Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Chương 8: Là ai khiến cậu mong chờ vào tình yêu vậy (3)




Tần Phỉ đã học múa từ nhỏ. Bắt đầu từ hồi học mẫu giáo, mỗi buổi diễn văn nghệ đều không thiếu bài múa của cô. Từ nhỏ đến lớn, buổi biểu diễn của cô chưa từng thất bại, lần ngoài ý muốn duy nhất chính là tiết mục tốt nghiệp tiểu học hợp tác với học sinh lớp nhỏ.

Lần đó có thể nói là vết ố trong sự nghiệp biểu diễn của Tần Phỉ.

Người hợp tác với Tần Phỉ chính là Hành Tri Chỉ, anh hát cô múa. Khúc nhạc dạo vừa vang lên, Hành Tri Chỉ nhìn khán giả đông đúc dưới sân khấu, anh căng thẳng đến mức không thể há miệng được, chân anh mềm nhũn, anh cũng không quan tâm Tần Phỉ đã bày sẵn tư thế mà trực tiếp chạy ra sau hậu trường.

Dưới sân khấu đầy tiếng xì xào, Tần Phỉ thì ngơ ngác nhưng bên dưới có hàng ngàn đôi mắt đang nhìn chằm chằm lấy cô, cô chỉ đành cắn răng, dựa vào giai điệu nhảy hết bài. Trong đầu cô lúc ấy hoàn toàn không có hoa nhài vừa trắng vừa thơm nào cả mà chỉ có suy nghĩ phải đánh cái đồ nhát gan kia như thế nào.

Sau đó, Tần Phỉ không hề đánh Hành Tri Chỉ nhưng nửa quá trình biểu diễn thì Hành Tri Chỉ vẫn luôn vừa khóc vừa hát hoa nhài, lâu lâu còn bị Tần Phỉ đánh mạnh vào gáy, cùng với tiếng chửi “hát lớn lên”.

Bây giờ Hành Tri Chỉ nhớ lại vẫn đỏ mặt thay bản thân. Anh gãi đầu, xấu hổ nói: “Cấp ba em còn tham gia câu lạc bộ múa xã giao do chị tổ chức nhưng không dám chào hỏi với chị.”

“Sao, sợ tôi bắt cậu úp mặt vào tường, hát Hoa nhài nữa à?” Tần Phỉ không kìm được mà bật cười.

Hành Tri Chỉ cũng cười, anh lắc đầu, nói nhỏ: “Em xấu hổ.”

“Không phải chứ?” Tần Phỉ híp mắt nhìn anh, bóp cằm anh: “Trung học đã yêu thầm tôi rồi, cậu yêu cũng sớm quá rồi đó.”

Hành Tri Chỉ sắp tự đốt cháy mình rồi, anh lấy cằm ra khỏi tay cô, hận không thể đào cái lỗ chui xuống.

“Vậy sao bây giờ cậu lại dám rồi? Không lẽ trưởng thành rồi nên gan cũng lớn hơn à.” Cô cong ngón tay, di tay theo đường cong trên cằm trượt xuống yết hầu của anh. Nếu không phải bị đệm cổ ngăn cản, cô nhất định phải lao đến thổi hơi vào vành tai đỏ ửng của anh.

Hành Tri Chỉ lại cảm thấy may mắn vì trên cổ cô có vật cản, anh hít thở sâu vài lần mới có can đảm nhìn thẳng vào mắt cô. Tần Phỉ có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, ánh mắt như say mê, xinh đẹp quyến rũ lạ thường. Khóe mắt của cô hơi nhếch lên, lúc cười trông giống như hai vầng trăng khuyết, khiến người ta chìm đắm, không nỡ rời mắt.

“Em…”

“Tần Phỉ, cậu dọn dẹp chút đi, buổi tối có xe đến đón cậu về thành phố.” Giọng nói đột ngột của Uất Triết Thành cắt ngang lời nói của Hành Tri Chỉ và cũng phá vỡ bầu không khí mờ ám của hai người ngay lập tức. Anh ta đi tới gần mới phát hiện bầu không khí không bình thường, mắt liếc hai người, cuối cùng nhìn vào đệm cổ của Tần Phỉ, nói đùa: “Người đẹp Tần, cổ sắp gãy rồi, còn có tâm trạng cua trai à?”

Rõ ràng là trai cua cô mà, haizzz! “Bà đây bằng lòng, cậu quản được à!” Tần Phỉ tức giận trừng mắt với anh ta: “Ai nói tôi muốn đi?”

“Nhậm Tư Tề.”

“Không thể nào.”

“Ảnh và clip mà Cà Phê chụp cho cô đều bảo phóng viên của đài truyền hình trung ương mang về rồi. Bây giờ cô không còn là con chuột qua đường đen tối trong mắt toàn dân nữa, mà là tấm gương ngôi sao từ thiện. Đêm hội cứu trợ thiên tai sẽ được phát trực tiếp vào ngày hôm sau, phía ban tổ chức của buổi tiệc mời cô tham dự.”

“Vậy là tẩy trắng rồi sao?” Tần Phỉ như có chút khinh thường nhưng khóe mắt đã cong lên một đường.

Rõ ràng cô rất để ý, nhưng biểu hiện lại tùy tiện.

Uất Triết Thành chỉ cảm thấy người phụ nữ giả vờ đến nghiện rồi nhưng Hành Tri Chỉ cảm thấy có chút đau lòng.

Tần Tiểu Phỉ, khi nào chị mới dám làm con người thật của mình?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đợi chút!” Tần Phỉ bỗng la lên, hai người đàn ông đều giật mình: “Cậu nói đêm hội ngày hôm sau sẽ phát trực tiếp à?”

Uất Triết Thành gật đầu.



Tần Phỉ lại gõ tấm đệm trên cổ với Hành Tri Chỉ: “Thứ này phải nửa tháng mới gỡ xuống được à?”

Hành Tri Chỉ gật đầu.

Vào lúc hai người đàn ông đều đợi cô nói tiếp thì Tần Phỉ đã vùi đầu lên giường, ôm chăn khóc lóc: “Tôi không đi, đánh chết tôi cũng không thể để khán giả toàn quốc nhìn thấy tôi đeo cái thứ xấu xí này.”

“Không đi, tuyệt đối không đi…”

“Người dân trong khu bị nạn cần tôi, có đánh chết tôi cũng không đi đâu!”

Uất Triết Thành và Hành Tri Chỉ nhìn Tần Phỉ lăn lóc trên giường bệnh, nhìn nhau với vẻ bất lực, đồng loạt đi ra ngoài.

Cà Phê đứng ở cửa nhìn thấy hai người đi ra, lập tức hỏi: “Chị Tần Phỉ đâu?”

Hai người đồng thanh đáp: “Điên rồi!”

Cà Phê: “...”

Cuối cùng người phụ nữ tâm thần Tần Phỉ bị nhét lên xe, cô chồm người trên cửa sổ xe, nhìn Hành Tri Chỉ đứng dưới xe bằng ánh mắt oán trách anh là kẻ phụ bạc: “Hôn xong thì muốn đưa tôi đi à? Không chịu trách nhiệm, đàn ông tồi!”

Hành Tri Chỉ đỏ mặt nhìn Tần Phỉ diễn sâu, anh vừa bất lực vừa không nỡ. Anh có một bụng lời muốn nói với cô nhưng chỗ này không đủ thời gian cho anh.

Anh lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Anh hoàn toàn không ngờ được mình sẽ gặp cô ở đây.

“Đàn ông tồi, đàn ông tồi, kết thúc cứu nạn, cậu có về nhà không?”

“Về chứ.” Anh trả lời chắc chắn.

Khóe môi của Tần Phỉ không kìm được mà cong lên, quay đầu lục cây bút trong túi của Cà Phê: “Đưa tay cho tôi.”

“Hả?” Hành Tri Chỉ ngẩn người, anh còn chưa phản ứng lại, tay đã bị Tần Phỉ kéo qua. Cô cầm bút nhưng bởi vì cổ bị nẹp lại, cô không thể cúi đầu nên mười một con số cô viết siêu siêu vẹo vẹo.

Viết xong, cô nhấc bút gõ lên đầu anh: “Đồ ngốc, hẹn gặp lại.”

Hành Tri Chỉ nhìn mười một con số kia, tâm trạng kích động lạ thường. Anh siết chặt nắm đấm, giống như con số kia sẽ nhảy khỏi lòng bàn tay vậy.

Xe khởi động rồi đến khi xe lăn bánh, Hành Tri Chỉ mới kiềm chế sự kích động đáp lại cô, hét lớn về phía chiếc xe đã đi được một đoạn: “Tần Tiểu Phỉ, hẹn gặp lại.”

Trả lời lại anh là một đôi tay còn đang quấn băng gạc đưa ra khỏi cửa sổ, vẫy nhẹ.

Cà Phê quay người nhìn Hành Tri Chỉ vẫn đứng cười ngốc nghếch ở chỗ cũ, tặc lưỡi cảm thán: “Bác sĩ Hành này ngốc nghếch thật đó nhưng kiểu đàn ông trong sáng này là động vật quý hiếm sắp tuyệt chủng đó. Nhưng mà sao anh ấy lại gọi chị là Tần Tiểu Phỉ thế?”

“Vậy tại sao Uất Triết Thành lại gọi em là Cà Tiểu Phê, Tiểu Cà Phê hả?” Tần Phỉ hơi nhướng mày, trong mắt đầy ý trêu chọc.

“Cái gì chứ, làm gì có. Chị nghe nhầm rồi.” Cà Phê cúi đầu lục túi, để che đi sự hoảng hốt khi bị vạch trần gian tình. Cô ấy còn đặc biệt không cho Uất Triết Thành đến tiễn, chỉ sợ bị người ta nhìn ra gì đó.

Tần Phỉ phì cười: “Cà Phê à, lúc chị và đàn ông chơi trò mờ ám thì em còn đang mặc tã đó. Thành thật thì được tha thứ, chống đối sẽ bị phạt nặng.”

Khuôn mặt tròn trịa của Cà Phê bỗng chốc nhăn lại, cô ấy chu môi, ấm ức nhìn Tần Phỉ, ý đồ muốn dùng ánh mắt để xin tha.



“Ra vẻ đáng yêu cũng không được đâu. Nói!”

Trán cô ấy bị gõ mạnh một cái, khuôn mặt tròn bỗng xệ xuống, thẳng thắn nhận mệnh: “Chính là sau lần em mắng anh ấy xong, thì anh ấy chủ động tìm em xin lỗi… Em cảm thấy con người này biết sai thì sửa, vẫn còn cứu được.”

Tần Phỉ khóc cười không xong: “Cho nên em đã nhủ lòng từ bi, lấy thân cứu người?”

“Chị.” Cà Phê vặn vẹo kêu một tiếng, vặn ngón tay, đỏ mặt, rõ ràng là dáng vẻ một cô gái mới rơi vào biển tình mà.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tần Phỉ lắc đầu bất lực nhưng trong lòng cũng không đồng tình với con người Uất Triết Thành này. Có điều, chuyện tình cảm không phải một người ngoài như cô có thể nhúng tay vào. Cô chỉ xoa đầu cô ấy, cảm thán một câu: “Có người phụ nữ nào không gặp qua mấy tên đàn ông tồi chứ. Em cũng nên trưởng thành rồi.”

Cà Phê mặt tối sầm, kiểu chúc phúc này của Tần Phỉ, quả thật là người bình thường không thể chịu được. Cô ấy vội vàng chuyển chủ đề, báo cáo lịch trình hàng ngày: “Ông chủ đã sắp xếp xong máy bay rồi, chúng ta bay xuyên đêm, ngày mai đi thử đồ và tập duyệt. Hôm sau tham gia livestream đêm hội cứu nạn. Quần áo…”

“Đừng quan tâm quần áo, giúp chị điều tra lịch trình gần đây của hai chị em Kim Na, danh sách tất cả nhân viên tham gia đêm hội và cả truyền thông tham dự trước đi.”

“Chị, chị cần danh sách đó làm gì? Điều tra lịch trình của hai người họ làm gì?”

Tần Phỉ nhìn bãi đất trống bên ngoài cửa sổ: “Đương nhiên là trở mình rồi. Bọn họ để chị lăn ra ngoài như thế nào, chị sẽ để bọn họ mời chị về như thế.”

Cà Phê nhìn nụ cười lạnh lùng bên khóe môi của cô, không kìm được mà rét run, trong lòng xuất hiện một dự cảm chẳng lành, Tần Phỉ lại bắt đầu ra vẻ rồi.

*

Việc Tần Phỉ ra vẻ, nhân viên bên cạnh đều đã quen rồi. Không ra vẻ thì không phải Tần Phỉ mà bọn họ quen. Nhưng khi nhìn thấy cảnh Tần Phỉ nổi giận cãi tay đôi với phóng viên khi phỏng vấn sau đêm hội từ thiện thì tất cả mọi người vẫn hận không thể che mặt trốn đi, không thừa nhận đây là nghệ sĩ nhà mình.

“Tần Phỉ, cô là khách mời đặc biệt của đêm hội từ thiện, sao không quyên góp tại hiện trường vậy?”

“Anh quyên góp bao nhiêu?” Tần Phỉ nhướng mày khiêu khích nhìn phóng viên, trông thấy anh ta nghẹn lời thì phì cười nói: “Quyên góp là hành vi tự nguyện, quyên bao nhiêu, quyên ở đâu, liên quan gì đến anh? Nếu anh muốn chất vấn, hoặc đăng bài nói tôi không có lòng lương thiện, không có tinh thần công cộng, vậy anh quyên góp tám trăm, một triệu tệ trước đi, nếu không tôi cũng thấy thiếu tự tin giùm anh luôn đó.”

“Cô là người của công chúng, nói năng như vậy có phải hơi mất phong độ không?”

“Phong độ? Có phải tôi quyên góp hai triệu tệ thì có phong độ liền hay không. Đừng chơi trò đạo đức với tôi, chút đạo đức đó của tôi chưa chắc anh có thể chơi được.”

Trái tim Cà Phê sắp vỡ rồi, cô ấy hận không thể bịt miệng Tần Phỉ lại: “Buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc tại đây đi, chị Tần Phỉ vừa mới trở về từ khu vực bị nạn, mọi người cho chị ấy chút thời gian nghỉ ngơi…”

“Tần Phỉ, có người nói cô đi cứu trợ thiên tai lần này là để tẩy trắng scandal nhúng chân vào gia đình người khác lúc trước. Đối với chuyện này, cô có suy nghĩ gì?”

“Chị Tần Phỉ mệt rồi…” Cà Phê vừa định cản người, Tần Phỉ đã lạnh lùng lên tiếng: “Anh nghe ai nói?”

“Cư dân mạng.”

“Ha.” Tần Phỉ sờ đệm cổ, trợn mắt: “Đó là vì cư dân mạng bị mù! Anh có thể hỏi ra câu hỏi này, chứng minh là mắt anh cũng không được tốt lắm.”

Phóng viên truy hỏi: “Nếu cô đã phủ nhận việc nhúng chân vào gia đình Kim Na vậy tại sao lại xuất hiện ở khách sạn cùng một lúc với chồng của cô ấy. Xin cô cho lời giải thích.”

“Lời giải thích duy nhất của tôi chính là - Tôi không mù.” Tần Phỉ nói xong, hất tà váy, đỡ đệm cổ, rời đi giống hệt như một con chim công cao ngạo bỏ lại sau lưng những tiếng xì xào, bàn tán.

Những nghệ sĩ đứng sau đợi phỏng vấn đều há hốc miệng, có người thầm chế nhạo, cũng có người thầm mắng cô ngu ngốc. Cho đến khi có ai đó kêu “Lạc Tiểu Tiểu đến rồi” thì tiếng xì xào mới dừng lại, cuộc phỏng vấn tiếp tục diễn ra.