Lời Nói Dối Đau Thương

Chương 60: Tiếp tục che giấu




Lục Đông và Giai Giai nhanh chóng đưa ông vào bệnh viện.

Lòng cô bây giờ bất an và hoảng loạn vô cùng. Nếu không có Lục Đông đỡ chắc cô sẽ ngã khụy mất.

Thấy cô cứ khóc vì lo lắng cho ba mình cậu có chút đau lòng. Ước rằng bản thân mình cũng có ba mẹ thì vui biết bao nhiêu.

Cậu không trách ông trời đã cướp đi ba mẹ của mình. Vì chẳng phải đã có Giai Giai rồi sao. Cậu sẽ cùng cô xây dựng một gia đình thật hạnh phúc.

Thôi, không nghĩ ngợi nhiều nữa. Điều cậu lo bây giờ là sức khỏe của Giai Giai.

’ Em bình tĩnh lại đi, ba sẽ không sao đâu ’. Lục Đông vuốt nhẹ tấm lưng cô an ủi.

Tuy là động viên an ủi, nhưng cậu biết tình hình sức khỏe của ông như thế nào bây giờ lại chịu cú sốc như vậy nữa, e rằng khó mà vượt qua.

Cô nước mắt lưng tròng dựa vào vai cậu, bây giờ cô chỉ mong ba khỏe trở lại là đủ rồi.

Ting

’ Ơ, bác sĩ ba tôi như thế nào rồi ’. Thấy bác sĩ bước ra, cô vội chạy lại hỏi thăm tình trạng của ba mình như thế nào.

Bác sĩ gương mặt lấm tấm mồ hôi, thấy cô lo lắng cho ba mình, bác sĩ cũng không chần chừ mà nói về tình trạng của ông:

’ Ông ấy đã khỏe lại rồi, nhưng tránh để bệnh nhân xúc động mạnh … ’. Bác sĩ không biết bản thân nói vậy là đúng hay sai nhưng một khi đã hứa với người khác là phải giữ lời, không còn cách nào khác.



’ Không còn gì nữa, tôi xin phép ’.

’ Cảm ơn bác sĩ ’. Cô rối rít nói lời cảm ơn.

Cô thì đang xúc động vì hạnh phúc, cuối cùng ba đã không sao.

Lục Đông thì mang một dấu chấm hỏi lớn trong đầu.

Không thể nào như vậy được!

Thật ra, cũng không khó để hiểu tại sao bác sĩ lại nói như vậy.

Có lẽ cũng giống lần trước ông Thẩm đã dặn với bác sĩ đừng nói cho ai biết bệnh tình của ông.

Cũng may lần đó bác sĩ đã nói hết cho cậu biết. Không thôi cậu sẽ không biết đến bệnh tình của ông như thế nào.

Không được, cứ tiếp tục che giấu như thế này không phải là cách hay. Cậu phải tìm cách khuyên nhũ ông. Sau này, nếu biết được chuyện cô ấy không biết sẽ sốc đến mức nào. Thà đau lòng trước còn hơn hối hận trong muộn màng.

’ Em vào thăm ba ’. Giai Giai nói với Lục Đông. Cô nôn nóng muốn gặp ba lắm rồi.

Cậu kéo tay Giai Giai lại, không có ý định cho cô đi:

’ Em khoan đi đã, em từ chiều hôm qua vẫn chưa ăn được gì, hay em đi ăn trước, anh sẽ ở đây với ba ’. Cậu muốn đuổi khéo cô để có thời gian nói rõ mọi chuyện với ông Thẩm.

’ Như vậy sao có thể chứ, anh đi ăn trước em ở lại với ba ’. Làm sao cô có thể chấp nhận. Người cô muốn gặp ngay bây giờ chính là ba. Từ khi ba ngất xĩu cô đã lo lắng không yên, bây giờ có cơ hội thì làm sao có thể bỏ qua.

’ Em không coi anh là người nhà sao? ’. Đối với cô gái bướng bĩnh như Giai Giai thì phải đánh đòn tâm lí không thôi sẽ không ai trị được.

’ Em không có nghĩ như vậy ’. Cô vội biện minh, từ lâu cô đã coi Lục Đông là người một nhà.

’ Em rõ ràng là có ’. Cậu cố gây sức ép cho Giai Giai buộc cô phải chìu theo ý của mình.

’ Không có thật mà … Được rồi, em sẽ đi ăn, anh đừng giận nữa mà ’. Nhìn gương mặt phụng phịu giận dỗi của Lục Đông mà cô đành chìu lòng cậu. Huống hồ cậu chỉ muốn tốt cho cô.



Đạt được mục đích, Lục Đông gỡ bỏ gương mặt trẻ con, đi vào phòng bệnh của ông Thẩm.

’ Vậy anh vào trước đây ’.

’ Em sẽ mua gì đó cho ba và anh ’.

’ Được ’.

Nhìn phía sau cô cảm thấy vừa ấm áp vừa hạnh phúc khi có người biết lo lắng cho ba cô như vậy. Ở bên cậu, cô không cần lo lắng điều gì nữa.

Mỉm cười ngọt ngào, định quay gót đi thì nghe tiếng chuông điện thoại.

Cô khá bất ngờ khi nhìn thấy tên người gọi đến.

’ Ba sao rồi? ’. Minh Châu khi về nhà đã suy nghĩ một đêm, cảm thấy có lỗi khi bản thân đã nói nặng lời với ba. Vốn dĩ là điện cho ông Thẩm nhưng không có ai nghe máy. Ép bụng mới gọi đến cho con nhỏ mà mình không ưa.

Giai Giai cố kìm chế bản thân để không nói ra những lời xúc phạm đến người khác. Nhưng chị ta thật quá đáng, làm cho ba ngất xĩu điều này cô không thể để yên được.

’ Nhờ chị mà ba bây giờ đang ở bệnh viện, vừa lòng chị chưa? ’.

Đầu dây bên kia hoảng hốt:

’ Mày nói cái gì, ba bây giờ đang ở bệnh viện nào, hả? ’.

Mặc dù, biết là chị ta lo lắng cho ba, nhưng cô vẫn còn tức nên ngắt luôn điện thoại, không cho Minh Châu biết ông Thẩm đang ở đâu.

Sau khi ngắt điện thoại cô tìm chút gì đó ăn lót dạ. Còn ba và Lục Đông nữa, hai người họ vẫn chưa ăn gì.

Minh Châu tức đến không kịp thở.

’ Con nhỏ mày dám tắt điện thoại của tao ’. Tuy là tức giận nhưng vẫn rất lo lắng cho ba của mình.

Minh Châu đang ở công ty, bây giờ còn 10 phút là vô làm rồi, nếu đến bệnh viện sẽ không kịp. Còn nữa, tìm ra được bệnh viện nào mới là quan trọng.

Thế Khải từ bên ngoài đi vào đã thấy Minh Châu bước đi rất gắp ráp. Bình thường anh sẽ không để ý, nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Anh bước nhanh đến hỏi Minh Châu:

’ Chị có chuyện gì sao? ’.

Thấy Thế Khải, Minh Châu vui mừng khôn xiết:

’ Em đi thăm ba ’. Có lẽ cách xưng hô với Thế Khải hơi kì lạ, nhưng Minh Châu không thể thay đổi được.

’ Sao? Chú ấy bị gì ’. Anh có vẻ kích động mà xiết chặt cổ tay người đối diện.

’ Ba em bị ngất xỉu, nhưng con nhỏ Giai Giai không nói là ba đang ở đâu ’.

’ Vậy chị tìm kiếm bằng cách nào? … Được rồi, với danh tiếng của chú ấy thì không khó để tìm, chúng ta đi thôi ’. Thật ra, anh chỉ tìm cớ để gặp Giai Giai, chứ không có ý định sẽ đến thăm ông Thẩm.

’ Đi thôi ’.

Thế Khải kéo tay Minh Châu ra ngoài, nhưng hai người họ không để ý có người nhìn mình bằng cặp mắt không hài lòng …