Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm - Chương 74-2: Hát một bài ?




Cô vội xua tan suy nghĩ của bà chị kế bên, từ lúc anh thay cô uống ly rượu kia, mọi ánh nhìn luôn hướng về cô. Có người nhìn bằng ánh nhìn ngưỡng mộ, còn có người như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Cô rùng mình, kéo ly nước ép trái cây về phía mình, uống một ngụm tự trấn an bản thân. Anh nghía sát tai cô thì thầm, khiến mặt cô ửng đỏ hết cả lên.



"Đừng căng thẳng!"



Bà chị mặc áo cúp ngực đối diện chắc chắn đang rất ghét cô, ánh mắt luôn dõi theo hành động của cô khiến cô lạnh xương sống. Cô đưa mắt nhìn cô nàng ấy, ánh mắt anh hướng theo cô, dừng lại tại cô gái ấy, anh ho nhẹ, khẽ lên tiếng.



"Nếu có ý định mời rượu, tôi sẽ không có ý định tiếp"



"Hải Miên, em đừng làm càn nữa, mau vui vẻ cùng mọi người!"



Tên kế bên nắm lấy bàn tay của cô gái ấy, giọng nói ngọt ngào vang lên, tình cảm đút cô gái ấy một miếng trái cây.



"Người ta biết rồi nha"



Giọng nói điệu đà của cô ấy vang lên, cô chỉ tìm một chỗ khuất để nôn mửa, chị gái bên cạnh khẽ khều cô, nói nhỏ.



"Cô ta là tình nhân của Kiên giám đốc"



Cô gật đầu không trả lời, thì ra chỉ là một người phụ nữ cậy quyền lên mặt. Suốt cả buổi chờ tiệc, cô luôn nói chuyện thân thiết với bà chị bên cạnh. Bà chị này tên Lâm Thúc Hy, là một người khá vui vê, suốt buổi luôn hàn huyên cùng cô không ngớt, cũng may có cô ấy cô mới cảm thấy không buồn chán trong buổi tiệc hôm nay. Nhìn kĩ, dung nhan của chị gái này rất được, đôi mắt to tròn, làn da trắng, trang điểm khá nhẹ nhàng, không loè loẹt như các cô gái khác!



Đồng hồ đã điểm giờ lành, tiếng nhạt du dương vui vẻ được bật lên, MC đã bắt đầu lên sân khấu, tiếng nói của MC trong trẻo lưu loát, ngay khi MC vừa dứt lời, tiếng nhạc tươi vui nồng nhiệt vang lớn, tất cả mọi người đều hướng mắt về ba cô dâu và cô dâu đang bước về phía sân khấu, phía sau cô dâu có hai thiên thần nhỏ đang cầm tà váy cưới dài thuớt tha, hai bên đường cũng có vài thiên thần đang rắc những cánh hoa hồng đỏ. Phía trước chính là chú rễ An Khôi đang mỉm cười đón cô dâu tương lai của mình, chỉ qua ngày hôm nay, qua buổi lễ này họ sẽ chính thức là vợ chồng của nhau.Mọi người đều tung hô khen ngợi đôi trai gái tài sắc này.



"Wow! Cô dâu này quả thật rất đẹp! Em nhìn xem, chú rễ cũng rất soái nha"




Thúc Hy cười hí ha hí hửng, nồng nhiệt vỗ tay như một đứa trẻ nhỏ. Cô khều tay Thúc Hy, tránh mọi sự chú ý đang dòm ngó sự nhiệt tình từ Thúc Hy. Cô ngắm nhìn Tử Dung, cô gái này quả thật rất đẹp! Đẹp đến mê người...



"Đứa con gái Tử Dung này, từ nay sẽ giao cho con chăm sóc"



"Ba! Con nhất định sẽ chăm sóc Tử Dung"



An Khôi gật đầu, vui mừng lên tiếng, ông Phù Duy hài lòng, vui mừng đến rơi cả nước mắt. Cuối cùng, ông cũng đã thực hiện được tâm nguyện, tìm cho con gái một chỗ dựa vững chắc, thực hiện lời hứa năm xưa của mẹ Tử Dung. Ông kiềm nén cảm xúc, nhường chỗ cho nhân vật chính ngày hôm nay. An Khôi bước đến gần Tử Dung, khẽ nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Tử Dung, mỉm cười. Lời tuyên bố của MC dẫn dắt buổi lễ thành công tốt đẹp. An Khôi nâng bàn tay trắng nõn nà của Tử Dung lên, cúi người hôn lên bàn tay ngọc ngà ấy, khẽ đeo chiếc nhẫn cưới lên ngón áp út của Tử Dung.



Tử Dung cầm nhẫn trên tay, khẽ chừng chừ một vài giây, đôi mắt long lanh chiếu sáng tựa ánh đèn lấp lánh.



"Tử Dung, đeo cho anh"




"Ừm"



Tử Dung gật đầu, đeo lên ngón áp út của An Khôi, khẽ mỉm cười nhìn An khôi.



"Hôn đi! Hôn đi"



Tiếng hô to nhỏ từ khách mời vang lên, mọi người đang hào hứng tung hô cặp đôi của ngày hôm nay. An Khôi nâng cằm Tử Dung, cúi người hôn lên môi Tử Dung một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, mọi người cười vui vẻ hoan hô, buổi tiệc chính thức được nhập tiệc.



An Khôi cùng Tử Dung bắt đầu đén từng bàn tiếp đãi khách mời. An Khôi chu đáo cầm váy dài giúp Tử Dung, không ngừng uống đỡ giúp cho Tử Dung rất nhiều ly rượu.




"Anh, em có thể tự uống mà, tửu lượng của anh cũng không cao"



Tử Dung lắc đầu khi nhìn thấy An Khôi liên tục uống đỡ giúp mình.



" Không sao, ngày vui anh có thể uống được. Bệnh tình của em không nên dùng rượu"



An Khôi mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc đang bay của Tử Dung, Tử Dung mỉm cười dịu dàng với An Khôi, An Khôi bị lôi sang mời rượu từ người bạn đồng nghiệp. Tử Dung thở dài, mỉm cười nhạt, Tử Dung bước đến lấy cho mình một ly nước ép, lặng lẽ nhìn về một góc xa đằng phía trước. Ánh mắt của Tử Dung không rời khỏi người đó, chậm rãi nhấp từng ngụm nước ép, không hề bước về phía trước, trạng thái như bất động.



"Em mệt rồi sao? Hay em nghỉ ngơi một tý đi?"



"Không! Em không sao, có lẽ đông quá khiến em hơi choáng thôi"



An Khôi lo lắng cho Tử Dung, cử chỉ dịu dàng, dìu Tử Dung về phía trước.



...



Mọi người ăn uống vui vẻ hào hứng, khiến cô cũng vui vẻ ăn không ít, Hải Miên liền đưa ra đề nghị cô ta sẽ lên hát cho mọi người thưởng thức, Hải Miên được mệnh danh là sơn ca thời cấp 3, khiến mọi người vô cùng tò mò. Hải Miên bước lên sân khấu, ánh đèn chiếu rọi vào cô ta, chiếc đầm cúp ngực đính đầy kim tuyến chiếu lấp lánh, thu hút mọi ánh nhìn từ khách mời, đặc biệt chính là phái mạnh của ngày hôm nay. Tiếng nhạc sôi động vang lên, Hải Miên mỉm cười nhảy múa, cất tiếng hát sơn ca của mình. Giọng hát của Hải Miên khá triển vọng, mọi người đều say sưa lắng nghe.



Kết thúc bài hát sôi động nóng bổng từ cô gái Hải Miên, khách mời vỗ tay nồng nhiệt khiến cô ta đắc ý nhếch môi cúi đầu chào, bước xuống sân khấu.



"Nếu rượu tôi mời cô đã không uống? Vậy chi bằng nể mặt tôi hát một bài cho mọi người thưởng thức?"