Lời Nói Dối Đau Thương

Chương 61: Lỡ miệng




Mặc Thừa Quân nhìn họ rời đi mà lòng cảm thán.

’ Cứ có cảm giác công ty của mình là cái công viên công cộng ai cũng có thể tùy ý ra vô không cần xin phép như vậy ’. Sao khi nói một mình trong bất lực Thừa Quân cũng trở về nơi làm việc của mình …

- ------------------

’ Chú đã khỏe hẳn chưa ạ ’. Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của ông Thẩm, cậu có chút đau lòng.

Ông gượng cười để cho Lục Đông an tâm:

’ Chú không sao đâu ’.

’ Chú đừng giấu con nữa … ’.

Ông Thẩm thấy được trong lời nói của cậu có chút ngập ngừng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
2. Trông Em Từ Thuở Còn Thơ
3. Bé Thích Khách, Tới Ám Sát Anh Đi Nè
4. Một Chạm Là Say Đắm, Hai Chạm Là Đấm Ngay
=====================================

’ Có chuyện gì con cứ nói ’.

Lục Đông thở dài, lấy hết can đảm để nói ra những gì mình suy nghĩ.

’ Con … có chuyện này muốn thưa với chú ’.

Ông Thẩm đang trông đợi điều cậu nói là gì.



’ Ba, Lục Đông, con có mua đồ ăn cho hai người rồi ’. Vừa mở cửa Giai Giai đã thấy ba và người cô yêu đang trò chuyện vui vẻ rồi. Nhưng thật ra không khí vô cùng căn thẳng.

Bao nhiêu tâm sức cậu còn chưa kịp nói đã bị Giai Giai phá hỏng.

Thấy cô ông Thẩm cũng quên mất mình đang chờ đợi Lục Đông nói chuyện gì.

’ Giai Giai, ba không đói ’. Ông thật sự không còn sức lực cũng như tâm trí nào để ăn uống nữa. Bao nhiêu chuyện cứ dồn dập vào người làm ông khó thở vô cùng.

’ Ba không ăn sao có thể khỏe lại được chứ ’. Cô lo lắng cho ba vô cùng, cứ không ăn như thế này sức khỏe nào chịu nỗi.

’ Nhưng mà … ’. Ông lại có ý định từ chối.

’ Chú cứ ăn một ít cũng được, không thôi cô ấy lại cằn nhằn đến con ’. Lục Đông cũng giúp Giai Giai khuyên ông.

Nhìn ánh mắt mong đợi của hai đứa mà ông cảm động vô cùng. Giá như Minh Châu cũng biết suy nghĩ thấu đáo một chút, ông sẽ an lòng biết bao nhiêu.

’ Được, ba sẽ ăn ’. Nhận lấy cháo từ tay Giai Giai, ông nghiêm túc ăn từng muỗng.

’ Lúc nãy, chị Minh Châu có gọi điện cho con ’. Đang vui vẻ, bỗng nhiên cô nhắc đến cái tên Minh Châu làm không khí trùng xuống.

’ Con bé nói gì? ’. Khi nghe Giai Giai nhắc đến Minh Châu ông buông bát cháo trên tay xuống, hỏi xem con bé còn muốn gì từ ông.

Từ lúc Minh Châu nói ra những lời khó nghe đó, ông cũng biết bản thân mình kì vọng sai người, cũng như tình cảm của hai ba con sẽ không bao giờ có tiến triển tốt đẹp. Thôi thì cứ thuận theo lẽ tự nhiên, ông cũng không tiếp tục hi vọng con bé sẽ thay đổi.

’ Chị ấy hỏi ba như thế nào rồi. Ba, có lẽ chị ấy đã biết sai nên mới gọi hỏi thăm, ba đừng có để trong lòng những lời chị ấy nói ’.

Giai Giai đúng là hiểu chuyện, có được đứa con gái như vậy khiến ông an ủi phần nào. Những lúc ông và Minh Châu cải vả, đỉnh điểm là lúc Minh Châu đòi ra ở riêng cũng chính Giai Giai là người đứng ra hòa giải. Nhưng với tính cô chấp của Minh Châu thì không một ai có thể lay chuyển được. Huống chi, Minh Châu xem Giai Giai là cái gai trong mắt thì làm sao có thể nghe lời khuyên của cô.

’ Ba không giận gì con bé, chỉ giận bản thân mình. Cố chấp yêu cầu bản thân phải bù dắp cho con bé nhưng vì sự chìu chuộng sai cách đã khiến con bé đi sai đường ’. Ông trầm ngâm tâm sự cùng với Giai Giai.

Nhìn thấy ba tự trách, cô vừa thương ba vừa giận chị Minh Châu. Lúc nào cũng làm cho ba buồn phiền, rồi trách ngược lại ba đối xử không công bằng.

Người đối xử với Minh Châu không công bằng nhất chính là bản thân của chị ấy!

Cứ tự tạo áp lực cho mình, rồi áp đặt lên cho người khác. Trông khi đó, ba là người thương yêu chị ấy hơn ai hết.



’ Ba à, đừng suy nghĩ nhiều, ăn một ít nữa con sẽ cho ba uống thuốc ’.

Ông thật sự không thể nuốt trôi một thứ nào hết.

’ Ba không ăn, con mang ra ngoài đi ’.

Cô tự trách bản thân, đang yên đang lành lại nhắc đến cái tên người đó làm cho ba không vui, cũng không chịu ăn gì hết.

’ Thôi em, nếu chú không ăn thì cũng phải có thời gian nghĩ ngơi, chúng ta ra ngoài trước ’. Thấy tình hình không ổn, cậu lên tiếng giải vây cho bầu không khí ngột ngạt này.

’ Được ’.

Cô nói với Lục Đông xong rồi lại quay qua nói với ông Thẩm:

’ Con ra ngoài trước, ba nghĩ ngơi đi ạ ’.

’ Hai đứa con bận việc gì thì cứ đi, ba ở lại một mình không sao đâu ’. Ông đã làm phiền hai đứa trẻ này nhiều rồi.

’ Con chỉ ra ngoài một lát, sẽ không để ba ở đây một mình đâu ’.

Nói rồi cô đứng dậy nhìn Lục Đông: ’ Chúng ta đi ’.

’ Ừm … ’.

Cả hai ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh cho ông Thẩm.

’ Em đó, sau lại nhắc đến Minh Châu chứ ’. Cậu cũng không vui khi nhắc đến tên người này.

’ Em không cố tình đâu, chỉ tại … ’. Cô chỉ muốn nói giúp Minh Châu để cho ba đừng quá nặng lòng về những lời chị ấy nói, không ngờ lại tác dụng ngược như vậy.

Thấy gương mặt hối lỗi trông đáng yêu vô cùng, làm sao Lục Đông cậu có thể giận dỗi chứ.

’ Anh không trách em, chỉ là nhắc nhỡ để em đừng tái phạm nữa ’.

’ Em biết rồi ’. Đúng là cô cần phải được chú già Lục Đông này uốn nắn nhiều lần nữa mới có thể trưởng thành đây mà.

’ Em ở lại đây với ba, anh về nhà trước, em có muốn mua gì thêm không? ’.

’ Không cần đâu, tối em sẽ về nhà lấy đồ ’.

’ Vậy còn ba em? ’.

’ Nghe nói ba bệnh, tối nay chú Lý sẽ trở lên thành phố để chăm sóc cho ba ’. Cũng may cô còn chú Lý, nếu có một mình cô không biết sẽ xoay sở như thế nào.

’ Giai Giai, có phải em gọi cho chú Lý? ’.

Giai Giai thấy ánh mắt hỏi tội đó thì có chút chột dạ, gật gật đầu coi như là trả lời cậu.

Cậu ôm trán, bất lực:

’ Em đó … hết nói luôn mà ’.

Giai Giai cười cười như mình vô tội.

Sở dĩ cậu nói như vậy là vì Giai Giai lại đi làm phiền chú Lý về quê thăm nhà. Chẳng phải ở đây còn có Lục Đông cậu sao? Hay là cô ấy không tin tưởng đến mình? …