Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Chương 45: Xin chào, Xu-đan (5)




Cuộc sống ở Xu-đan bận rộn mà bình yên, mục đích của mọi người giống nhau, không có tranh chấp lừa dối lẫn nhau, cũng không có xung đột về lợi ích, nên ít đi rất nhiều phân tranh. Từ sau khi Bạch Mộng kết hôn với Ken, không biết có phải được tình yêu thắm đượm hay không, mà cả người trở nên dịu dàng và ôn hòa hơn. Bất ngờ hơn là trở thành bạn với Tần Phỉ, đây là chuyện mà trước kia hai người chưa từng nghĩ đến. Rất khó tưởng tượng có một ngày hai người lại trở thành đồng nghiệp thân thiết, vừa tan làm đã ngồi trên đống cát uống bia, ngắm hoàng hôn.

“Cô định khi nào kết hôn với bác sĩ Hành?” Bạch Mộng ném chai rượu rỗng, cười hỏi: “Tôi dùng thân phận một người từng trải nói cho cô biết, hôn nhân không đáng sợ như bọn họ nói, ít ra thời gian tân hôn này vẫn rất hạnh phúc.”

“Cô nói như tôi không dám kết hôn vậy.” Tần Phỉ bĩu môi: “Là đàn anh ngốc kia của cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Anh ấy ấy à, nghĩ quá nhiều, băn khoăn quá nhiều.”

“Anh ấy sợ cô bị ấm ức.” Chuyện này quả thật khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ, Ken cũng rất yêu cô ấy, rất chu đáo nhưng so với kiểu tỉ mỉ mà Hành Tri Chỉ đối với Tần Phỉ thì hoàn toàn khác biệt. Có điều, cách yêu của mỗi người đều khác nhau, cô ấy và Ken sống chung, học được cách hài lòng và trân trọng, vậy là đủ rồi, không cần phải ngưỡng mộ người khác: “Xem ra phải về thành phố mới có thể tham gia tiệc cưới của hai người rồi.”

“Nhất định sẽ mời cô, nhớ đi tiền mừng to đó.”

“Đại minh tinh à, cô thiếu tiền sao? Tôi và Ken đều là giai cấp vô sản, cô rộng lòng thương, tha cho bọn tôi đi.”

“Này, con người của cô quả thật là Grandet…”

Tiếng cảnh báo nhức tai cắt ngang lời oán trách của Tần Phỉ, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng cảnh báo như vậy, nhưng Bạch Mộng thì khác, sắc mặc cô ấy thay đổi, gần như nhảy xuống khỏi đống đất, trước khi vội vàng rời đi chỉ để lại một câu nói: “Có sự cố, mau…”

“Mau cái gì?” Cô hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, nhưng lập tức có bệnh nhân xông vào bệnh viện đã nói cho cô biết sự thật.

– Khủng bố.

Ở đất nước nghèo nàn này, mỗi ngày đều có người chết, nhưng cảnh tượng máu tươi đầm đìa, nhìn vào hoảng sợ này quả thực khiến người ta khó chấp nhận.

Tần Phỉ cảm thấy dạ dày như bị thắt lại, cổ họng cũng ngứa ngáy. Hành Tri Chỉ xông vào tiền tuyến, lúc này cả người đã dính đầy vết máu, phòng bệnh của bệnh viện rất ít, còn có một số bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm, nên không thể khiêng những bệnh nhân bị thương ngoài da này vào trong bệnh viện.

Người phụ trách ra lệnh dựng lều tạm thời ở ngoài bệnh viện, Tần Phỉ kìm nén sự khó chịu, đi theo nhân viên hậu cần nhanh chóng dựng lều. Trong tiếng khóc, tiếng la hét và một số ngôn ngữ cô nghe không hiểu, đầu óc cô trở nên trống rỗng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cho đến khi có chút thời gian nghỉ ngơi, cô ngẩn người ngồi trên đất, ánh mắt vẫn nhìn vào Hành Tri Chỉ đang bận rộn, trái tim đập thình thịch kia mới ổn định lại.

Có lẽ, đến lúc nên quyết định rồi.

Ánh mắt nóng bỏng của cô khiến người ta rất khó để ngó lơ, Hành Tri Chỉ xử lý xong ca phẫu thuật đơn giản, cởi bao tay đi tới trước mặt cô: “Mệt rồi à?”



Tần Phỉ lắc đầu: “Còn chịu được.”

“Không cần ép bản thân quá, nhân lực của chúng ta có hạn, bảo vệ bản thân mới có thể giúp được nhiều người hơn.”

Lời nói này phát ra từ miệng Hành Tri Chỉ thực sự rất buồn cười, Tần Phỉ kéo cánh tay anh, dựa sức đứng dậy, phủi bụi nói: “Câu nói này anh vẫn nên nói cho mình nghe đi.” Cô cười, vừa định quay người thì lại có một tốp người tiến vào bệnh viện, trong đó có một người phụ nữ da trắng rất nổi bật, cô ấy dùng tiếng Pháp kêu “cứu mạng”, y bác sĩ lập tức xông tới.

Tần Phỉ cũng đi qua, giúp phiên dịch.

Người phụ nữ không hề bị thương, người bị thương là cậu bé trong lòng cô ấy. Chân cậu bé toàn là máu, vết thương vô cùng đáng sợ, vô số dị vật dính trong vết thương.

“Bên này, để cậu bé xuống trước đã.” Tần Phỉ dùng tiếng Pháp kêu người phụ nữ này bỏ đứa trẻ lên tấm ván gỗ. Hành Tri Chỉ đã đeo bao tay y tế, kiểm tra vết thương.

“Lấy cho tôi cồn và băng gạc.” Hành Tri Chỉ hét lớn: “Cả dao phẫu thuật và nhíp.”

Tần Phỉ hỏi vài câu đơn giản với người phụ nữ, sau đó nhanh chóng chuyển lời: “Cô ấy là một phóng viên, đứa trẻ bị thương do bom nổ…”

Nghe thấy hai chữ “bom nổ”, Hành Tri Chỉ đang xử lý vết thương trên chân cho đứa trẻ khựng lại, gần như không có thời gian phản ứng, anh đã bỏ dao phẫu thuật và nhíp xuống, cầm ống nghe kiểm tra tim, phổi và đầu cho đứa trẻ.

“Sau khi cậu bé bị thương có mất đi ý thức không?”

“Không biết, hình như là có.” Người phụ nữ hoàn toàn ngơ ngác, không cung cấp được thông tin gì có thể giúp đỡ chẩn đoán.

Hành Tri Chỉ nhìn đứa trẻ đã mất đi ý thức, hít sâu, lập tức đưa ra quyết định: “Ken, chỗ này cần anh.”

Ken chạy ra khỏi lều, đầu tiên là mắng một tiếng, giơ bàn tay dính đầy máu chạy nhanh ra: “Anh biết tôi đang phẫu thuật mà.”

“Đứa trẻ này cần anh hơn.”

Ken cau mày, cởi bao tay ra, đổi sang một bao tay mới, nhanh chóng tiến hành kiểm tra cơ bản. Ánh mắt hơi tức giận dần trở nên vui mừng, anh ta không kịp nói gì cả, trực tiếp cẩn thận ẵm đứa trẻ lên, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Giao cho tôi, cậu bé phải cảm ơn anh đó.” Ken vội vàng rời đi, rất nhanh chuyển đi một bệnh nhân trong lều phẫu thuật, hiển nhiên là nhường vị trí cho đứa trẻ kia, có thể thấy rất nghiêm trọng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



“Bác sĩ Hành.” Một túp lều khác truyền đến tiếng hét, Hành Tri Chỉ nhấc chân xông qua đó.

Trong bệnh viện bị tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng kêu gào tràn ngập. Tần Phỉ nhìn khung cảnh bận rộn và đau khổ này, trong lòng dần tích góp một cảm giác sống lại hệt như mầm non vươn ra khỏi mặt đất.

Chỗ này là địa ngục, nhưng cũng là thiên đường.

Bọn họ không thể nào thay đổi được nghèo đói, loạn lạc nhưng bọn họ cật lực cống hiến sự lương thiện và tốt đẹp của bản thân. Chỉ mong từng chút từng chút mà bọn họ có thể làm kia có thể thay đổi sự lạc hậu và nghèo nàn của chỗ này, có thể khiến những người có đôi mắt trong veo và đơn giản kia bớt đi chút đau khổ, có thêm chút niềm vui.

Dựa vào sức của tôi, mong bạn được an khang.

Suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ, phẫu thuật không kể ngày đêm khiến tất cả y bác sĩ và bệnh nhân đều vô cùng mệt mỏi. Ken trực tiếp ngủ trong phòng phẫu thuật, Bạch Mộng dùng cáng khiêng anh ta ra khỏi phòng phẫu thuật cũng không làm anh ta tỉnh giấc. Khi đặt anh ta trước cửa ký túc xá, Bạch Mộng vừa lau mồ hôi vừa chế nhạo: “Lúc này cắt ruột thừa cho anh ấy cũng không cần dùng thuốc mê rồi.”

Tần Phỉ bật cười: “Tôi cũng phải đi kéo anh nhà tôi về.” Cô đứng dậy, bước vào trong lều. Trong lều này đều là bệnh nhân sau phẫu thuật lớn, phần lớn người bệnh vẫn chưa có ý thức, cho nên yên tĩnh đến lạ thường. Do đó, lúc này nói thì thầm cũng vô cùng rõ ràng.

“Có thể cứu được cậu bé thật là tốt.”

“Không, anh nên cảm ơn cậu bé, nếu không, ngoại trừ em ra, anh lại phải mang theo một đứa trẻ bên người rồi.”

“Ha ha, không có ghét bỏ em.”

“Mấy năm nay có em bên cạnh anh cũng rất tốt, chúng ta là bạn đồng hành.”

“Tần Tiểu Phỉ từng nói, không cách nào chữa lành và đối diện thì tìm một cách khác chung sống hòa bình với nó. Hiện giờ anh không còn coi em là phiền phức và nỗi sợ của bản thân nữa, em là bạn của anh, một cậu nhóc luôn bên cạnh anh. Đợi anh có con, em chính là anh trai, chúng ta sẽ là người một nhà.”

“Ừ, người một nhà.”

“Hả? Em đi đâu thế?” Hành Tri Chỉ bỗng nhiên quay đầu, sau khi nhìn thấy Tần Phỉ đứng trước cửa thì nở nụ cười hiểu ra: “Anh nói mà, sao cậu bé lại đi mất, hóa ra là em đến rồi.”

Tần Phỉ đi vào lều, ánh mắt quan sát mặt anh và cậu bé nằm trên giường bệnh. Hành Tri Chỉ kéo tay cô, hơi mệt mỏi ngả đầu lên vai cô: “Tần Tiểu Phỉ, bây giờ thật tốt.”

Tần Phỉ ngẩng đầu sờ mặt anh, khóe môi chậm rãi cong lên một độ cong đẹp mắt, mắt cũng hơi ướt đẫm, nhẹ nhàng nói theo: “Đúng vậy, thật tốt.”

Có anh, thật tốt.