Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm - Chương 75: Chúng ta đã quen nhau từ lâu rồi?




Những lời nói khích của Hải Miên khiến mọi người nhìn chăm chú vào hai cô gái xinh đẹp này, một cô gái xinh đẹp xa lạ, cô chẳng quen biết vậy mà lại xảy ra hiềm khích với cô vào buổi gặp mặt đầu tiên? Cô hít thở sâu, định lên tiếng, nhưng anh đã nắm chặt lấy tay cô.



" Đừng gây chuyện, nếu muốn kiếm chuyện sau buổi lễ gặp tôi?"



Lời nói lạnh như băng của anh vang lên, mọi người lần lượt đảo mắt sang cô rồi lại sang Hải Miên, cuối cùng lại nhìn chăm chú vào anh. Khẩu khí lạnh lùng, thần thái anh cũng lạnh như băng, ánh mắt tựa chim ưng khiến con người ta khiếp sợ. Cô nhìn trân trân vào anh, chưa lần nào cô thấy anh như thế? Có phải ai chọc anh tức giận anh cũng sẽ như vậy? Lúc nào đối với cô, anh cũng ôn nhu dịu dàng, cử chie đầy chăm sóc, quan tâm.



"Hải Miên, em đừng quấy nữa!"



"Em có quấy đâu? Người ta đang thỉnh cầu tiểu thư đây hát một bài cho mọi người thưởng thức thôi mà"



Giọng nói ẻo lả của Hải Miên vang lên, Hải Miên liếc mắt đưa tình với tên lúc nãy, thân thể nóng bỏng uốn éo khiến cô cảm thấy vô cùng khó coi. Tên bao nuôi Hải Miên toát mồ hôi, khuôn mặt tái xanh sợ hãi, ra sức ngăn cản. Tính tình Hải Miên vô cùng ương bướng, luôn dùng ánh mắt và lời nói khích cô, hoàn toàn không để ý đến anh nói.



"Anh Dương, xin lỗi anh! Tiểu Miên của tôi..."



" Tôi sẽ hát!"



Tiếng nói của tên ấy còn chưa thành câu hoàn thiện, cô liền lên tiếng. Tiếng nói mạnh mẽ dứt khoát vang lên khiến mọi người lại vô cùng ngạc nhiên lần nữa.



" Lục Khê, chị tin em! Cố lên"



Ngoài Thúc Hy ra, mọi người điều đơ người, Hải Miên vô cùng nổi tiếng, một cô gái đơn thuần thế này sao có thể đắc tội. Huống hồ người bao nuôi cô ấy là một tổng giám đốc của công ty lớn ở trung tâm thành phố. Mọi người bắt đầu xì xầm to nhỏ. Tử Dung và An Khôi nhanh chóng đến giải quyết.



"Có Chuyện gì vậy em?"



"Không có gì, hôm nay ngày vui của hai anh chị, em chỉ muốn lên hát một bài góp vui thôi"



Cô nói với Tử Dung và An Khôi, Tử Dung nghi hoặc, nhưng nhìn thái độ chắc nịch của cô khiến cả hai gật đầu. Cô bước lên sân khấu, mọi ánh nhìn đều hướng về cô. Cô bắt đầu chọn một bài hát, bài hát pretty boy vang lên, giao điệu nhẹ nhàng du dương. Tiếng hát trong trẻo của cô vang lên, mọi người đều say sưa lắng nghe giọng hát hay, mượt mà của cô. Nụ cười vui vẻ, cùng những cái bước qua bước lại nhịp nhàng theo điệu nhạc cũng khiến cô tựa thiên thần trong tà váy maxi trắng.



"Cô gái này cũng được chứ nhỉ?"




An Khôi ghé sát tai anh khẽ thì thầm, anh im lặng lắng nghe giai điệu, vân giữ nét trầm tư trên khuôn mặt ngắm nhìn hình dáng của cô uyển chuyển trên sân khấu.



"Lo mà đi tiếp đãi khách cho tốt"



Anh liếc nhìn An Khôi, giọng nói có chút lạnh lùng, hờ hững. An Khôi làm mặt đau lòng, nhanh chóng chạy theo Tử Dung đang đứng cạnh nói chuyện cùng đám bạn.



Tiếng nhạc bắt đầu nhỏ dần, nhanh chóng kết thúc. Cô cúi đầu chào mọi người, bước xuống sân khấu. Mọi người vỗ tay nồng nhiệt, so với bài hát nóng bỏng của Hải Miên, thì bài hát cô mang đến lại có giai điệu rất êm tai, khiến mọi người say sưa chìm đắm trong khúc nhạc. Hải Miên bực tức, mặt đỏ như trái cà chua chín. Bàn tay giựt lấy ly rượu uống hết bằng một ngụm. Mọi ánh nhìn bây giờ đều chuyển sang cô, những lời khen ngợi chuyển từ Hải Miên sang cô khiến Hải Miên vô cùng ấm ức.



"Anh à, cô ta thật đáng ghét!"



"Bảo bối ngoan, mặc kệ cô ta nhé?"



"Anh...anh không thương em"




"Em hãy hiểu cho anh, anh có lý do riêng"



Tên đó cố dỗ dành Hải Miên, ôm gọn cô ta vào lòng. Lâu lâu khẽ liếc nhìn thái độ điềm tĩnh của anh. Cô bước xuống sân khấu, mọi kí ức ùa về khiến cô rơi vào trạng thái suy tư.



"Anh, ước mơ của em là ca sĩ. Anh thấy em hát hay không?"



"Hay! Hay! Tiểu Khê là hay nhất"



"Anh ủng hộ em làm ca sĩ?"



"Chỉ cần em thích anh đều chấp nhận"



Những câu nói quen thuộc vang bên tai, đôi mắt cô long lanh ngấn nước, cô từng nhớ cô rất thích làm ca sĩ, cô rất thích đem tiếng hát đến mọi người, nhưng chưa bao giờ cô có cơ hội để thể hiện. Sau này, cô đã từng hứa sẽ thi vào nhạc viện, nhưng từ lâu cô đã quên mất...




"Khê, Lục Khê em sao vậy?"



"..."



"Khê, Thúc Hy kêu em kìa?"



"Dạ?"



Cô quay lại trạng thái hiện tại, thoát khỏi hồi kí ức, cô dụi dụi mắt gật đầu với anh, quay sang Thúc Hy đang nhiệt tình khen ngợi.



"Lục Khê, không ngờ em lại có tiềm năng ca hát như vậy? Mới gặp em chị đã thấy thích rồi, chị làm công ty âm nhạc, sau này khi em cần nhất định đến gặp chị nhé?"



Cô gật đầu, thì ra Thúc Hy là trợ lý của các ca sĩ, nhưng sao chị ấy đi một có một mình lại không ngồi cùng bạn bè?



"Em nhất định sẽ tìm chị, nhưng...sao chị lại ngồi ở đây một mình, không tiếp xúc với ai?"



"Ba chị đi công tác, chị đến giùm thôi hihi"



Thúc Hy vui vẻ trả lời, nụ cười của cô gái này thật tươi, người chị gái này dường như chả có sự lo âu nào trên khuôn mặt xinh đẹp. Thúc Hy rời khỏi bàn đi vào nhà vệ sinh, anh lúc này mới quay sang cô, khẽ vuốt mái tóc đang bay vào môi cô. Anh không muốn làm phiền cuộc trò chuyện của hai người, chỉ trầm tĩnh tiếp chuyện từ khách khứa, buổi tiệc này anh thật có nhiều người quen, họ đều đến nâng ly mời rượu anh.



"Thúc Hy và em cũng hợp tính nhỉ?"



"Chị ấy thật tốt."



Anh nhìn cô một hồi lâu, không hề lên tiếng. Cô suy nghĩ một hồi lâu, nhìn vào ánh mắt của anh.



"Anh à, chúng ta đã quen nhau từ lâu rồi?"