Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan - Chương 73




Nam Triều có phong tục đi lễ chùa vào ngày trăng tròn tháng mười.

Ngày mười lăm tháng mười năm Nguyên Ninh thứ mười, Thái Hậu nương nương vì muốn cầu phúc cho Hoàng đế đang ốm đau trên giường, mang theo một đoàn người đi đến chùa Dục Phật Tự ở Vũ Châu địa phương lân cận kinh thành, để ăn chay cầu phúc. Dục Phật Tự là ngôi chùa có lịch sử lâu đời nhất ở Nam Triều, tồn tại cùng Nam Triều từ lúc sơ khai đến hiện tại lúc trước có một vị tiên đế sau khi thoái vị liền xuất gia vào Dục Phật Tự, bởi vậy địa vị của Dục Phật Tự rất cao hương khói hàng năm đều cường thịnh.

Dục Phật Tự tuy rằng không ở kinh thành, nhưng Vũ Châu là địa phương gần kinh thành, hoàng thất hàng năm sẽ cho người đến Dục Phật Tự ăn chay cầu phúc, Liễu Thanh Đường thân là Thái Hậu tự mình đến cầu phúc người khác không thể không chú ý. Mấy năm nay Thái Hậu cùng Hoàng đế sóng ngầm mãnh liệt mọi người trong triều đều nhìn ra được, nay thấy nàng khua chiêng gióng chống đi Dục Phật Tự vì Hoàng đế cùng hoàng thất cầu phúc, mọi người cũng chỉ nghĩ nàng muốn lấy thanh danh.

Đại khái cũng chỉ có vài người thân cận với Liễu Thanh Đường mới đoán được, nàng chỉ vì muốn cùng tần đại tổng quản Từ An Cung ở chung một chỗ mà thôi.

Đương nhiên Liễu Thanh Đường đối với ngoại nhân thì vẫn đoan trang nghiêm nghị, trừ khi là người cực kì quen biết nếu không căn bản không có ai nghĩ nguyên nhân nàng xuất cung chỉ vì nữ nhi tình trường. Bởi vì Hoàng đế vẫn triền miên nằm trên giường bệnh mà thế cục ở triều đình càng thêm mù mịt, hầu như mọi người đều cảm thấy Thái Hậu nương nương huy động người đi đến Dục Phật Tự cách xa kinh thành là có nguyên nhân, nói không chừng bởi vì kinh thành sắp phát sinh chuyện gì mà nàng không thể ở đấy, cho nên mới lựa chọn thời điểm này rời khỏi kinh thành đi cầu phúc.

Nhưng trên thực tế, Liễu Thanh Đường chỉ vì muốn có cơ hội thả lỏng thật tốt, sau đó bên Tần Thúc cùng nhau nghỉ ngơi một thời gian thôi. Từ khi ca ca nàng bắt đầu ở trên triều bộc lộ tài năng, phần lớn những người phe phái Liễu gia ở trên triều nắm quyền quyết định đại sự. Trước kia những kế sách Liễu Thanh Đường ngầm tính toán đều bị ca ca vơ vào người, hơn nữa so với nàng làm còn tốt hơn, ngắn ngủi hai năm đã chèn ép Vương thủ phụ lợi hại, trong thời gian này bởi vì Vương thủ phụ phải lo lắng chuyện Tiêu Hoài Húc ốm đau trên giường, thừa cơ ly gián phe cánh Vương thủ phụ.

Đoạn thời gian Liễu Thanh Đường lấy lui làm tiến kia phe cánh Vương thủ phụ có một số người đắc ý vênh váo, khi đó làm một vài việc hồ đồ, Liễu Thanh Đường lúc đó vẫn cho người nhìn chằm chằm, nắm chắc nhược điểm của bọn họ chờ thời cơ thích hợp từng việc một lôi ra ngoài ánh sáng, hoàn toàn chặt đứt đường lui của đám người Vương thủ phụ. Lúc này thời cơ đã chín mùi, vừa vặn bị quốc cữu Liễu Thanh Dong lợi dụng, hung hăng đả kích Vương thủ phụ.

Vương thủ phụ vẫn làm thủ phụ như trước, nhưng phía dưới còn rất nhiều Tham Tri chức vụ quan trọng, trong sáng ngoài tối dần dần đều đổi thành thân tín của Liễu gia hoặc là phe cánh trung lập. Vương thủ phụ từ từ mất dần quyền lực. Thế lực bên ngoài Tiêu Hoài Húc nắm giữ không nhiều lắm, người trong tay Vương thủ phụ cũng có thể nói là người của Tiêu Hoài Húc. Lúc này Liễu Thanh Dong quả nhiên đã đi một nước cờ ngoan tuyệt, còn cố ý để những người đó dâng tấu chương lên chọc tức Tiêu Hoài Húc, như vậy có thể xả giận cho nàng một phần nào đó.

Không chỉ có ca ca Liễu Thanh Dong nhà mình cố ý làm những hành vi chọc tức Tiêu Hoài Húc làm cho Liễu Thanh Đường cảm thấy buồn cười, ngay cả Tần Thúc càng ngày làm việc càng cay độc thường xuyên làm cho Tiêu Hoài Húc khó chịu, bởi vậy mới nói nam nhân ấy mà mặc kệ bao nhiêu tuổi có một số thời điểm so với đứa trẻ còn ngây thơ hơn.

Liễu Thanh Đường còn muốn Tiêu Hoài Húc sống vài năm , tốt nhất là vào năm nguyên ninh thứ mười lăm, thời điểm kiếp trước nàng chết đi, để cho hắn gánh lấy tội ác của hắn trọn vẹn luật nhân quả. Hận ý đi theo nàng hàng đêm vào giấc ngủ hiện tại nàng đã buông xuống được, nhưng những chuyện đã từng phát sinh nàng không có cách nào quên được, Liễu Thanh Đường bây giờ chỉ muốn lấy mạng đền mạng. Nếu nói đời này Tiêu Hoài Húc chưa kịp tạo thành thương tổn cho bọn họ, cũng chỉ vì hắn không có năng lực mà không phải không có ý định, chỉ riêng điểm này hắn đã không thể là người vô tội. Huống chi kiếp trước nàng cùng Liễu gia còn có Tần Thúc gặp nạn thì hắn sao có thể vô tội?

Chỉ năm năm nữa thôi, Liễu Thanh Đường ngồi trên xe ngựa nhìn Tần Thúc bên cạnh đưa cho nàng quả hạch, trong mắt lộ ra lưu luyến cùng ý cười. Còn năm năm là có thể xong tất cả, đến lúc đó có thể cho con nuôi kế vị, trừ bỏ phe phái triều đình cũ, bồi dưỡng một số thần từ có khả năng phụng sự vì đứa nhỏ, vì hắn bồi dưỡng phe phái trung lập, sau đó năm năm Liễu gia bọn họ dần dần rút lui khỏi triều đình. Cho dù có năng lực ngầm bảo vệ bản thân, nhưng bề ngoài cũng muốn sạch sẽ.

Nàng tin tưởng Tố Thư sẽ dạy dỗ đứa nhỏ làm một Hoàng đế thật tốt, mà bi kịch Liễu gia sẽ không phát sinh lần nữa. Đợi đến lúc đó nàng sẽ không quản việc này nọ nữa, chỉ cần hưởng phúc thật tốt. Với trí thông minh của con nuôi có thể chỉ cần hắn kế vị nhiều nhất hai năm, nàng có thể cùng Tần Thúc đi đến Ngự Thủy sơn trang, rời khỏi hoàng cung tràn đầy thị phi. Nhiều năm nàng lao tâm khổ tứ vì Liễu gia, vì triều đình như thế đã đủ rồi, chờ hết thảy ổn định nàng cũng chả muốn chức vị gì chỉ muốn cùng Tần Thúc sống thật tốt. Liễu Thanh Đường càng nghĩ càng cảm thấy cao hứng nâng má nhìn chằm chằm sườn mặt Tần Thúc.

Tần Thúc phát hiện ánh mắt nàng, trước tiên cầm quả hạch bóc sạch, lúc này mới nhìn về phía nàng, thấy trên mặt nàng tươi cười Tần Thúc không nhịn được cũng cảm thấy thật vui vẻ. Chỉ cần nhìn thấy nàng cao hứng, hắn liền vui vẻ cảm giác này quả nhiên là không cần lý do.

“Có gì vui vậy?”

Liễu Thanh Đường cười nói;

“Nghĩ đến sau này chúng ta đi dưỡng lão ở Ngự Thủy sơn trang được không.”

Nàng nói xong giơ tay kéo đĩa quả hạch đã được hắn bóc sạch sẽ đếm sáu hạt cho vào miệng. Nghe được từ dưỡng lão Tần Thúc sửng sốt, trong mắt cũng không che giấu được một chút mong chờ. Dưỡng lão từ này nghe thật hạnh phúc, ước mong lớn nhất không cầu đâu xa, không phải chỉ cần được cùng người trước mặt này bạch đầu giai lão sao. Hai người chỉ mới hai mươi mấy tuổi đã tính đến chuyện dưỡng lão, đúng là không hẹn mà cùng chung suy nghĩ.

Nét mặt Tần Thúc nhất thời mềm mại, Liễu Thanh Đường biết hắn cũng rất mong chờ không nhịn được cách bàn nhỏ lôi kéo hắn hôn lên chóp mũi, nhìn vào đôi mắt trong trẻo bình thường luôn hờ hững của hắn nói.

“Nhiều nhất là năm năm nữa, ngươi sẽ theo lão Thái Hậu này lui xuống hưởng phúc, sau đó mỗi ngày từ sáng đến tối đều phải đi theo bà lão này.”

“Thanh Đường một chút cũng không già, về sau cũng sẽ không già.”

Cuối cùng Tần Thúc cũng nói được một câu dễ nghe chọc cho Liễu Thanh Đường cười đến lúm đồng tiền xuất hiện. Liễu gia người nào cũng có lúm đồng tiền, nhưng nếu cười không cực kì vui vẻ thì không nhìn ra. Liễu Thanh Đường khi còn bé thường xuyên cười ra má lúm đồng tiền, sau khi trưởng thành ít khi nào được cười cực kì vui vẻ ra má lúm đồng tiền. Ca ca nàng tuy rằng luôn cười ha hả, thế nhưng Liễu Thanh Đường cũng chưa từng thấy má lúm đồng tiền của hắn xuất hiện quá hai lần, về phần phụ thân nàng nghe lão quản gia nói khi mẫu thân nàng còn sống có từng xuất hiện qua.

“A, Tần Thúc ta muốn ăn cái này, ngươi bóc cho ta đi.”

“Ăn cái này không tốt đâu.”

Tần Thúc đối với nương nương nhà mình càng lớn tuổi càng thích ăn những đồ ăn vặt của trẻ con cảm thấy thật bất đắc dĩ, mấy thứ này dễ dàng no bụng lại không có dinh dưỡng, ăn những thứ này xong nàng sẽ không thích ăn cơm, hơn nữa loại đồ ăn vặt này ăn nhiều nàng lại bị nổi nhiệt bị đau trong miệng.

Mỗi lần như vậy Tần Thúc đều cảm thấy cả người lo lắng, so với thẩm vấn tội nhân cùng với lục đục đấu đá trong cung còn lo lắng hơn. Những việc khác hắn đều có thể làm thuần thục, nhưng nương nương thích ăn vặt hắn không có cách nào ngăn cản, bởi vì cho dù biết những đồ ăn đó không tốt nhưng chỉ cần nàng nhìn về phía hắn bĩu môi quay ngoắt đầu đi, bất giác Tần Thúc liền cái gì cũng nghe theo ý nàng.

Mỗi khi ma ma, Đào Hiệp hai người bọn họ ân cần dạy bảo hắn phải để ý nàng ăn uống cho thật tốt, lúc bắt đầu hắn cũng âm thầm hạ quyết tâm không cho nàng ăn nhiều, về sau lại thành giúp đỡ Thanh Đường giấu diếm để cho nàng ăn thoải mái thì thôi. Lúc này tuy rằng miệng nói không cho ăn nữa nhưng nhìn thấy Liễu Thanh Đường thiết tha nhìn chén quả hạch, giống như có chút chán nản chậm rãi ăn Tần Thúc lập tức cảm thấy không nỡ, do dự một chút lại nói:

“Chỉ được ăn thêm một chút nữa thôi đấy.”

Cho dù hắn biết nàng giả bộ, cho dù nàng cũng biết hắn biết rõ nhưng lần sau vẫn cứ tiếp tục lặp lại.

Ngồi xe ngựa một ngày một đêm Liễu Thanh Đường ỷ vào có Tần Thúc bên cạnh chuyện gì cũng chiều theo ý nàng, ngay cả cơm trưa cũng không ăn chỉ chăm chăm ăn đồ ăn vặt. Ma ma đến xem một hồi chỉ có thể nhìn thoáng qua tần đại tổng quản khiển trách, cuối cùng đành bất đắc dĩ lắc đầu rời đi.

Gần tối thì cũng tới Dục Phật Tự, Liễu Thanh Đường ở đại điện đã bái phật xong. Nếu nói trên đời có Phật vì sao kiếp trước nàng một lòng vì dân chúng vì người thân, vì sao người thân của nàng vô tội lại bị rơi vào kết cục kia. Nhưng nếu nói trên đời không có Phật nàng làm sao có thể sống lại một lần nữa, đem tất cả một lần nữa nắm ở trong tay. Liễu Thanh Đường kiếp trước không tin phật, kiếp này lại không biết có nên tin hay không, nhìn Đức Phật tôn kính ở trên điện thờ thật lâu sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng xoay người rời khỏi đại điện.

Dục Phật Tự có lịch sử lâu đời bên cạnh đó còn có một toàn trang viên nổi tiếng trồng được nhiều loại hoa sơn trà quý hiếm. Nghe nói rất nhiều năm trước có một vị trụ trì cực yêu thích ngắm sơn trà, liền xây dựng một vườn sơn trà nho nhỏ để chăm sóc, sau đó từ từ mở rộng chủng loại tới hiện tại đã thành một ngọn núi trồng các loại cây sơn trà, trong đó có vô số giống sơn trà quý hiếm, thời kỳ hoa nở rộ số người đến đây dạo chơi nhiều vô số, đương nhiên những người có thể vào đều không phú thì quý.

Rằm tháng mười vào đúng mùa trà, nghe nói Thái Hậu tôn quý nhất Nam Triều Liễu Thanh Đường muốn đến đây, còn cố tình đến sớm để ngắm hoa sơn trà vì vậy nửa tháng trước cả một vườn hoa sơn trà đã không thấy một người ngoài nào, cả vườn hoa sơn trà ở trong trạng thái sẵn sàng chờ đón một mình Thái Hậu nương nương. Mà cái người chiếm lĩnh một vườn hoa sơn trà rộng lớn Liễu Thanh Đường lại là vì Tần Thúc.

Thật ra Liễu Thanh Đường đối với hoa sơn trà không có cảm giác gì, nhưng nàng biết Tần Thúc thích hoa này, ở Từ An Cung thời điểm mấy bụi hoa sơn trà trong vườn nở hoa, hắn đều dặn người trông coi cẩn thận, cho nên mấy bụi hoa sơn trà càng ngày càng đẹp. Lần trước lúc con vẹt béo phá hỏng mấy bụi hoa, Tần Thúc không chút nương tay nhổ ba cái lông vũ màu lam để làm cho nàng cây trâm mới, làm cho con vẹt béo kia khi bọn họ nhìn đến vẫn thấy nó ủ rũ co rụt cánh rúc vào góc lồng.

Cho nên Liễu Thanh Đường đặc biệt muốn đến Dục Phật Tự vào tháng mười thật ra là muốn để Tần Thúc ngắm hoa, chờ cho người Dục Phật Tự sắp xếp thật tốt, Liễu Thanh Đường lập tức lôi kéo Tần Thúc đi hoa viên ngắm sơn trà, cũng không quan tâm lúc này đã đêm tối.

Hai người đều mặc áo choàng, trên tay Tần Thúc còn cầm một cái đèn lồng, một tay nắm chặt tay nàng đi ở con đường gạch đá màu xanh. Tháng mười khí trời đã bắt đầu lạnh, trong tay Liễu Thanh Đường còn nắm lò sưởi tay Tần Thúc đưa cho, chỉ là nàng cầm lấy liền có ý nghĩ không tốt không để cho Tần Thúc kịp phản ứng đã đoạt lấy đèn lồng trong tay hắn, lôi kéo hắn đi về phía bụi hoa, giống như đứa trẻ nôn nóng muốn tranh công rẽ vào một con đường không có ai đi qua, dọc đường đi làm rơi xuống vô số cánh hoa.

Hoa viên im ắng chỉ có ánh đèn ở phía xa xa mờ nhạt, còn có ánh sáng từ cái đèn lồng Liễu Thanh Đường đang cầm ở tay, từ xa nhìn lại xuyên qua bụi hoa lúc ẩn lúc hiện giống như đom đóm mùa hè.

Liễu Thanh Đường đi quanh co qua rất nhiều đường mòn, kéo theo Tần Thúc đi qua rất nhiều bụi hoa khiến cho hoa lá rơi đầy đầu, cuối cùng cũng tìm thấy một gốc cây thật lớn nhìn qua hình như là hơn trăm năm, nhánh cây nở đầy hoa sơn trà lúc này mới vừa lòng đem đèn lồng treo lên một nhánh cây, kéo Tần Thúc ngồi dưới tàng cây.

Hoa trên cành nở tầng tầng lớp lớp rung động lòng người, có chút ánh sáng mỏng manh nhìn phá lệ động lòng người, nhưng mà ở trong mắt Tần Thúc tất cả những cảnh đẹp đó đều kém xa với Liễu Thanh Đường trước mắt đang nhắm mắt hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu mỉm cười nhìn hắn.

“Năm nay sơn trà trong viện bị con vẹt béo kia làm hỏng không ít, cho nên ta muốn mang ngươi tới nơi này xem, Tần Thúc ngươi có thích không?”

Tần Thúc bị mê hoặc, hắn thích sơn trà bởi vì cảm thấy hoa này rất giống nàng, liền nhìn Liễu Thanh Đường chằm chằm không trả lời câu hỏi của nàng trực tiếp cúi người hôn nhẹ lên cánh môi nàng.