Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm - Chương 78: Trò chơi bắt đầu




Cô nhìn sâu vào đôi mắt màu nâu ấy, đôi mắt mang nét u buồn, mùi hương bạc hà đặc trưng đó tỏa ngát xung quanh khứu giác của cô. Cô ôm đầu suy nghĩ, tại sao lại là anh, người tên Nam Phong chính là Mặc Dương, Mặc Dương chính là Nam Phong? Tâm trí cô rối loạn, móng tay nhọn bấu chặt mu bàn tay đến rớm máu. Trái tim cô như bị ai bóp nát, cô khó thở, cảm giác như bị nhấn chìm giữa dòng nước lạnh lẽo. Cô đưa tay lên sờ khuôn mặt anh, khuôn mặt mà cô không thể nào quên được, đôi mắt ấy không còn ôn nhu dịu dàng đối với cô nữa rồi, mà chính là đôi mắt chim ưng lạnh lùng nuốt chửng con tim của cô. Giọt nước mắt của cô rơi xuống, cô mím môi thành một đường thẳng. Bây giờ cô mới hiểu tại sao cô lại nhận thấy người đàn ông này không chỉ là một thầy giáo bình thường, lúc tiệc cưới mọi người đều dòm ngó ánh nhìn từ anh, cung kính. Cô cũng nhận ra bóng lưng của anh ở trong quán cafe, anh và Tử Dung đã quen biết trước? Nhưng lại giả vờ không quen nhau ở tiệc cưới?



"Anh nói tôi biết, anh có phải là Trịnh Mặc Dương không?"



"Không! Tôi xin lỗi, tôi chỉ họ Dương, tên Nam Phong, hoàn toàn không biết người cô vừa nói"



Nam Phong? Nam Phong? Cái tên này đang vang lên trong đầu cô, từng kí ức vụn vỡ trở về bám xung quanh tiềm thức của cô. Cô từng nhớ người con trai tên Nam Phong rất ân cần, rất quan tâm gọi cô là Tiểu Khê? Người con trai ấy cô thường gặp trong giấc mộng... Đây chính là sự trớ trêu của cuộc đời? Cô nhắm mắt lại, những giọt nước mắt long lanh đọng lên mi mắt, tất cả sự thật cô đều đã hiểu rõ, thứ thuốc đắng ngắt mà cô ghét cay ghét đắng chính là liều thuốc để cô quên đi quá khứ... Cô bất lực, hai tay buông lỏng nhìn về phía anh đang đứng lạnh lùng, ánh mắt u hồn nhìn cô không chút ôn nhu, dìu dàng. Đầu cô nhức nhối như sắp nổ tung, cô ôm chặt đầu, quay cuồng, cô hét lên trong đau đớn.



"A! Đầu tôi, đầu của tôi"



"Lục Khê!!!"



Tất cả mọi người hét lên, cô ngất xuống đất, không gian trùng xuống, mọi người như chết lặng!



Bà Lục khóc nức nở, bà sợ cô sẽ xảy ra chuyện như lúc trước, bà sợ cô sẽ suy nhược, căn bệnh sẽ tái phát. Anh không hề có ý định thả mọi người khỏi sợ dây điện, chỉ lặng lẽ bồng cô rời khỏi nơi chết chóc này. Cô nhắm tịt mắt, hàng lông mi rơm rớm nước mắt, môi tái dần.



"Nam Phong, cậu hãy giúp tôi, tìm gặp bác sĩ Lý, ông ấy có thuốc dành cho bệnh tình của Lục Khê"



Anh im lặng không lên tiếng, bồng cô bước đi lướt sang hai vợ chồng Văn Khước, đầy vô tình. Anh bế cô đi, bà Lục đã rơi nước mắt, bà đã đi lâu như vậy số thuốc ở nhà chắc đã hết, bệnh tình của cô cũng đã lâu rồi chưa được tái khám.



...



Tối,



Cô lơ mơ mở mắt, hình bóng của người đàn ông nhoè nhạt trước mắt cô. Đầu cô hoàn toàn nhức mỏi, cả người tê cứng. Nhìn thấy bóng dáng ấy, cô đã hận đến thấu tâm can. Cô nhanh chóng ngồi dậy, ánh mắt vô cảm liếc nhìn người đàn ông đang đứng gần bệ cửa sổ.



"Ba mẹ tôi đâu?"



Nghe thấy cô hỏi, anh không hề trả lời, chỉ nhíu mày, bước đến rót cho cô một ly nước ấm, cô không đón nhận, anh vẫn giữ khư khư tư thế, vẫn chìa ly nước trước mặt cô.



"Uống"



"Không, tôi không uống nước của người ghê tởm như anh"



"Khê, uống?"




"Xoảng!"



Ly nước thuỷ tinh bị cô hất mà đổ xuống đất, từng mảnh thuỷ tinh vụn vỡ trên sàn nhà, tiếng vỡ làm cô giật mình hoảng sợ, anh vẫn im lặng đứng lặng người ở đó. Lâm Đồng nghe tiếng động lập tức bước vào.



"Lâm Đồng, cậu thu dọn giúp tôi!"



"Dạ"



Lâm Đồng nhanh nhẹn gom đóng thuỷ tinh dọn dẹp, nước trên sàn đã được lâu khô, anh bước lại gần cô, nâng cằm cô lên một cách nhẹ nhàng. Ánh mắt lạnh lùng u buồn của anh khiến cô có chút sợ hãi.



"Nói tôi biết, bây giờ em muốn gì?"




"Tôi muốn anh buông tha ba mẹ tôi cùng dì Nghi Hạ?"



"Haha, tôi sẽ thành toàn cho em, với một điều kiện?"



"Được, được tôi đồng ý, dù có chuyện gì tôi cũng đồng ý!"



Cô như loé lên tia hy vọng khi anh nói câu đó, anh kéo cô đứng dậy khỏi giường. Bàn tay rắn chắc của anh nắm chặt lấy cổ tay cô thô bạo kéo đi.



Tầng dưới, ba mẹ cô cùng dì Nghi Hạ vẫn bị giam cầm trên chiếc ghế, chiếc ghế toàn dây điện, chỉ cần sơ sót, có thể tử vong vì giật điện. Anh bước đến gần họ chỉ vào từng người.



"Ở đây có 3 bức ảnh, sẽ là mạng sống của từng người, tiểu thư có 1phút2 giây cho một tấm ảnh? Nếu tiểu thư hoàn thành được một tấm, sẽ nhận được một chìa khoá ngắt nguồn điện của một người! Còn nếu sai, thùng nước được thiết lập bên trên sẽ đổ xuống, mạch điện sẽ được kích hoạt!"



Giọng nói của Lâm Đồng vang lên, Lâm Đồng vừa nói xong, liền có người đem lên một số mảnh ghép để lung tung, Lâm Đồng đặt gọn gàng trên bàn, đưa tay cung kính mời cô bước vào vị trí.



"Em đã hiểu luật? Đã chuẩn bị sẵn sàng?"



"Sẵn sàng, ngoài cách này ra tôi cũng đâu còn cách khác?"



Cô cười khẩy, ngoài cách này ra tất nhiên anh ta không hề cho cô cơ hội khác, rõ ràng làm khó chính cô, gây khó dễ cho họ, cô chỉ còn cách đánh cược với bản thân cứu mọi người, nếu không cô sẽ dùng cách khác. Nhưng ghép hình chính là cái mà cô ghét nhất trên đời, liệu 1 phút 2 giây cô có thể không? Bây giờ cô mới chợt nhận ra, ngày trước anh hỏi cô thích số mấy là có vấn đề...



"Em rất thông minh, em chỉ có một sự lựa chọn này thôi, mạng sống của họ hoàn toàn nằm ở em!"