Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Chương 1: Động đất ở thành phố Xuyên (1)




Chuyến tàu chạy từ Lhasa đến thành phố Xuyên hiện giờ đang tỏa ra mùi mì gói và cơm hộp, tàu từ từ đi đến ga Lan Xuyên. Sau khi tới ga Lan Xuyên, con tàu ổn định đi vào ga, các hành khách lần lượt xách hành lý lên một cách có trật tự, rồi xuống xe. Phần lớn khuôn mặt của mọi người đều có vẻ nóng vội và mệt mỏi.

Tần Phỉ hòa vào trong nhóm du khách, mặc dù cô đã cố ý ăn mặc khiêm tốn nhưng vẫn có người cảm thấy cô khác biệt, cô liên tục thu hút ánh nhìn của người khác. Với chiều cao một mét bảy mươi sáu, dù đứng trong đám đàn ông thì cũng không tính là thấp, huống hồ cô còn là phụ nữ. Hơn nữa, thân hình của cô đẹp, khuôn mặt cũng xinh đẹp, rất khó không khiến người khác phải nhìn nhiều một chút.

Lúc này điều cô không muốn lúc này nhất chính là sự chú ý này, cô kéo vành mũ xuống, sải đôi chân dài, bước nhanh lên khoang xe có giường nằm. Việc này thật khổ cho trợ lý Cà Phê ở phía sau. Chỉ trông thấy Cà Phê chạy bước nhỏ đuổi theo cô, lúc này cô ấy hận không thể kéo dài chân mình ra thêm hai mươi mi-li-mét nữa.

Từ khi làm trợ lý cho Tần Phỉ, cô ấy mới biết thế nào gọi là thua ngay từ vạch xuất phát. Người ta đi một bước, cô ấy phải đi ba bước mới có thể đuổi kịp. Mấy năm nay, cô ấy chưa từng đi đường một cách thong thả.

Cà Phê khó khăn lắm mới đuổi kịp Tần Phỉ, cô ấy thở dốc, mặt mày ủ rũ lên tiếng cầu xin: “Chị à, thịt vịt Bắc Kinh cũng ăn rồi, mì kéo Lan Châu cũng nếm thử rồi, lẩu của thành phố Xuyên này chúng ta đừng ăn nữa. Em cảm thấy chúng ta vẫn nên trở về nói chuyện, nghĩ cách giải quyết đàng hoàng với ông chủ đi, chuyện đã ồn ào như thế…”

“Chính vì ồn ào như vậy nên mới không thể về. Em nghĩ đi, bây giờ chị mà về thì chẳng khác nào để đám phóng viên kia dùng ngòi bút để lên án, bị chặn phải chạy trốn khắp nơi. So với việc quay về làm chuột qua đường, chi bằng trân trọng khoảng thời gian này, cho bản thân được nghỉ phép. Đợi đến khi sóng yên biển lặng rồi thì trở về khắc phục khó khăn.”

“Nhưng ông chủ…” Cà Phê còn chưa nói xong, điện thoại của Tần Phỉ đã rung lên, trên màn hình nhấp nháy ba chữ “Nhậm Tư Tề”.

Tần Phỉ cau mày, trợn mắt hung dữ nhìn Cà Phê một cái, trách mắng: “Cái miệng quạ của em, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.”

Cà Phê chu môi, vẻ mặt vô tội, khuôn mặt tròn trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu. Tần Phỉ chọc trán cô ấy, chỉ vào điện thoại: “Chị đi vào nhà vệ sinh nghe điện thoại, em dọn dẹp giường đi, toàn mùi lạ.” Nói xong, cô cầm điện thoại lách người đi vào nhà vệ sinh.

Cô nhấn nút nghe máy, lập tức để điện thoại ra xa. Quả nhiên, đầu dây bên kia bỗng chốc đã vang lên tiếng gầm của Nhậm Tư Tề.

“Tần Phỉ, cậu chết đi đâu rồi? Giúp người ta “bắt gian” rồi bắt mình thành người tình luôn, cậu cũng coi như người đầu tiên trong lịch sử đó. Cậu có biết không, Kim Na khóc lóc kể lể khắp nơi chuyện cậu cám dỗ chồng cô ta như thế nào, tôi xem sau này cậu phải làm sao để đứng vững trong giới này… Tần Phỉ, rốt cuộc cậu có nghe tôi nói không hả…”

“Có, tôi có. Tổng giám đốc Nhậm à, với bộ dạng như heo của chồng cô ta, tôi có mù cũng không cám dỗ anh ta. Kim Na muốn đi đánh ghen, tôi chỉ đứng hóng chuyện chút thôi. Ai ngờ người tình đó là em gái của cô ta. Hai chị em này chẳng phải thứ tốt lành gì, không ngờ khi thấy phóng viên tới thì lại đứng chung một chiến tuyến, đẩy đứa hóng chuyện như tôi ra hứng đạn. Tôi oan uổng mà…”

“Oan cái đầu cậu, rảnh rỗi không có việc gì làm đi xem người ta đánh ghen, cậu có biết mình là nhân vật của công chúng không hả. Cậu làm vậy là tự hủy tiền đồ của mình đó.”

“Vâng vâng vâng, đều là lỗi của tôi. Nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ tôi có mọc ra một trăm cái miệng cũng không nói rõ được. Khoảng thời gian này tôi tự động bốc hơi khỏi thế giới, tổng giám đốc Nhậm giúp đỡ nhiều chút nhé. Tôi biết cậu nhất định có thể giải quyết ổn thỏa. Tôi tự nguyện bị công ty đóng băng ba tháng, ba tháng sau tôi sẽ mang quà đến cho cậu. Cứ quyết định vậy nhé, cảm ơn tổng giám đốc Nhậm, tạm biệt tổng giám đốc Nhậm.” Tần Phỉ nói hết một hơi, hoàn toàn không cho Nhậm Tư Tề cơ hội mắng lại, mà trực tiếp cúp máy, tắt nguồn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô trở về chỗ nằm, Cà Phê đang nằm trên vách ngăn giữa hai chỗ nằm với một tư thế kỳ lạ. Cô ấy làm như vậy là sợ người khác không để ý đến bọn họ sao? “Em làm gì thế?”

Cà Phê quay đầu, “xuỵt” một tiếng, chỉ vào bên cạnh, nói nhỏ: “Đang nói xấu chị.”

Tần Phỉ chau mày, cô ngồi xuống dựa vào vách ngăn, không cần cố ý cũng có thể nghe được giọng nói nhiều chuyện của hai người phụ nữ bên cạnh.

“Chồng của Kim Na ngoại tình rồi, giới giải trí thật lộn xộn, lại có một người chồng của ngôi sao nữ ăn vụng bên ngoài bị tóm.”

“Kim Na là ai thế?”

“Kim Na là ngôi sao nữ suốt ngày diễn vai vợ lẽ đó. Lúc tôi mười mấy tuổi đã từng xem phim mà cô ta diễn rồi, trong phim suốt ngày đi giật chồng người khác nhưng hiện thực thì lại bị người khác giật chồng, thật nực cười. Người thứ ba của chồng cô ta là một người mẫu già, chắc cũng lớn tuổi rồi nên muốn tìm một đại gia để dựa dẫm.”



“Vậy cũng đâu thể giật chồng người khác chứ?”

Trong mắt Tần Phỉ bốc lửa, cô chỉ vào mình và hỏi Cà Phê: “Người mẫu già?”

Cà Phê đã muốn nguội lòng luôn rồi, đầu và tay cùng nhau lắc: “Chị, chị không già chút nào.”

Giọng nói bên cạnh lại vang lên: “Trước giờ đàn ông đều thích có mới nới cũ, cô nói xem, Kim Na sẽ ly hôn chứ?”

“Trên tạp chí nói Kim Na kiên quyết tỏ ý không ly hôn, xem ra người mẫu kia làm công cốc rồi, tự cho chồng người ta chiếm hời.”

“Đáng đời, ai bảo cô ta không biết giữ tiếng chứ.” Hai người phụ nữ cười trong nỗi đau của người khác.

“Người mẫu kia tên gì?”

“Tần Phỉ. Trên tạp chí nói, truyền thông nước ngoài gọi cô ta là “Phỉ thúy Đông Dương”, hình như cũng rất nổi tiếng đó.”

“Danh tiếng của người mẫu đều do truyền thông lăng xê, diễn viên còn phải học trường điện ảnh gì đó mới có thể debut, những người mẫu này mười mấy tuổi đã lăn lộn vào trong giới, đi vài bước đã có thể nổi tiếng, tám phần đều là danh tiếng do đi cửa sau.

“Tần Phỉ?” Một giọng nam dịu dàng vang lên.

“Bác sĩ Hành, anh tỉnh rồi à? Chúng tôi đang xem tin tức giải trí, chúng tôi làm ồn đến anh hả?”

“Vừa nãy có phải mấy cô nhắc đến “Tần Phỉ” hay không?” Người đàn ông được gọi là “bác sĩ Hành” lại lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, là một người mẫu, can dự vào gia đình của một ngôi sao nữ. Anh cũng theo dõi giới giải trí à?” Giọng nữ tràn đầy tò mò.

“Không có, chỉ nghe mấy cô nói câu nào cũng có lý, có chút tò mò.” Bác sĩ Hành hờ hững nói.

“Bọn tôi chỉ tùy tiện nói chuyện mà thôi.”

“Mấy cô tùy tiện nói chuyện như tận mắt chứng kiến vậy.” Người đàn ông nói đùa một câu, rồi trở người dậy, giọng nói dịu dàng: “Mấy năm trước tôi đã đọc qua vài bài báo liên quan đến Tần Phỉ. Cô ấy tốt nghiệp học viện vũ đạo trung ương, người trẻ tuổi nhất đạt huy chương vàng của giải thưởng Khổng Tước. Khi học lên cao ở nước Pháp, cô ấy đã được nhà thiết kế của Chanel cẩn thận lựa chọn, trở thành khuôn mặt phương đông đầu tiên đảm nhận vị trí vedette. Sự nổi tiếng của cô ấy đã mang đến rất nhiều cơ hội cho người mẫu Trung Quốc. Người khác thì tôi không rõ, nhưng danh tiếng ngày hôm nay của cô ấy, tuyệt đối không phải từ việc lăng xê mà ra.”

Giọng nói dừng vài giây, lại vang lên: “Một người mẫu nổi tiếng có thu nhập một triệu đô la Mỹ một năm, quyến rũ một đại gia giả có thu nhập một năm chưa được năm trăm nghìn tệ, còn ít hơn cô ấy rất nhiều ư? Ý nghĩa nằm ở đâu?”

“Nói không chừng đụng phải tình yêu đích thực thì sao?” Người phụ nữ cười hì hì, lên tiếng.

“Tình yêu đích thực? Hừ, vậy thì cô ấy mù thật rồi.” Người đàn ông cười một tiếng, hai người phụ nữ kia đều cười theo: “Mấy cô nói chuyện tiếp đi, tôi đi toa ăn ăn cơm đây.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau âm thanh đứng dậy sột soạt, phòng bên cạnh vang lên tiếng bước chân. Cà Phê lập tức ngồi ngay ngắn lại, Tần Phỉ dựa vào vách tường không nhúc nhích, chỉ là lại kéo thấp vành mũ xuống.

Cho đến khi bác sĩ Hành kia đi ngang qua chỗ nằm của cô, cô mới ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của anh. Người đàn ông rất cao, vai rộng, tấm lưng thẳng tắp, áo sơ mi trắng có hơi nhăn nhưng không hề làm ảnh hưởng đến khí chất dịu dàng của anh. Chỉ nhìn mỗi bóng lưng, Tần Phỉ cho anh chín mươi lăm điểm.



Cô đang nghiêm túc quan sát thì bóng lưng chín mươi lăm điểm đột nhiên quay đầu. Tần Phỉ chỉ cảm thấy trước mắt sáng bừng, khuôn mặt của người đàn ông hệt như một tia sáng chiếu tới, anh không cần cười cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Cô không dám nhìn thêm, tay giữ vành mũ che đi ngũ quan, cố hết sức hạ thấp sự tồn tại của bản thân.

“Đẹp trai quá đi.” Nhưng Cà Phê lại nhìn chằm chằm anh, hận không thể đuổi theo nhìn thêm vài cái nữa.

Tần Phỉ kéo cô nhóc mất mặt này về, trừng mắt nhìn cô ấy và nói: “Còn cần em phải nói à, chị đâu có mù.”

“Không ngờ người đẹp trai như thế lại nói giúp cho chị, còn nắm rõ lý lịch của chị như vậy, anh ấy nhất định là người hâm mộ của chị.”

Tần Phỉ lại thò đầu ra, thế nhưng tia sáng kia đã biến mất nơi cuối hành lang lối đi. Người hâm mộ sao? Khóe môi của Tần Phí không kìm được mà nhếch lên, bỗng nhiên cô cảm thấy chuyến du lịch này hình như cũng rất tươi đẹp. Ít nhất trên xe có người biết cô không bị mù.

“Cà Phê, cho chị mượn điện thoại dùng một chút.”

“Chị muốn làm gì?” Cà Phê hỏi cô một cách phòng bị, nhưng bàn tay cầm điện thoại hơi buông lỏng một chút thì điện thoại đã bị Tần Phỉ cướp mất. Chỉ thấy cô nhấn nhanh vài cái, đợi Cà Phê giật điện thoại về thì Weibo của Tần Phỉ đã có thêm một động thái mới.

Cà Phê nhìn số lượng bình luận không ngừng tăng lên trên Weibo, thì suy sụp la lớn: “Ông chủ sẽ giết em mất.”

Hành Tri Chỉ không đi ăn, anh mua một chai nước, dựa vào cửa xe nhìn mảnh đất trống bên ngoài cửa sổ. Bỗng nhiên anh nhớ đến vườn hoa ỷ lăng vàng ở Tây Tạng. Vườn hoa nối nhau hết vườn này đến vườn khác, gió thổi qua khiến biển hoa lay động, xinh đẹp động lòng người, khiến người ta khó quên giống hệt như thiếu nữ mặc váy vàng trong trí nhớ kia.

Anh mở Weibo: “Chị còn nhớ em không?” Ngón tay lướt nhẹ trên điện thoại, trong lòng có một giọng nói đang kêu gào, cô ấy nhất định không còn nhớ tên ngốc nhà anh rồi.

“Mày đúng là đồ ngốc mà.” Anh thì thầm, nói xong lại cười, thở dài một tiếng.

“Bác sĩ Hành.”

Hành Tri Chỉ quay đầu, khi nhìn rõ người đến thì anh mỉm cười lịch sử, chào hỏi: “Bác sĩ Bạch, ngủ dậy rồi à?”

“Cũng giống như anh, bị hai cô nhóc kia làm tỉnh.” Bạch Mộng bất lực lắc đầu, tựa lên cánh cửa còn lại, mỉm cười nói chuyện với anh: “Kết thúc hạng mục Tây Tạng lần này, hợp đồng giữa anh và MSP sẽ hết hạn. Anh có kế hoạch gì tiếp theo không?”

Kế hoạch của Hành Tri Chỉ là xuống tàu lửa thì chuyển chuyến bay về quê, sau đó đi hỏi thử người kia còn nhớ anh hay không. Nhưng một người kiêu ngạo như cô nhất định sẽ không muốn gặp lại người bạn cũ trong lúc mình nhếch nhác như hiện giờ.

“Tôi nghĩ sẽ đi dạo ở thành phố Xuyên trước, sau đó về nhà nghe phụ huynh càm ràm, tai không chịu được nữa thì lại lên kế hoạch xem bước tiếp theo làm gì.”

Trong mắt Bạch Mộng hiện lên niềm vui, trong giọng nói có phần vui vẻ không che giấu được: “Vậy chúng ta có thể làm bạn rồi, đúng lúc tôi cũng muốn đi dạo thành phố Xuyên, cuối cùng đã tìm được người có thể cùng tôi đi ăn lẩu…”

Vào lúc Bạch Mộng nói không ngừng nghỉ, trang chủ Weibo trên điện thoại của Hành Tri Chỉ nhảy ra một tin tức mới chỉ có ba chữ.

Nhìn thấy ba chữ kia, Hành Tri Chỉ lại không kìm được mà bật cười.

- Tần Phỉ: Tôi không mù!