cà phê, bên cửa sổ còn có người đang ngồi uống cà phê nữa.

“Xuống xe trước đi.” Hướng Biên Đình nói.

Hai người xuống xe, Lâm Vũ Hách càng nghĩ càng thấy không ổn: “Chắc không phải là bị hố thật đấy chứ?”

Cậu ta chỉ là sợ, ở trên mạng treo một đống hình đẹp, kết quả lại là cái ‘công ty bọc da’.

Hướng Biên Đình nhìn tấm biển của cửa hàng —— “Mộ Lạc”, tên cửa hàng rất văn nghệ, đúng là quán cà phê, mặt tiền cửa hàng không nhỏ, có hai tầng, trang trí theo kiểu phục cổ.

Hướng Biên Đình hỏi Lâm Vũ Hách: “Bọn họ có để số điện thoại của phòng làm việc không?”

“Không, chỉ để email thôi, cho nên tớ mới muốn đến tiệm xem thử.” Lâm Vũ Hách thấy cạn lời lại có chút thất vọng: “Gì mà kỳ cục, chữ tín để đâu.”

“Đi vào hỏi một chút.” Hướng Biên Đình nói xong bước vào quán cà phê, Lâm Vũ Hách đi theo.

Bên trong có không ít khách, nhưng rất an tĩnh, không có ai lớn tiếng nói chuyện.

Vừa bước đến quầy, Lâm Vũ Hách liền “đệt” một tiếng: “Chị, sao chị ở chỗ này?”

Cô gái đứng sau quầy ngẩng đầu lên, nét mặt chẳng thay đổi, thoạt nhìn bình tĩnh hơn Lâm Vũ Hách nhiều: “Em đoán xem?” 

Không có gì để đoán, đáp án chỉ có một.

“Chị tới đây làm thêm?”

“Cuối tuần không có chuyện gì làm, tới đây nhận việc vặt.”

Đứng sau quầy chính là chị gái của Lâm Vũ Hách, cô cũng học ở Giang Châu, trường học chỉ cách trường của Lâm Vũ Hách mấy con phố, hiện giờ đang học năm hai.

Chị của Lâm Vũ Hách nhìn thoáng qua Hướng Biên Đình đứng bên cạnh, trực tiếp hỏi một câu: “Hách Hách, vị soái ca này là ai thế?”

“Bạn học em.” Lâm Vũ Hách giới thiệu với Hướng Biên Đình: “Đây là chị tớ.”

Lâm Khả Vi chủ động vươn tay tự giới thiệu, lúc cười rộ lên hai mắt cong cong: “Chào cậu, chị là chị của Lâm Vũ Hách.” 

Hướng Biên Đình bắt tay với cô, không biết nên xưng hô thế nào, dứt khoát gọi theo Lâm Vũ Hách: “Chào chị.”

Lâm Khả Vi đầy mặt viết bốn chữ ‘tâm hoa nộ phóng’, tâm hồn nhan khống không áp được: “Chị tên Lâm Khả Vi, cậu tên là gì ấy?”

“Hướng Biên Đình ạ.”

“Tên này dễ nghe. Lâm Vũ Hách, sao em có bạn học đẹp trai như vậy lại không nói cho chị biết ——”

“Ê ê ê ——” Lâm Vũ Hách chạy nhanh cắt ngang lời bà chị: “Bà bớt bớt lại đi, đừng làm người ta sợ.”

Lâm Vũ Hách bỗng nhiên nhớ tới chính sự, chạy nhanh hỏi chị cậu ta: “Chỗ này là quán cà phê sao?”

Lâm Khả Vi nghe không hiểu ý cậu ta, hỏi lại: “Là sao, chứ không nó là gì?”

Lâm Vũ Hách quay đầu nhìn Hướng Biên Đình, thất vọng cực kỳ: “Thật mẹ nó hố a.”

Hướng Biên Đình cảm giác Lâm Vũ Hách hỏi không đúng trọng điểm, đành tự mình hỏi Lâm Khả Vi: “Chị Khả Vi, chỗ này có tiệm xăm nào không ạ?”

“Có nha.” Lâm Khả Vi cười khanh khách: “Cậu cứ gọi chị là chị đi, nghe thân thiết hơn nhiều.”

Lâm Vũ Hách đột nhiên nhìn về phía cô: “Thiệt hay giả, ở đâu vậy?”

Lâm Khả Vi chỉ chỉ trần nhà: “Trên lầu hai đấy.” Cô bỗng nhiên híp mắt nhìn thoáng qua Lâm Vũ Hách: “Lâm Vũ Hách, thì ra là em tới xăm mình.”

“Làm gì? Ba mẹ đều đồng ý rồi.”

“Em có đủ tiền không? Em biết chỗ này xăm mắc cỡ nào không?”

“Thì hôm nay em tới xem thử nè, cũng không phải xăm luôn hôm nay.” Lâm Vũ Hách vẫn nghĩ không ra: “Sao tiệm xăm này lại mở ở quán cà phê chứ?”

Kỹ thuật tốt như vậy, sao lại không mở tiệm riêng nhỉ? Cảm giác có chút không đáng tin cậy.

“Rượu thơm không sợ hẻm sâu, người ta thích mở ở đâu thì mở ở đó.” Lâm Khả Vi nói: “Với lại, dù mở ở tiệm cà phê nhưng em cũng tìm tới đấy thôi?”

“Cũng đúng ha.”

Có khách vào cửa, Lâm Khả Vi vẫy tay đuổi người: “Đi đi đi, đừng chậm trễ công việc của chị, em muốn xem thì lên lầu mà xem.” Cô chỉ sang cánh cửa bên cạnh quầy: “Bên kia đi lên lầu.”

“Hẹn gặp lại nha, em trai Biên Đình.” Lâm Khả Vi cười với Hướng Biên Đình, thái độ thay đổi chóng mặt, giọng nói đến là dịu dàng.

“Lạy.” Lâm Vũ Hách tức cười: “Thua luôn.”

Hai người mở cửa lên lầu, tầng lầu cách âm khá tốt, cửa vừa đóng lại, bên trong thang lầu đều không nghe thấy thanh âm bên ngoài. Cuối thang lầu cũng có một cánh cửa, bị đóng lại, trên cửa cũng không treo biển, nơi này thật đúng là nhìn không ra là cái tiệm xăm.

Lâm Vũ Hách vẫn vô cùng hoài nghi: “Bà chị tớ không chơi tớ đấy chứ?”

Hướng Biên Đình gõ cửa hai cái, trong phòng không có tiếng vang, Lâm Vũ Hách trực tiếp vặn then cửa, cửa không khóa, vặn ra là mở. Lâm Vũ Hách quay đầu nhìn sang Hướng Biên Đình, nói thầm một câu: “Sao cảm giác như đi ăn trộm vậy.”

Hướng Biên Đình cười khẽ, Lâm Vũ Hách nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Trong phòng không phải không có ai, chẳng qua người nọ ở phòng vệ sinh rửa mặt, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài. 

Hạ Tuyên vừa lau khô mặt liền nghe thấy ngoài phòng truyền đến một câu: “Có người không?”

Hướng Biên Đình nhìn lướt xung quanh, tiệm xăm này tuy không mở tiệm riêng, nhưng khi bước vào lại rất rộng rãi, quầy lễ tân, khu nghỉ ngơi, gian công tác, nên có đều có, trên tường còn treo rất nhiều hình xăm được làm thành tranh, mỗi một bức tựa như tác phẩm nghệ thuật, rất đẹp cũng rất chấn động. 

Lâm Vũ Hách nhìn mấy bức tranh kia, quay đầu nói với Hướng Biên Đình: “Lần này tớ mới biết tại sao gọi xăm mình là nghệ thuật rồi.”

Lâm Vũ Hách đi vào trong, lại hô một tiếng: “Xin hỏi có người không?”

Có một bức tranh là một bờ vai với hình xăm lớn, xăm chính là pho tượng Hy Lạp, hai người đàn ông nghiêng đầu hôn môi. Hướng Biên Đình nhìn nó thất thần chốc lát, bỗng nhiên nghe thấy phía sau ‘lạch cạch’ một tiếng, cậu quay đầu, phòng vệ sinh nằm nghiêng phía sau cậu, cửa bị người từ bên trong mở ra.

Hướng Biên Đình ngẩn ra.

Một gương mặt quen thuộc, mang theo vẻ mệt mỏi mới vừa tỉnh ngủ, tóc xoăn trên trán bị làm ướt, trên cằm treo một giọt nước, dưới vài giây trầm mặc của hai người lặng lẽ rơi xuống.

Người đàn ông rõ ràng cũng kinh ngạc, hắn nhìn Hướng Biên Đình, lúc mở miệng, giọng nói trầm khàn: “Sao lại đến đây?”