Lời Nói Dối Đau Thương

Chương 56: Cảnh cáo




Thế Khải giải quyết xong chuyện của ông Chu nhưng không nghe thấy được một lời cảm ơn tử tế. Đằng này còn trách ngược lại mình.

Đem tâm trạng hằng hộc ra xe. Không cần đợi ông ấy về chung làm gì.

Ngày hôm nay, quả thật là một ngày mệt mỏi của anh.

Bị cái tên Thừa Quân nặng nhẹ đủ đường về bản báo cáo.

Khi hoàn thành xong thì tới lượt ba nhờ vả. À không, nói chính xác hơn là ra lệnh trả món nợ không hề nhỏ do cờ bạc mà ra.

Còn gì đau đớn hơn không, hãy kéo đến anh luôn một lượt.

Không làm anh thất vọng. Anh chạy ngang qua công viên, nơi mà Lục Đông và Giai Giai sẽ rời đi. Hai người họ vui cười, nụ cười xinh hơn hoa ấy đã từ lâu anh không nhận được từ Giai Giai. Chỉ lúc nhỏ là anh được nhìn thấy trọn vẹn nhất. Nét cười lúc ấy ngây thơ và hồn nhiên. Còn bây giờ rạng rỡ như hoa hướng dương, xinh đẹp gấp bội phần. Làm cho con trai nhìn vào chỉ muốn chiếm hữu và cưng chiều. Nhưng tất cả cô ấy chỉ dành riêng nụ cười đó cho Lục Đông mà không phải là anh.

Anh chạy lướt qua, bản thân thừa nhận ích kỉ khi không muốn nhìn thấy hạnh phúc của người khác.

Bởi vì hạnh phúc của người khác, chính là nỗi đau thương của anh.

- -------------------------



Hình ảnh tối qua cứ chập chờn trong đầu anh. Giai Giai quá đỗi xinh đẹp, làm anh không thể ngừng nhớ.

Sáng sớm đã đậu xe trước cổng Thẩm Gia. Chỉ muốn nhìn thấy Giai Giai cho đỡ nhớ. Nhưng gần đây cứ gặp Giai Giai là Thế Khải lại chuốc lấy ưu phiền. Cũng bởi tên Lục Đông là cục đá cản đường.

Giai Giai hí hửng ra ngoài đợi Lục Đông đến rước mình, thấy chiếc xe đậu phía trước cô cứ ngỡ là Lục Đông.

Nhưng đến gần thì thất vọng vì biết chủ nhân của chiếc xe này là ai. Là người mà cô không muốn gặp nhất.

Hôm qua chỉ mới xóa bỏ hiểu lầm với Lục Đông, nếu để anh ấy bắt gặp nữa có nước mà xảy ra chuyện.

Thế Khải vui mừng khi nhìn thấy Giai Giai nhưng bỗng trùng xuống vì thấy Giai Giai có vẻ không hào hứng lắm khi người đến không phải là cái tên chết tiệt đó.

’ Giai Giai, em chuẩn bị xong rồi sao! Lên xe anh chở em đi học ’. Thế Khải đề nghị, nếu cô ấy đồng ý thì còn gì bằng.

’ Anh hỏi thừa, tôi chuẩn bị xong rồi. Cảm ơn lòng tốt của anh nhưng có người đến đón rồi ’. Cô lạnh nhạt từ chối. Cũng không muốn dây dưa với Thế Khải làm gì. Anh luôn là nguồn cơn của sự hiểu lầm giữa cô và Lục Đông.

’ Em đợi anh ta làm gì ’. Anh khó chịu khi bị Giai Giai từ chối.

Cô đanh mặt, nói cứng:

’ Không phải là anh ấy thì cũng không tới lượt anh ’.

’ Em … ’. Anh không biết nói từ gì trước thái độ cứng rắn của Giai Giai.

’ Giai Giai ’. Lục Đông đậu ở phía sau xe Thế Khải khẽ gọi tên cô.

Cậu cũng thấy được sự hiện diện của Thế Khải, và gương mặt cũng không để lộ chút biểu cảm gì.



’ Anh đến rồi sao, vậy chúng ta đi ’. Thấy cậu cô vui mừng vì sẽ không phải đứng đây đôi co với Thế Khải.

’ Được, nhưng mà đi ăn trước rồi mới đến trường ’. Cậu biết tính của cô không thích ăn sáng, chỉ ăn qua loa rồi đến trường. Nhưng từ khi có Lục Đông thì mọi chuyện đã khác.

Thế Khải cảm thấy bản thân quá dư thừa, có ở lại cũng làm khán giả cho bộ phim tình cảm do Lục Đông và Giai Giai đóng chính. Tốt nhất là lánh mặt trước, chứ không thôi là tự chuốc lấy đau lòng.

Khi Thế Khải đi, cô mới lấy lại tự do. Cùng Lục Đông bước lên xe. Nhưng … cô để quên cuốn sách tài liệu trên phòng.

’ Anh … đợi em một lát, em vào trong lấy đồ rồi sẽ ra ngay ’. Cô vội vàng chạy đi không đợi cho Lục Đông hiểu chuyện gì.

’ Ơ… khoan đã ’. Lục Đông thở dài trước sự lật đật của cô.

Cậu xuống xe, muốn vào trong xem Giai Giai nhưng lại gặp được Minh Châu.

’ Chàng rể tương lai nhà họ Thẩm đây mà, cũng quan tâm con nhỏ đó quá ’. Đúng là Minh Châu có chút ganh tỵ với Giai Giai khi có người chờ đợi, đưa rước. Nếu mà Minh Châu biết được Thế Khải vừa nãy cũng ở đây không biết sẽ nói điên đến chừng nào.

Minh Châu đến để thăm ông Thẩm, vốn định dẫn mẹ theo nhưng bây giờ chưa phải lúc.

Lần trước đến thì gặp mẹ nên Minh Châu cũng không có cơ hội thăm ba. Nhưng chắc chắn lần này sẽ được.

Buổi tối thì Minh Châu không rảnh, còn buổi sáng thì gặp mặt Giai Giai nên không muốn đi. Chờ lúc Giai Giai đi học thì mới đến. Tuy nhiên, hôm nay xui xẻo, Giai Giai vẫn chưa đi. Nhưng cũng còn hên là gặp Lục Đông ở đây, vừa hay Minh Châu cũng có chuyện muốn nói.

Nghe được những lời chua ngoa của đại tiểu thư nhà họ Thẩm. Cậu cũng cũng chẳng buồn quan tâm, nhàn nhạt đáp:

’ Tôi quan tâm Giai Giai cũng là chuyện đương nhiên ’.

Minh Châu có chút tức giận.

Đúng là người yêu của nhau, nói chuyện ra là khiến người ta phải chán ghét.

’ Đúng rồi, phải biết quan tâm nó, à còn nữa phải giữ cho thật chặt. Không khéo lại bị người khác cướp mất ’. Minh Châu ngầm cảnh cáo việc Thế Khải theo đuổi Giai Giai.

Tuy là lời cảnh cáo dành cho Lục Đông nhưng nếu lấy cậu làm lá chắn thì không phải Minh Châu này có lợi à.

Nếu Lục Đông đến với Giai Giai thì Thế Khải mới có thời gian dành cho mình. Đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Lục Đông nghe vậy có chút buồn cười, đâu phải cậu không biết bên trong Minh Châu đang nghĩ gì, chỉ là không muốn vạch trần mà thôi.

’ Cảm ơn cô, nhưng Giai Giai không phải món đồ mà cần giữ chặt hay sợ bị cướp ’.

’ Được, mạnh miệng lắm, hừ ’. Minh Châu có chút bực bội với tên này, đúng là đầu đất, nói xong rồi đem tâm trạng bực dọc đi vào.

Để cho một mình Lục Đông đứng đó đợi Giai Giai.

Cô bé này làm gì đi lâu vậy không biết …